0
Đang nhớ món bánh tráng tép um mắm nêm, bỗng nhiên Giang Bình An bị các cô vợ tập kích, lần này không bị ngắt nhéo hay bị môi t·ấn c·ông mà là được vợ cuốn bánh tráng đưa tặng cho ăn.
Đúng lý ra các nàng phải cuốn bánh tráng cho các con ăn, nhưng cả năm anh em chơi với nhau rất hòa thuận, mà ăn uống thì cũng thành một nhóm, tự quan tâm chăm sóc nhau rất thấy thương, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ, cả năm líu ríu muốn ăn này, muốn ăn kia, ngay cả việc tự tay cuốn bánh tráng cũng rất sành điệu, dĩ nhiên là cuốn to, cuốn nhỏ, khi đầy đủ khi thiếu tùm lum, nhưng không sao, quan trọng là không khí.
Từ hồi Giang Bình An lấy ra kẹo chu quả cứu trợ những người dân thường bị suy dinh dưỡng, các cô vợ của hắn không bao giờ còn sợ con mình bị suy dinh dưỡng, cứ lâu lâu ăn một viên kẹo chu quả, bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng và năng lượng chạy nhảy chơi bời tưng bừng suốt cả ngày.
Vì vậy chuyện ăn uống của mấy đứa nhỏ chưa bao giờ làm trong nhà bối rối, thậm chí Giang Bình An còn mua từ cửa hàng ảo đủ loại sữa bò tươi, sữa chua, yaourt, phô mai... để bổ sung đủ chất cho các con phát triển.
Quay trở lại với việc Giang Bình An bị tập kích, cả năm cô vợ tuy thích ăn bánh tráng, thích cảm giác cuốn bánh tráng... nhưng dù sao cũng là nữ, sức ăn không mạnh bao nhiêu, nhưng các nàng lại quá thích cuốn, thế là bi kịch cho ông chồng bắt đầu, các nàng ăn một cuốn, cuốn một cái đưa cho chồng.
Bên này Giang Bình An chỉ có hai tay và một cái miệng, nhưng phải đáp ứng cả năm kiều thê cuốn bánh tráng đưa ăn.
Mỗi cô vợ một cuốn, năm cô năm cuốn một lần.
Cái gì? Cầm không hết? Không sao... bỏ vào đĩa trống, chất chồng lên là được, ai biểu lấy năm vợ... kẻ tài cao thì gan cũng lớn, lấy nhiều vợ thì dạ dày phải to cơ!
Giang Bình An ngửi thấy mùi bị trả thù ngọt ngào ở đâu đây, nhưng chuyện ăn uống này chỉ là tiểu trường hợp, hắn không sợ...
"Hừ, năm nàng cùng giường ta đây còn dám xông pha long đàm hổ huyệt, sau đó lành lặn trở ra, g·iết cho các nàng không còn manh giáp, ngất tới ngất lui, nước sông dâng lên thành lũ... Thì giờ đây chuyện ăn uống chả là gì..."
Sau đó Giang Bình An bắt đầu tăng tốc tiêu diệt các cuốn bánh tráng.
Cuốn nào cuốn nấy to bằng nắm tay, không sao, ta chấm nước mắm, ta cắn... ta cắn...
Cuốn nào cũng dài cả gang tay, không sao, chỉ cần chấm nước mắm thiệt cay là ổn, ta cắn... ta nhai... ta nuốt...
Giang Bình An vận dụng tốc độ cao của thân thể, thật mau tiêu diệt 5 cuốn, lại 5 cuốn bánh tráng siêu to khổng lồ.
Cũng may cái bao tử của hắn cũng đã cường hóa rất nhiều, tốc độ tiêu hóa tăng cao rất nhiều, đừng nói là năm bà vợ, dù cho có là 10 kiều thê cuốn bánh tráng cùng lúc, hắn cũng ăn sạch ngay, chỉ số cơ thể 70/100 đâu phải tầm thường.
Nhưng nếu lỡ ăn không nổi? Tiêu hóa không hết, không kịp?
Lúc đó Giang Bình An cũng không sợ, hắn sẽ vận dụng không gian trữ vật để lén thu bớt, cho nên mới nói chuyện ăn uống chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy còn về phía mấy cô vợ thì sao? Ban đầu mấy nàng chỉ vì thích món ăn độc lạ hấp dẫn này nên bày ra thỏa thích ăn uống mà thôi, sau đó thì gặp tình huống mắt to hơn bụng, nghĩ rằng món ăn hấp dẫn như vầy chắc ăn được nhiều lắm, ai mà ngờ mới cuốn và ăn được hai lần, cô nào cũng quá tải, tưởng không no ai dè no không tưởng.
Nhưng tay vẫn ghiền cuốn bánh tráng thì phải làm sao? Thế là các nàng quay sang phục vụ cho chồng, chị làm thì em bắt chước, sau đó hóa thành ganh đua, rồi cuối cùng híp mắt nháy nháy với nhau để trừng phạt ông chồng đa tình.
Thế nhưng vừa ăn vừa trừng phạt không xi nhê, các nàng ngừng ăn vì no, chuyển hẳn sang 100% công suất trừng phạt... nhưng cũng không xi nhê...
Cuối cùng đành phải ngừng tay vì đã mỏi mệt, vợ chồng lại hiểu ý nhau cười khà khà, năm cô vợ cũng nhân cơ hội này mà rèn luyện ra được tay nghề cuốn bánh tráng rất đẹp, rất đều và chặt chẽ, chứ không lỏng lẻo, to đùng vật vã như lúc mới tập cuốn.
Hà Vũ Thủy: - Muội biết lần sau về Thịnh Cung thăm mọi người ở Quảng Đông chọn quà gì rồi!
Tần Hoài Như: - Ha ha ha... muội đừng nói là bánh tráng nha!
Hà Vũ Thủy: - Ôi trời, sao lần nào Hoài Như đại tỷ cũng đoán được hết vậy?
Lâu Hiểu Nga: - Cái vụ này ta phải công nhận, đại tỷ thiên phú hơn người.
Hà Vũ Thủy: - Nhưng mọi người thấy đem bánh tráng về làm quà được không?
Tần Kinh Như: - Được quá đi chứ! Nhưng ta nghĩ... Chắc phải đem cả xe tải to mới đủ họ hàng của ta ăn đó nha!
Lương Lạp Đệ: - Kinh Như muội nói rất đúng. Nhưng phải đem thêm rau sống, nước mắm, chanh thì ăn mới đúng vị.
Hà Vũ Thủy: - Đúng đúng...
Tần Hoài Như: - Ha ha ha... ta nghĩ đến lúc đó, cả Thịnh Cung mọi người học cuốn cuốn bánh tráng thì chắc mắc cười lắm đây!
Lâu Hiểu Nga: - Còn phải nói nữa! Chắc chắn là siêu buồn cười!
Tần Kinh Như: - Hây da... chuyện gì siêu đẹp, siêu hay, siêu buồn cười thì đã có ta...
- ???
Tần Kinh Như: - Hì hì hì... thì đã có ta quay phim chụp hình làm kỷ niệm chứ sao!
- Hảo hảo hảo...
(PS: các cô vợ này đều người Tàu, lại đang nói tiếng Tàu, nên tỷ - muội mới hợp mốt tí)
Giang Bình An nghe mấy cô vợ bàn tán xôn xao về bánh tráng mà thấy tự hào vô cùng. Món ăn này tuy dân dã nhưng lại đậm hồn dân tộc. Xứng đáng vượt quốc ra nước ngoài phát huy quang đại.
...
Trong nhà của Giang Bình An ngày Tết sum vầy ấm êm, nhưng một nơi khác lại dầu sôi lửa bỏng, mẻ đầu sức trán.
Phía Washington, thủ đô nước Mỹ, các vị lãnh đạo cấp cao đang cùng tổng thống tổ chức một cuộc họp quan trọng.
Trước buổi họp, mọi người cùng mở tivi xem lại buổi bắn pháo hoa mừng giao thừa Tết âm lịch ở toàn bộ California.
Các vị lãnh đạo nhìn trong màn hình chiếu lại màn pháo hoa siêu lớn này mà thất thần, mà thèm thuồng, ao ước nước Mỹ cũng chơi pháo hoa lớn như vậy lúc giao thừa Tết Tây.
Thậm chí có một lãnh đạo bực bội vì xem không rõ đã tự mình điều chỉnh đổi qua đài khác để xem chiếu lại rõ nét hơn.
Các vị lãnh đạo khác mới đầu đồng ý, nhưng khi đổi đài khác xem sướng gấp 5-10 lần, thì tập thể đều giật mình biến sắc vì một lẽ rất đơn giản, đây là đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng.
Kỹ thuật của đối phương cao hơn cả chục lần, thiết bị cũng hiện đại hơn cả chục lần, thử hỏi làm sao không đẹp.
Tân tổng thống của Mỹ không chịu nổi hành vi quá đáng này, bèn quát to:
- Johnson, anh có biết anh vừa làm gì không?
Johnson: - Ồ, có chứ thưa ngài tổng thống. Tôi vừa đổi đài để xem rõ hơn.
Tân tổng thống: - Nhưng đó là đài của kẻ thù chúng ta. Anh đổi qua đó là một dạng hành vi thông đồng kẻ địch, phản quốc đấy.
Johnson đâu phải dạng vừa, huống chi tổng thống Mỹ bây giờ không hiếm lạ, chỉ trong đầu năm 1961 đã thay thế 3-4 người, ông này đáp trả rất gắt gao:
- Ô, thì ra đây là hành vi thông đồng kẻ địch à? Tôi mới biết đấy, và tôi cũng tình cờ nắm được số liệu rằng trong tháng 1 đầu năm nay, 80% số hộ dân rất thường xuyên xem đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng đấy! Họ có phản quốc không?
Tân tổng thống: - Hừ tuy chưa phản quốc nhưng cũng đã là một hình thức thông đồng với địch nhân rồi. Cũng may còn có 20% hộ dân vẫn trung thành với nước Mỹ của chúng ta.
Johnson: - Ha ha ha...
Tân tổng thống: - Anh cười cái gì?
Johnson: - Ta cười cho ngài quá vô tri, quá ngây thơ đấy ngài tân tổng thống ạ! 20% hộ dân còn lại không xem đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng là vì... họ không có tivi thôi! Ha ha ha...
Tân tổng thống nét mặt đang giận dữ đỏ bừng bừng lập tức chuyển thành màu gan heo tím tái, ông ta nghẹn ngào không nói được một lời nào cả, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Johnson đâu dễ tha thứ cho kẻ dám công kích chụp mũ mình, ông này tiếp tục hùng hổ nêu quan điểm:
- Thưa quý vị, hành vi chuyển kênh đài để sử dụng cho thích hợp là một hành vi rất thông thường của ta và mọi người dân bình thường.
Nó không hề vi phạm bất kỳ điều luật hay hiến pháp nào cả. Thậm chí nó còn là một hành động thể hiện sự tự do mà hiến pháp bảo vệ cho mọi công dân.
Ta tin tưởng nhờ vào quyền được tự do sử dụng điều tốt đẹp nhất đó, mà nước Mỹ chúng ta mới phát triển được tốt đẹp như ngày nay.
Bốp... Bốp... Bốp...
Câu diễn thuyết ngắn ngủi này được gần một chục vị lãnh đạo ở đây nhiệt tình vỗ tay tán thưởng, đây là một câu nói rất đúng, rất có đạo lý... và quan trọng hơn nữa là có thể thông qua việc vỗ tay để vả mặt công khai vị tân tổng thống ngu ngốc kia.
Tân tổng thống bị thất thế, nhưng da mặt ông này dày như tường thành, liền lập tức đánh trống lảng qua đề tài khác:
- Windy, ngài nói cần thiết họp khẩn cấp, vậy tình huống gì mà khẩn cấp?
Windy: - Ta nắm về Dân số - An sinh xã hội, ta cảm thấy cần phải thông báo một tình hình tuy cũ nhưng nghiêm trọng, cho mọi người được biết để có biện pháp xử lý. Đó là tình trạng di dân số lượng lớn từ Mỹ sang phía California của Liên Minh Thịnh Vượng.
Tân tổng thống: - Lại là bao nhiêu người vậy Windy?
Windy: - Gần một triệu người...
Tân tổng thống: - Ồ, vậy thì không sao, không quá nhiều.
Windy: - Ta chưa nói hết, gần một triệu phú hào kéo theo người nhà, họ hàng và cả các gia đình tay chân... Tổng cộng 12 triệu người di dân qua California chỉ trong một tuần vừa qua.
Tân tổng thống: - Cái gì?