0
- Giang thủ tướng, mặc dù ngài đã chữa trị tốt cho chủ tịch, nhưng ta vẫn muốn phê bình ngài đã h·út t·huốc cùng chủ tịch cả đêm hôm qua, hành vi đó sẽ gây ảnh hưởng sức khỏe cho chủ tịch rất nhiều, lỡ biết đâu lại bộc phát bệnh cũ của chủ tịch thì sao?
Giang Bình An bị chất vấn khá gay gắt, Trần bí thư và các vị lãnh đạo khác của tỉnh bị giật mình, không ngờ đồng chí của mình lại thẳng đuột như ruột ngựa như vậy, không chút nể tình vị Thần Tiên Thủ Tướng một chút nào cả.
Nhưng ai ngờ, Giang thủ tướng vẫn cười thong dong, gương mặt nhẹ nhàng như gió xuân phất phới.
- Ha ha ha... xin mọi người yên tâm, chủ tịch Hà cùng ta h·út t·huốc là có ta đảm bảo sức khỏe, không sao đâu. Vả lại việc h·út t·huốc ảnh hưởng sức khỏe tuy có nhưng trong sắp tới đây, việc này sẽ được ta giải quyết triệt để, nó là dự án thứ hai ta thực hiện ở tỉnh Sông Bé này.
Nghe tới dự án thứ hai, Trần bí thư và mọi người lại hưng phấn thật nhiều, vừa nãy dự án đầu tiên đã giải quyết việc làm của mọi người, giờ dự án thứ hai sẽ mang lại lợi ích gì đây, ai cũng chờ mong thấp thỏm.
Trần bí thư: - Khà khà khà... Xin Giang thủ tướng hãy nói rõ hơn để chúng ta phối hợp dễ dàng hơn.
- Như ta mới nói, dự án thứ hai này có liên quan đến sức khỏe của mọi người. Ta sẽ thành lập một khu nghiên cứu - sản xuất thuốc Nam dược, Đông dược và cả Tây dược tại đây.
Khu này sẽ cho ra các sản phẩm dược liệu trị tốt các loại chứng bệnh khó chữa hoặc n·an y· hiện giờ ở nước ta và cả trên thế giới.
Thậm chí trong khu phức hợp này, ta còn thành lập một khu Đại học - Cao đẳng - Trung cấp chuyên đào tạo y tá, bác sĩ, hộ lý về Đông - Tây y tốt nhất thế giới. Khu này sẽ là cái nôi đào tạo ra những y bác sĩ giỏi nhất, và dĩ nhiên là ưu tiên cho các y bác sĩ của S quốc chúng ta.
Một khi dự án này thành công, tỉnh Sông Bé sẽ là trung tâm y khoa của cả nước, và S quốc sẽ là trung tâm y khoa của thế giới. Trên thế giới, ai bị bệnh n·an y· phải đến S quốc để được chữa trị, hoặc phải mua thuốc điều trị theo phác đồ điều trị của chúng ta từ xa.
Sau đó dần dần S quốc sẽ ảnh hưởng vấn đề Sanh - Lão - Bệnh - Tử của cả thế giới.
Nói đến đây, Giang Bình An nhìn vẻ mặt ngây dại ra của mọi người mà mỉm cười, hắn nháy mắt với vị lãnh đạo thẳng tính chất vấn hắn khi nãy:
- Dĩ nhiên, trong các bệnh n·an y·, vấn đề h·út t·huốc lá gây hại cũng sẽ được ưu tiên chữa trị hàng đầu, nên những ai ghiền thuốc lá nặng có thể thoải mái h·út t·huốc. Chỉ cần chú ý hai điều mà thôi...
Trần bí thư và mọi người nghe nói được h·út t·huốc lá thoải mái không sợ bị bệnh thì thích quá, họ chờ nghe coi Giang thủ tướng nói hai điều chú ý sẽ là gì!
- Khà khà khà... ai muốn h·út t·huốc lá thoải mái đã ghiền chỉ cần chú ý hai điều:
Thứ nhất là phải có đủ tiền mua thuốc đặc trị.
Thứ hai là chỉ h·út t·huốc lá ở những khu vực dành riêng, dù là ở nhà hay ở khu vực công cộng, để tránh ảnh hưởng phụ nữ và trẻ em, đặc biệt là phụ nữ đang mang thai và cho con bú, nếu để họ hít phải nhiều khói thuốc thì phải sử dụng thuốc đặc trị rất tốn tiền và mất thời gian.
Nghe nói chỉ cần tiền và chú ý chỗ h·út t·huốc thì mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có vị lãnh đạo thẳng tính khi nãy là gãi đầu bức xúc và lên tiếng hỏi khiến mọi người bật cười:
- Giang thủ tướng, ta cũng nghiện thuốc lá nặng... việc h·út t·huốc lá tránh đi người khác thì dễ làm... nhưng ta sợ không đủ tiền mua thuốc đặc trị...
Mọi người cười ha hả vị đồng chí ngây thơ này, nhưng càng bị cười, vị đồng chí này lại càng hoảng bèn giải thích thêm:
- Ta nói thật sự... hiện giờ tiền lương cán bộ đâu có cao... lại còn phải gửi về quê nhà cho vợ con... và dành phần trợ giúp người nhà các đồng đội đã hy sinh... nhiều khi ta còn không có tiền mua thuốc lá nữa ấy chứ... mọi người không thấy ta xin thuốc hút hoài hay sao!
Nghe đến đây cả gian phòng im bặt tiếng cười, chỉ cần nhắc đến vợ con ở quê nhà và các đồng đội đã hy sinh ngã xuống, ai cũng đều xúc động đỏ ngầu cả mắt.
Lúc này Giang Bình An đứng ra quyết định đại sự cho mọi người:
- Xin mọi người hãy yên tâm. Đầu tiên vấn đề tiền lương cán bộ ta sẽ đề xuất tăng lên cao khoảng... ừm khoảng 10 lần...
- ???
- Úi giời... cao... cao nhiều vậy sao Giang thủ tướng!
- Ừ... ta sẽ đề xuất như vậy để thực hiện chính sách "Lương cao dưỡng liêm".
Trần bí thư: - Tiền lương cao rất tuyệt, nhưng e rằng gánh nặng sẽ là quá sức cho ngân sách nhà nước.
- Mọi người đừng lo. Cùng lắm ta chi ra là được. Nếu chủ tịch Hà không chịu, ta sẽ cho Đại Thịnh đế quốc nhập khẩu tăng lên mấy chục lần trái cây nhiệt đới bên này qua tiêu thụ bên kia, thế là ngân sách tăng ào ào lên thôi. Chưa kể dự án y khoa hàng đầu thế giới sẽ mang về tiền lời rất lớn cho ngân sách nữa!
Nghe đến đây mọi người tạm yên lòng, nhưng trong bụng vẫn không tin lắm, ai cũng bị ấn tượng S quốc còn nghèo nàn lạc hậu sau những năm dài kháng chiến ám ảnh, họ chưa tin tưởng S quốc hiện tại đã rất giàu có rồi.
- Sau chính sách "Lương cao dưỡng liêm" ta sẽ bàn bạc với chủ tịch Hà về chính sách "Gia đình sum họp". Chính sách này sẽ là hai chiều, có thể thuyên chuyển các cán bộ công chức về quê nhà nhậm chức để gần gũi gia đình hoặc thuyên chuyển gia đình vợ con đến nơi người chồng đang công tác.
Chính sách là có ý tốt, nhưng sẽ có nhiều hoàn cảnh éo le ngoài thực tế, ví dụ như đã có vợ mới hoặc đã có chồng mới...
Nên việc đi hay ở, chuyển hay không sẽ do mọi người, mọi nhà tự nguyện đăng ký cho phù hợp với gia đình hoàn cảnh từng người.
Ta nghĩ giờ đất nước ta đã thanh bình, không còn lý do gì phải khiến người trong gia đình chia cách nếu họ không muốn.
Nghe đến đây mọi người gật gù đồng ý, dĩ nhiên cũng có 2-3 người gì đó chột dạ khó mở miệng, nhưng đó là việc riêng, Giang Bình An không quản lý được, hắn chỉ làm chính sách chung cho mọi người mà thôi.
Trần bí thư: - Giang thủ tướng, cảm ơn ngài đã đưa ra hai chính sách quá thiết thực giúp đỡ chúng ta và các cán bộ công chức trên cả nước. Có lương cao và sum họp gia đình thì quá tuyệt, hai vấn đề nan giải giờ đã được giải quyết!
Ta muốn xin hỏi ngài cụ thể thêm về vị trí thành lập của công ty sản xuất gạch ngói và dự án khu vực sản xuất dược phẩm như thế nào?
- Trước tiên là về khu nghiên cứu sản xuất dược phẩm, kiêm khu Đại học... Ta chọn nơi đó...
Giang Bình An chỉ hướng về phía đối diện khu nhà của mình, đây chính là vị trí của khu công nghiệp S-SIP nổi tiếng cả nước ở kiếp trước.
Trong kiếp trước, chính khu công nghiệp này đã đưa Bình Dương vươn lên phát triển mạnh mẽ về kinh tế.
Nhưng kiếp này, Giang Bình An đã đồng ý phương án của phó thủ tướng U Nu đưa ra về mô hình kim tự tháp của Liên Minh Thịnh Vượng.
Trong đó Đại Thịnh đế quốc đóng vai trò là một khu công nghiệp to lớn có thể phục vụ cả thế giới, vì vậy kiếp này Sông Bé không cần phát triển khu công nghiệp nữa, mà chuyển sang dự án phát triển khu phức hợp về y khoa, nó sẽ sang chảnh gấp mấy chục lần khu công nghiệp, hàm lượng chất xám cực cao, giá trị thặng dư cũng cực cao.
Giang Bình An thấy chỉ tay khơi khơi không hiệu quả lắm bèn khởi động nhẫn Hắc Diệu ra trang bức khoe khoang.
Mọi người giật mình khi thấy trước mắt hiện ra một màn hình ảo 3D, sau đó thấy Giang thủ tướng liên tục chọt ngón tay vài cái thì đã hiện ra bản đồ khu vực mà Giang thủ tướng muốn nói.
Ai cũng lấy làm kỳ lạ, muốn hỏi đây là pháp bảo thần kỳ gì mà không dám hỏi, sợ dính đến bí mật của Giang thủ tướng.
Mọi người chỉ tiếc nuối, chép miệng than thở:
- Ui giời ơi... khi xưa đánh giặc mà có cái bản đồ này thì tuyệt... Chúng ta đánh bọn giặc chạy té khói, hoặc là phục kích cho chúng nó c·hết cha luôn.
- Hừ, còn phải nói nữa. Có cái bản đồ như trong mơ này ta chả sợ thằng nào hết.
Trần bí thư: - Thôi thôi giờ hòa bình rồi còn đánh đánh g·iết g·iết gì nữa mấy đồng chí! Mọi người không nhớ trung ương đã thông báo rất rõ là Giang thủ tướng rất ghét c·hiến t·ranh à? Ở đó mà còn bắn g·iết.
Ha ha ha... Giang thủ tướng xin ngài đừng phiền lòng, bọn ta toàn là lính chiến, mới vừa kết thúc c·hiến t·ranh chưa đầy hai tháng nên vẫn chưa quen, ngài bỏ qua cho!
- Ha ha ha... không sao đâu, mọi người thấy bản đồ đẹp nên kích động là chuyện bình thường, huống chi nước ta hay nói câu: đánh giặc là nghề của chàng mà... đã là nghề thì ngứa nghề là chuyện bình thường. Khi thời gian qua lâu rồi mọi người sẽ khôi phục lại, điều này là khách quan không thể sửa đổi được, đôi khi phải mất cả 10-20 năm luôn đó chứ!
Trần bí thư: - Cảm ơn ngài đã thông cảm!Phía trên bản đồ đây rất rõ ràng, ngài muốn dùng khu vực nào để thực hiện dự án vậy?
- Đây! Chính là khu đất gò khá cứng rắn này. Ta biết nó khô cằn khó mà canh tác trồng trọt, nhưng sẽ rất thích hợp làm khu phức hợp y khoa. Nếu tính ra diện tích nó rộng khoảng 15 km².
Đây là một diện tích rất lớn, nhưng tương lai nó sẽ phát triển thành một khu vực đô thị to lớn và hiện đại.
Hiện giờ cả tỉnh Sông bé rất rộng lớn 9-10 ngàn km² mà dân cư thưa thớt, chưa đến 1 triệu người. Như vậy quá trình quy hoạch sẽ dễ dàng hơn, không ảnh hưởng đến người dân quá nhiều.
(PS: trong S quốc, giả thuyết tồn tại tỉnh Sông Bé từ đầu, bỏ qua quá trình sát nhập rồi lại tách ra giữa Bình Dương và Bình Phước cho đơn giản dễ hiểu)
Trần bí thư: - Vấn đề về đất không có gì khó khăn cả thưa ngài thủ tướng, nơi đây ngài chọn tuy rằng cũng có người dân cư ngụ nhưng số lượng rất ít không quá ảnh hưởng. Hiện giờ Sông Bé quá trống trải, nếu người dân muốn thì ta có thể bồi thường bằng tiền mặt hoặc bằng khu đất khác tốt hơn, hoàn toàn dựa trên nguyên tắc tự nguyện.
Vậy còn công ty sản xuất gạch ngói thì sao thưa ngài? Làm sao để có thể thu hút hết được sức lao động chính và nông nhàn trong tỉnh trong khi diện tích quá lớn, dân cư lại phân bố rải rác?