0
Ở miền Nam S quốc, Giang Bình An không biết nữ sát thủ Lý Tố Linh gặp gỡ chuyện gì, hắn chỉ gửi một tờ giấy cảnh cáo, sau đó thoáng nhìn qua thấy nàng an toàn thì yên tâm, dù gì hai người cũng có duyên thầy trò học võ.
Giang Bình An lắc lắc cái đầu như để quên đi hình ảnh trần trụi dụ hoặc c·hết người lúc trước. Hắn nhìn quanh phòng tập, lúc trước thấy bình thường, sao bây giờ bỗng nhiên trống vắng lạ lùng.
- Venus, ngươi ra đây đi, nàng ta đã đi rồi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Venus hiện ra sau lưng của Giang Bình An, hắn quay người lại thì giật bắn cả người.
- Venus, ngươi làm cái gì vậy? Tại sao lấy hình ảnh của Lý Tố Linh làm gì?
Venus bĩu môi phụng phịu:
- Hừ, xấu chủ nhân, người ta biết ngài thấy trống vắng không quen, nên mới lấy hình ảnh này hiện ra đó! Vậy mà chủ nhân không vui, lại la ta.
- Ôi xin lỗi nhé Venus! Ta không phải la ngươi. Nhưng nàng là nàng, còn ngươi là ngươi, giờ ta chỉ muốn gặp lại Venus trong phòng tập mà thôi, quên Lý Tố Linh đi. Lúc trước bổn ý của ta là muốn nhốt nàng ta vào đây, dạy cho nàng ta một bài học nhớ đời. Nay bài học đã dạy rất tốt, nàng ta đã biết trời cao đất rộng là như thế nào, vì vậy ta đã đưa nàng ta đi thật xa, mong rằng nàng ấy sống tốt hơn.
- Chủ nhân thật nhân từ, trạch tâm nhân hậu, vậy mà nàng ấy cứ suốt ngày mắng ngài là háo sắc, trong khi ngài có háo sắc đâu, chỉ là thích ngắm gái đẹp chút xíu mà thôi!
- Khà khà khà... Người hiểu ta chính là ngươi rồi, Venus!
Không để chủ nhân chờ lâu, Venus đã chớp chớp hình ảnh để đổi lại vóc dáng ban đầu, và dĩ nhiên là phong cách trang phục y như cũ: thiếu vải đến cảm lạnh.
Nhưng cũng may, Venus dù nóng bỏng cỡ nào thì vẫn là hình ảnh ảo 3D, không ảnh hưởng gì đến tình hình hòa bình thế giới, chỉ có tác dụng tăng Adrenaline cho người luyện tập thêm hăng hái mà thôi. Giang Bình An chiêm ngưỡng đã lâu không gặp Venus, hắn vui vẻ chép miệng:
- Chào mừng đã trở lại Venus của ta. Có ngươi, phòng tập trọng lực lại hoàn hảo như cũ, ha ha ha...
- Cảm ơn chủ nhân đã yêu thích, ta rất hân hạnh được phục vụ ngài...
...
Cứ ngỡ ngày mùng ba Tết không còn đại sự, nào ngờ vừa đến chiều, phía Quảng Đông, Thịnh Đế Phổ Nghi đã gọi điện thoại thông báo có việc lớn của Liên Minh Thịnh Vượng.
- Giang ái khanh, có một chuyện lớn, buộc lòng trẫm phải làm phiền ái khanh ngay trong mùng ba Tết này, thật là ngại quá.
- Bệ hạ, xin ngài đừng nói vậy. Ta thân là thủ tướng, quyền cao chức trọng thì trách nhiệm phải càng nhiều. Xin mời bệ hạ cứ nói.
- Thật ra đây là việc lớn, nhưng lại là chuyện tốt. Phía Bắc Kinh đói khổ chịu hết nổi rồi, nên cử người sang thăm ta. Trước là lôi kéo làm quen, xin viện trợ, sau là thông báo Bắc Kinh muốn xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta.
- Ồ! Ta cứ ngỡ phía Bắc Kinh mãi mãi thù hận, luôn xem chúng ta là tử thù chứ!
- Ha ha ha... Giang ái khanh lần này sai rồi. Người xưa luôn nói, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Xưa nay thiên hạ luôn vì lợi mà tụ tập, hết lợi thì chia ly.
- Bệ hạ thật là sáng suốt, anh minh thần võ.
- Hừ, đừng vuốt đuôi nữa.
- Chuyện này bệ hạ thấy sao?
- Khà khà khà... ái khanh đừng làm khó trẫm, chuyện này là chuyện lớn, khanh phải quyết định, đặc biệt là liên quan đến Liên Minh Thịnh Vượng.
- Bệ hạ nói như vậy cũng không sai. Đây là việc chung của Liên Minh Thịnh Vượng. Ta muốn hỏi phía Bắc Kinh cử ai đi qua? Họ có còn ở Thịnh Cung hay không?
- Họ còn ở đây, khanh yên tâm. Phái đoàn mới ghé đây hồi trưa, dẫn đầu là một lãnh đạo tuổi cao, là người quen cũ của trẫm. Họ sẽ ở lại chờ đợi cho đến khi có câu trả lời.
- Nếu vậy Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta cũng không thể nào thất lễ, ta sẽ nhắn tin mời ba vị nguyên thủ còn lại qua bên Thịnh Cung để họp bàn quyết định việc này.
- Thế thì rất hay, khi nào sẽ họp? Múi giờ bị chênh lệch quá nhiều, làm sao cho tiện?
- Ta cũng chịu thua, đành chọn hai giờ sau có mặt ở Thịnh Cung vậy, trước sau gì cũng có người không thuận giờ, đây là tệ đoan khi làm việc toàn cầu.
- Giang ái khanh nói có lý, cũng còn may mà có xe bay tốc độ cao, nếu không thì còn khó khăn hơn nữa!
...
Tạm biệt Thịnh Đế Phổ Nghi, Giang Bình An nhắn tin họp gấp ban lãnh đạo Liên Minh Thịnh Vượng, địa điểm ở Thịnh Cung Quảng Đông, thời gian sau 2 giờ. Ba vị nguyên thủ còn lại cũng nhắn tin trả lời đồng ý tham gia buổi họp đầu năm của Liên Minh.
Lần này là họp đột xuất, nên không ai đem theo người nhà, chỉ bay cùng tài xế người máy.
...
Đúng 7h 30' tối mùng ba Tết Tân Sửu, tức nhằm ngày 17/2/1961, toàn bộ lãnh đạo của Liên Minh Thịnh Vượng đã có mặt ở Thịnh Cung.
Giang Bình An: - Xin chào mọi người, hôm nay liên minh tổ chức họp gấp là để giải quyết hai việc lớn.
Thứ nhất là việc bổ nhiệm ngài U Nu làm Phó chủ tịch điều hành của liên minh chúng ta.
Thứ hai là việc phía chính phủ Bắc Kinh muốn xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng.
Xin mời mọi người cho ý kiến, đầu tiên xin mời chủ tịch Hà, ngài là người đức cao vọng trọng nhất, ngài hãy phát biểu trước nhé!
Chủ tịch Hà: - Cảm ơn Giang chủ tịch đã cho ta phát biểu đầu tiên. Thật ra ta và mọi người đều đã biết việc U Nu sẽ được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch điều hành của liên minh chúng ta. Ta hoàn toàn ủng hộ quyết định này. Việc thứ hai Bắc Kinh muốn gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, ta nghĩ rằng đã có tiền lệ từ Myanmar và Niger, chúng ta có thể tham khảo vào đó để suy xét. Ta xin hết.
Giang Bình An: - Cảm ơn chủ tịch Hà đã cho ý kiến, giờ xin mời Thịnh Đế Phổ Nghi, xin bệ hạ hãy cho ý kiến.
Thịnh Đế Phổ Nghi: - Ta cũng đồng ý U Nu làm Phó chủ tịch điều hành Liên Minh Thịnh Vượng. Riêng việc Bắc Kinh gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng thì thân là chủ nhà, lại từng là đế vương Thanh triều, ta nghĩ mình nên nói ra nhiều một chút cho mọi người cùng hiểu rõ hơn.
Đầu tiên là Trung Quốc hiện giờ tình hình rất căng thẳng, họ gặp khủng hoảng toàn diện về kinh tế, an ninh lương thực, quân sự, thậm chí về xã hội. Sự khủng hoảng toàn diện này đều bắt nguồn từ dự án Đại Nhảy Vọt của Bắc Kinh, làm người dân đói khổ lầm than, kinh tế tiêu điều, người dân tử khí trầm trầm, phía Bắc có Liên Xô áp cảnh, phía Tây có Ấn Độ gây hấn liên tục, phía Đông có Nhật Bản và Đài Loan nguy cơ... Chỉ có phía Nam là nhẹ nhõm với Đại Thịnh Đế Quốc mà thôi.
Nhưng mà chính ở phía Nam này, phía Bắc Kinh còn gặp rắc rối lớn hơn nữa:
Một số lượng rất lớn dân thường ở Hoa Bắc liên tục lén lút vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc.
Kết quả là Đại Thịnh đế quốc đang phải liên tục tiếp nhận dân chạy nạn, còn phía Bắc Kinh thì đối phó sứt đầu mẻ trán.
Giang Bình An: - Việc này ta có nghe nói, nhưng ta không nắm rõ được số liệu hiện giờ là bao nhiêu. Bệ hạ, ngài có biết không?
Phổ Nghi: - Ta có biết. Hai ngày trước đã gần 10 triệu người già trẻ lớn bé.
U Nu: - Ông trời ơi, 10 triệu? đây đã là một phần ba dân số của Myanmar, một phần ba của S quốc.
Tổng thống Hamani Diori nói ra với giọng điệu chua lòm: - Một phần ba mà xi nhê gì, 10 triệu là gấp ba lần dân số của Niger chúng tôi rồi đó.
Giang Bình An nhíu mày hỏi thăm: - Sao nhiều vậy bệ hạ? Chúng ta tiếp nhận có tốt không, có đủ lương thực cứu đói cho họ không? Phía Hoa Bắc có bị xáo trộn gì không, ví dụ như đàn áp hay bắt bớ linh tinh?
Phổ Nghi: - Ta cũng không nghĩ rằng nhiều đến như vậy. Nhưng người dân Trung Quốc trước giờ luôn có truyền thống di chuyển mỗi khi gặp t·hiên t·ai, đại nạn để tự cứu mình. Cứ có t·hiên t·ai nhân hoạ là nạn dân trôi dạt khắp nơi nơi, lịch sử xưa nay thời nào cũng có.
Việc tiếp nhận thì Giang ái khanh cứ yên tâm, mặc dù chúng ta chưa thu hoạch được vụ lúa Hưng Thịnh 01 đầu tiên, nhưng lương thực tồn trữ khi mua từ các thương nhân nước ngoài lúc trước, vẫn còn rất lớn. Đặc biệt nhất là số lương thực chất lượng cao do tám nước liên quân của Mỹ bồi thường, số lượng rất khổng lồ, tha hồ mà sử dụng cho dân chúng và cứu đói các nạn dân.
Chưa có xảy ra đàn áp và bắt giam hàng loạt, nhưng tình hình bên Hoa Bắc rất xáo trộn. Không chỉ dân thường dọc bờ sông biên giới muốn vượt biên qua phía Đại Thịnh đế quốc, mà ngay cả vùng Tây Bắc, vùng Đông Bắc, vùng trung tâm xung quanh Bắc Kinh... người dân đều rục rịch tìm mọi cách chạy qua Hoa Nam, xin cứu trợ và xin định cư ở lại.
Thịnh Đế Phổ Nghi nói đến đây, mọi người nghe đều trầm mặc. Ai cũng là nguyên thủ quốc gia, ai cũng điều hiểu rất rõ những khó khăn mà một đất nước phải đối mặt khủng bố như thế nào, giờ chính tai nghe thấy Bắc Kinh khủng hoảng, mọi người đều bi ai, nhưng trong lòng lại mừng thầm vì có đất nước mình đã có một vị Thần Tiên Thủ Tướng che chở.
Riêng Giang Bình An lại nghĩ về khía cạnh khác, hắn không đáng thương cho Bắc Kinh mà đáng thương cho những nạn dân trôi dạt tìm nơi cứu trợ.
Giang Bình An nhớ về những ký ức xa xăm của kiếp trước. Hắn nhớ đến bộ phim Đất Khách do diễn viên Thanh Thúy đóng vai chính. Hắn nhớ rõ bộ phim truyền hình này bắt đầu bằng một bài hát đầy xúc động. Bài hát "Trên mảnh đất tình người" này cũng do chính Thanh Thúy ca, mở đầu bằng một câu đi ngay vào lòng người:
"Vượt ngàn dặm xa... người đến đây... trên mảnh đất này..."
Và hình ảnh mở đầu quay chụp từng đoàn người Trung Quốc bồng bế con nhỏ, vai gánh hành lý, đầu đội nón lá kiểu Trung Quốc qua đến tận S quốc, xuống tuốt dưới miền Nam...
Nếu so sánh nạn dân, thì từ Hoa Bắc qua Hoa Nam đâu có nghĩa lý gì so với những người từ Trung Quốc vượt thiên sơn vạn thủy đến tận miền Nam S quốc lập nghiệp, lánh nạn...
Xúc động nhất là những nạn dân, thành công đặt chân đến đích, ăn được bữa ăn đầu tiên rồi gục ngã mà c·hết... thật là thảm thiết rơi lệ...