0
Vì sức mạnh tăng cao đột ngột, Giang Bình An phải hạn chế tiếp xúc với vợ con, đặc biệt là hai bà vợ bầu, đồng thời phải tăng cường tập luyện.
Sáng, trưa, chiều, tối, ngày bốn lần, Giang Bình An miệt mài tập luyện trong phòng tập trọng lực để khống chế lại sức mạnh bản thân.
Nữ sát thủ Lý Tố Linh rất ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay đối phương lại sung sức như vậy, một ngày mà luyện tập cả 4 lần.
Tuy nàng không hiểu đối phương luyện tập như thế nào, đứng ở phía xa, nàng thấy rõ ràng không có gì, nhưng đối phương luyện tập ra vẻ rất căng thẳng, đây hoàn toàn là vì Venus trí tuệ nhân tạo điều chỉnh trọng lực tăng lên giúp chủ nhân mau thích ứng sức mạnh mới:
1,7 lần trọng lực trái đất
1,8
1,9
2,0
Giang Bình An căng sức ra luyện tập, hoàn toàn giống với những lần trước, điều khác biệt duy nhất có lẽ là hắn đã không cần phải ăn chu quả, vì năng lượng ẩn chứa từ hạt sen Bạch Ngọc vẫn còn dư dả để cung cấp cho hắn luyện tập.
Giang Bình An còn phát hiện ra một điều: việc thích ứng với sức mạnh mới lần này có vẻ như tốt hơn nhiều so với lần uống trung cấp Cường Thân đan. Điều này làm hắn càng thêm khẳng định ăn kỳ quả tốt hơn sử dụng đan dược. Không biết mấy người luyện đan sư biết được kết luận vội vã này của hắn có bị tức hộc máu hay không nữa?!
Cuối ngày, Giang Bình An thử thí nghiệm xem số liệu tổng hợp 70/100 của mình là ghê gớm như thế nào, thì hắn thu được một số liệu rất khả quan.
Nếu như tính một người bình thường có tố chất thân thể 10/100, có thể nâng vật nặng 50 kg một cách bình thường, khi cần thiết bộc phát thì người bình thường có thể gắng sức vác nặng được 70-80 kg, thậm chí cả 100 kg.
Như vậy về mặt lý thuyết, với số liệu tổng hợp 70/100, gấp 7 lần người thường, thì Giang Bình An có thể nâng vật nặng 350 kg một cách tự nhiên. Nếu cố gắng bộc phát sẽ có thể nâng lên hoặc khiêng vác vật nặng 700 kg.
Nhưng khi thực tế Giang Bình An thử nghiệm, hắn có thể bộc phát khiêng vác hoặc nâng lên 1000 - 1100 kg trong điều kiện trọng lực bình thường của trái đất.
Giang Bình An thích thú vui mừng, hỏi thăm Venus, thì được siêu cấp mỹ nữ ảo này trả lời rằng 70/100 là số liệu tổng hợp.
Chẳng những sức lực tăng cao, mà khả năng chịu đựng, sức dẻo dai, cơ bắp, nội tạng... của Giang Bình An cũng tăng cao rất nhiều, do đó hệ số bộc phát của hắn không còn là khoảng 2,0 như người thường nữa, mà đã là cỡ 3,0 .
Chính vì vậy người thường bộc phát lực tăng từ 50 kg lên thành 100 kg, nhưng Giang Bình An lại bộc phát tăng từ 350 kg lên thành 1000-1100 kg.
Giang Bình An thấy kết quả thực nghiệm sức mạnh quá khả quan, hắn cười vui hớn hở trong lòng:
"Hắc hắc hắc... hơn một tấn lực bộc phát kiểu này, tuy chưa bằng các siêu nhân trong phim ảnh, nhưng cũng hầu như là vô địch trong thiên hạ rồi, nếu ta mà biết võ công, cưỡi ngựa, múa đao, bắn cung... thì chắc có lẽ không thua kém gì Lữ Bố, Lữ Phụng Tiên của thời Tam Quốc đâu.
Nhưng sức mạnh ngày càng lớn ta lại càng sợ tổn thương khi gần gũi các cô vợ.
Xem ra phải vừa cho các nàng cải tạo thân thể tốt hơn lại vừa phải tập luyện khống chế sức mạnh cơ thể cho đến lúc cử trọng nhược khinh mới được."
Dù tập luyện trọng lực cả 4 lần trong ngày, nhưng Giang Bình An vẫn chú ý, chỉ luyện tập ăn đòn với nữ sát thủ một lần lúc sáng, hắn sợ không khống chế sức mạnh sẽ tổn thương ngược đến nữ sát thủ, lúc đó làm nàng ta tổn thương hoặc gây bóng ma tâm lý khiến nàng ta không đánh nữa, thì biết đi kiếm ở đâu một giáo viên giỏi giang, xinh đẹp, luôn túc trực 24/24 như nàng.
...
Tết năm này không có 30 tết, chỉ có 29 rồi mùng 1.
Trong hai ngày 28-29 Tết, Giang Bình An vẫn siêng năng luyện tập trong phòng tập trọng lực, các kiều thê của hắn cũng đã quen thuộc với việc này nên không thắc mắc nhiều, ai cũng đều nghĩ thầm:
"Chắc chồng mình đang bế quan luyện tập tiên pháp."
Vậy là vợ con được rảnh rỗi, bèn lân la đi giao du với hàng xóm láng giềng, khi đi có hai nữ người máy giúp việc đi theo, cả hai đều có cả đống v·ũ k·hí cất giữ trong không gian trữ vật, có thể sẵn sàng bảo vệ người nhà của chủ nhân an toàn bất cứ lúc nào.
Việc này những người khác không biết, chỉ có Tần Hoài Như, thân là vợ lớn, cai quản việc nhà của cả Giang gia, nên mới được Giang Bình An bật mí về bí mật của các người máy ở lần trước.
Cuối năm, các gia đình hàng xóm đã ngừng làm việc kiếm tiền, ai cũng sửa sang lại nhà cửa, làm bánh mứt, làm đồ ăn chuẩn bị đón Tết.
Năm cô vợ của Giang Bình An nhân cơ hội hiếm có này, lân la làm quen, vừa học tiếng S quốc giao tiếp vừa học lóm tay nghề làm bánh mứt, và các món ăn đặc trưng ngày tết của S quốc.
Còn năm đứa con nhỏ thì lại chạy lăng xăng cùng đám trẻ trong xóm học nói tiếng S quốc, hòa mình vào các trò chơi dân dã, thậm chí còn học cả câu cá, hái rau, chăn bò...
Việc chăn bò và hái rau bên các vùng ngoại thành ở Bắc Kinh cũng không hiếm lạ, nhưng cả năm đứa con nhỏ này từ khi lọt lòng đều sống phần lớn trong khu vực nội thành Bắc Kinh, không có tiếp xúc với các công việc làng quê như thế này, nên giờ cả năm anh em đều rất thích thú, chơi vui quên cả trời đất.
Ở cách không xa, luôn có một nữ người máy giúp việc theo dõi sát sao, sẽ không để chuyện đáng tiếc gì xảy ra cả, thậm chí Giang Bình An còn cẩn thận sợ vợ con bị rắn rết cắn, hắn mua cả giải độc đan cho các người máy cất giữ, phòng ngừa trường hợp vợ con bị rắn cắn trúng độc, sẽ cứu trị kịp thời.
...
Sáng ngày 29 Tết, Giang Bình An có thực hiện một cuộc gọi về khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc gặp người máy kỹ sư chủ quản.
- Hôm nay đã là ngày giao thừa, chuyện quà tặng cho cả 4 nước và California đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã hoàn tất thưa chủ nhân.
- Kết quả tốt đẹp không?
- Rất tốt đẹp, hiệu ứng rất tuyệt vời. Nguyên vật liệu chính là chất nổ từ các quả bom thu được lúc trước, chỉ cần thêm vào vài kỹ thuật đặc biệt thì thành công dễ dàng.
- Vậy là tốt rồi, ta rất chờ mong nhìn thấy chúng.
- Xin chủ nhân yên tâm, chỉ cần đến đúng giờ là mọi việc sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.
- Rất tuyệt! Nhưng còn kế hoạch sản xuất xe đạp, pin siêu tiết kiệm gia dụng, bóng đèn, bếp điện, màn hình tivi thì sao?
- Không có bất kỳ vấn đề gì hết thưa chủ nhân. Nhưng lượng công việc khá nhiều nên sản xuất không quá nhanh được.
- Không sao, cứ từ từ. Nhưng 10 triệu chiếc xe đạp có sớm hơn được không?
- Có thể, nhưng sẽ đến cuối tháng 3 mới hoàn thành.
- Vậy ngày 20/2 sắp tới thì sao?
- Chỉ có trước 500 ngàn chiếc mà thôi.
- Vậy là ổn rồi, bước đầu như vậy đi, lúc đó cứ sếp sẵn trong kho là được, ta sẽ tự lấy, khỏi cho người bay đi giao hàng làm gì.
- Vâng thưa chủ nhân.
- Nhưng chất lượng xe đạp của chúng ta sản xuất so với xe đạp ta đã mua từ cửa hàng ảo như thế nào?
- Trọng lượng cao hơn 2 lần, vỏ xe kém bền hơn 3 lần... Nhưng đảm bảo sử dụng 10 năm không có vấn đề gì cả.
- Ha ha ha... mười năm là quá đủ rồi, không chừng chỉ 2-3 năm mọi người đã đổi qua đi xe hơi hết rồi.
- Chủ nhân hãy đặt tên cho xe đạp để chúng ta sơn luôn nhãn hiệu cho tiện, khỏi phải sơn lại.
- Tên ư? Nếu là lúc trước chắc ta sẽ lấy tên Thịnh Vượng, nhưng giờ không thích hợp, ta lấy tên là Hưng Nam, mang ý nghĩa sẽ làm hưng thịnh nước Nam...
...
Cuộc gọi điện thoại kết thúc, Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm, như vậy là món quà tặng Tết đầu tiên cho các quốc gia và lãnh thổ của Liên Minh Thịnh Vượng đã sẵn sàng, hy vọng mọi người trong Liên Minh sẽ thích món quà này trong dịp đón cái Tết đầu tiên của Liên Minh.
Đến xế chiều cùng ngày, không khí đón Tết đã hừng hực, thậm chí Giang Bình An rất náo nức khi nghe trẻ con trong xóm tinh nghịch đốt vài viên pháo nhỏ ì... đùng...
Không biết ai phát minh ra việc làm pháo và đ·ốt p·háo vào dịp lễ tết, cưới hỏi, chúc mừng... Riêng bản thân Giang Bình An lại rất thích thú nghe tiếng pháo nổ, thích cái mùi thuốc súng gay gay tan trong gió, thích nhìn xác pháo hồng bay lả tả trong tiếng ì... đùng...
(PS: khi còn nhỏ, mỗi khi tác nghe tiếng đ·ốt p·háo dịp xuân về là máu trong người chạy rần rần, lòng bàn tay tuôn mồ hôi, cả người rạo rực náo nức... Ý nghĩ xuân về Tết đến gắn liền với pháo nổ trong tâm hồn của tác... rồi ngày 1/1/1995 đã không còn pháo nữa, lúc đó tác học lớp 9... hic hic... nhớ pháo mãi đến bây giờ... đã gần 30 năm)
Trong lòng Giang Bình An rộn rã một câu hát của kiếp trước:
"Tết... Tết... Tết ... Tết đến rồi... Tết đến trong tim mọi người..."
Đây là cái tết đầu tiên của hắn ở kiếp này, thật háo hức vì được nghe tiếng pháo, được vợ con quây quần êm ấm chăm lo cho nhau, chứ không phải nhức đầu vì quyết định về quê hay ở lại công ty tăng ca có thêm nhiều tiền gửi về cho cha mẹ...
...
Giang Bình An hối thúc vợ con mau mau thay đồ, chuẩn bị quà đặc sản của nơi này đem biếu họ hàng ở Đại Thịnh đế quốc.
- Nào, mọi người xong chưa, chúng ta xuất phát đi thăm họ hàng thôi!
Bé tiểu Đương: - Cha, ta với Tú nhi và các anh đã xong, nhưng các mẹ chưa chịu xong!
Tú nhi: - Đúng vậy đó cha! Ta thấy các mẹ cứ thay đổi đồ hoài, hình như là không biết mặc đồ gì đó!
Giang Bình An vừa nghe thì giơ tay lên đỡ trán.
- Trời ơi, thử đồ kiểu này biết chừng nào mới xong được, Tú nhi, con vào trong phòng truyền lệnh của cha cho các mẹ, nói rằng: thủ tướng đại nhân muốn các mỹ nữ mặc áo dài lụa Hà Đông.
Tú nhi: - Tuân lệnh thủ tướng cha, con đi liền đây.
Giang Bình An nghe Tú nhi xưng hô là thủ tướng cha thì khoái chí cười khằng khặc, phải công nhận, nhà mà có con nít nhỏ thì không bao giờ thiếu được tiếng cười...