Phó chủ tịch U Nu: - Xem ra dự án cải tạo hoang mạc đang tiến triển rất tốt. Vậy còn số người mà ta gửi qua từ California qua đó thì sao?
Tổng thống Hamani Diori: - Lúc ban đầu, Giang chủ tịch mang qua 2 triệu công nhân và mấy chục vạn lính đánh thuê, hiện giờ California gửi qua thêm 2 triệu, phía Đại Thịnh đế quốc cũng gửi qua thêm 2 triệu, riêng phần dân bản địa Niger và các nước châu Phi xung quanh cũng đang rục rịch muốn đến làm việc vì thấy dự án quá có hiệu quả.
Tổng cộng đã có trên 6,5 triệu công nhân lao động trong dự án. Cũng may là khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc đã cử người thành lập nhà máy sản xuất bê tông Cát Điền, lại thành lập một công ty chuyên xây dựng các tòa nhà cao tầng bắt chước mấy tòa nhà cũ... Vì vậy đã bước đầu thỏa mãn được chỗ ăn chỗ ở cho lượng người càng ngày càng tăng bên đó. Có điều là về lương thực...
Phổ Nghi cười ha hả nói ngay: - Hamani Diori, ông đừng bắt chước mấy oán phụ nhìn ta như vậy, hiện giờ Đại Thịnh đế quốc lúa thóc tràn đầy, lẽ nào ta keo kiệt. Yên tâm, lúa gạo sẽ chở từng đoàn thuyền qua đó, rồi lại có từng đoàn xe chở đến Niger cho ông ngay, vụ vận chuyển này do chủ tịch Hà bên S quốc đó.
Hamani Diori: - Phổ Nghi à, con người không thể chỉ ăn tinh bột, phải có protein nữa!
Phổ Nghi: - Rồi rồi, cho ông tất, bên này trâu bò chưa lớn, nhưng dê, gà, thỏ thì rất nhiều, chúng tôi có sản xuất thịt khô, đồ hộp với khẩu vị rất tuyệt vời, sẽ xuất khẩu hết qua cho Niger, nhưng nhớ trả tiền nhé!
Hamani Diori đau khổ: - Tiền không có...
Giang Bình An: - Thôi thôi... dừng lại đi bệ hạ ơi. Tổng thống Hamani Diori cứ yên tâm, tiền hàng toàn do ta chi trả vì nó nằm trong dự án của ta. Xem ra chỉ gần hai tháng mà đã tụ tập được 6,5 triệu người đến tham gia dự án 1 triệu km², tiến triển rất khả quan. Như vậy Đại Thịnh, Myanmar, S quốc, Niger đều ổn, chỉ có California là an ninh có vấn đề, giờ ta cũng không để mọi người chờ lâu nữa, nói thẳng ra hai phương hướng giải quyết an ninh bên đó.
Một là "Thanh lý" và hai là "Thanh tra".
"Thanh lý" nghĩa là đích thân ta sẽ qua đó một chuyến, dùng đại năng lực thu tóm hết các băng đảng t·ội p·hạm, sau đó gửi qua Sahara cho bọn họ tắm nắng nhổ cỏ trồng cây, vài năm sau thả ra.
"Thanh tra": nghĩa là gắn hệ thống camera theo dõi sát sao, tất cả hình ảnh sẽ được lưu trữ trong hệ thống, nó sẽ tự động rà quét xem xét, nếu có các dấu hiệu hành vi phạm tội, thì sẽ thông báo trực tiếp cho lính đánh thuê, họ sẽ xuất kích bắt giữ từ tổng bộ mà không cần phải đi tuần tra vừa mệt mỏi vừa không hiệu quả. Cuối cùng là gửi t·ội p·hạm đi qua Sahara cải tạo lao động.
Ta tin tưởng chỉ một thời gian ngắn, an ninh của California sẽ được cải thiện. Đặc biệt là hiện giờ California tiền thuế thu được rất nhiều từ các giao dịch, đã có thể tuyển dụng thêm 1-2 triệu lính đánh thuê từ Đại Thịnh đế quốc qua California để giữ gìn an ninh. Vừa giúp California ổn định, vừa giải quyết việc làm cho lính đánh thuê bên Đại Thịnh, giảm bớt áp lực tăng dân số.
U Nu: - Sao nhiều vậy Giang chủ tịch, 1-2 triệu lính đánh thuê canh giữ 60 triệu dân thường? Tỷ lệ cao quá!
Giang Bình An: - Cao là có cao, nhưng nếu dân Mỹ tiếp tục tràn qua California thì sao? Khi đó 70, 80 thậm chí cả trăm triệu dân thường luôn đó chứ.
U Nu: - Giang chủ tịch nói cũng phải! Lo trước khỏi họa.
Phổ Nghi nghe nhắc đến vấn đề dân số thì vui buồn lẫn lộn góp tiếng vào:
- Ai dà... Nói đến áp lực dân số chắc Đại Thịnh đế quốc phải đi đầu rồi. Không có nhiều dân như Niger rất khổ, nhưng nhiều quá như Đại Thịnh cũng khổ. Chỉ gần hai tháng từ buổi họp báo quốc tế, Bắc Kinh không gia nhập được liên minh Thịnh Vượng, người dân toàn Hoa Bắc đều muốn qua Hoa Nam, bất chấp chính quyền và q·uân đ·ội ngăn cản, hiện tại từ 10 triệu nạn dân lúc trước, giờ đã là 24 triệu nạn dân rồi. Ta cũng không biết nên vui hay nên buồn rầu nữa.
Giang Bình An: - Bệ hạ, ngài đừng suy nghĩ lo lắng nhiều quá, hiện giờ Đại Thịnh vững như bàn thạch, lúa thóc tràn đầy, dù cho có tiếp nhận hết dân từ Hoa Bắc gần 200 triệu người đi nữa, chúng ta cũng đâu sợ gì! Nhưng chỗ ăn ở là một vấn đề. Ta nghĩ phía Đại Thịnh phải xây dựng thêm các khu dân cư, sử dụng bê tông Cát Điền làm ra các tòa nhà cao tầng phỏng chế...
Phổ Nghi: - Có làm ấy chứ. Các bộ trưởng đã cho làm ngay khi loại bê tông mới đó được thành công sản xuất hàng loạt, nhờ vậy áp lực về nhà ở không cao, mọi người vẫn ổn định.
Giang Bình An quay qua U Nu:
- U Nu, ngài thấy hai phương hướng "Thanh lý" và "Thanh tra" của ta như thế nào?
U Nu xoa tay vui sướng: - Quá tốt chứ sao, ta tưởng tượng cái đám t·ội p·hạm hắc bang kia bỗng dưng phát hiện mình ở trên sa mạc phơi nắng nhổ cỏ... thì ta sướng muốn thăng thiên. Giang chủ tịch, ngài đúng là lão đại, không có ngài là không được!
Cả phòng lập tức cười đau cả bụng với nét mặt làm hề của U Nu, nhưng trong bụng mọi người, ai cũng phải công nhận U Nu nói là sự thật, không có Giang Bình An, đại sự không thành!
Buổi tổng kết hoàn thành mau lẹ, Thịnh Đế Phổ Nghi quay qua hỏi ái khanh:
- Giang ái khanh, sao thị nữ mới của Hải Đường hoàng hậu lại quen biết với khanh vậy?
Phó chủ tịch U Nu cũng hừng hực bát quái, hí hửng góp lời:
- Giang chủ tịch, cái cô bé tóc vàng Marilyn Monroe nằng nặc đòi đi theo qua Đại Thịnh đế quốc chơi một lần cho biết, ta định từ chối, thì nàng nói Giang thủ tướng mời nàng. Ta nghĩ đó là giỡn chơi, ai dè lại thật! Ta thật sự nể phục ngài!
- Ha ha ha...
- Ha ha ha...
...
Bên phòng làm việc, các nguyên thủ thay nhau cười nhạo Giang Bình An nợ tình quấn quýt, thì bên kia các nàng cũng không thua kém gì cả, thậm chí còn ghê gớm hơn rất nhiều, Marilyn Monroe thì ỗm ờ giả vờ bị ép hỏi, thừa dịp cung khai hôn nhau, ôm nhau dưới giàn hoa hồng trắng.
Chỉ có Lý Tố Linh là c·hết sống cũng không chịu khai ra giai đoạn tiếp xúc thân mật giữa hai người trong phòng tập trọng lực, nàng chỉ nói đã á·m s·át hụt Giang thủ tướng, nhưng Giang thủ tướng thương tình nên tha mạng, vì vậy quen nhau.
Lời khai hời hợt này gạt ai chứ không thể gạt được hoàng hậu Hải Đường và Tần Hoài Như. Hai người không hẹn mà cùng đoan chắc Lý Tố Linh và Giang Bình An là gian tình bậc nhất, hơn xa cô nàng Marilyn Monroe kia nhiều.
Hải Đường nay biết được người trong lòng của sư muội là Giang thủ tướng thì nàng mới vỡ lẽ vì sao làm mai mối hơn một chục lần đều thất bại. Không ai có thể đánh bại Giang thủ tướng, dù là giao phong chính diện hay giao phong trong tim người đẹp. Thậm chí trong thâm tâm của Hải Đường, nàng vẫn tiếc nuối gặp gỡ Giang thủ tướng quá trễ, nếu gặp chàng ấy sớm hơn Phổ Nghi thì chắc đã có lẽ...
Về phần Tần Hoài Như, nàng điều tra thất thất bát bát, sau đó lựa chọn thời điểm, kéo Marilyn Monroe ra ngoài uống nước tâm sự riêng. Độ tuổi thực tế của cả hai có chênh lệch. Tần Hoài Như chỉ 27-28, còn Marilyn đã 35-36, nhưng bù lại EQ của Tần Hoài Như rất cao, nàng lại chiếm vị trí vợ cả của Giang Bình An nên vô tình thân phận và tâm lý của nàng cao hơn hẳn Marilyn. Hai nàng một người không biết tiếng Anh, một người không biết tiếng Tàu, bèn dùng tiếng S quốc bập bẹ giao tiếp với nhau:
- Linh, em thích anh Giang phải không?
(PS: Tần Hoài Như nghe âm cuối là Linh, nên lấy tên Linh)
- Dạ em thích anh Giang.
- Em có muốn qua S quốc sống với anh ấy không?
- Không, không, em còn công việc đóng phim ở Hollywood.
- Vậy em muốn điều gì ở anh Giang?
Nghe đến đây, Marilyn hơi ngập ngừng, nàng sợ làm vợ lớn của Supper Giang nổi giận, nhưng gương mặt của Tần Hoài Như mỉm cười rất thân thiện, khuyến khích nàng cứ nói. Marilyn lấy hết can đảm nói ra nguyện vọng:
- Năm nay em đã 35-36 tuổi rồi, em muốn đẻ con, một hoặc vài đứa để nuôi, để được làm mẹ.
- Ồ, không thể nào, nhìn Linh chỉ như 19-20 tuổi thôi mà!
- Lần trước anh Giang có cho em uống vài viên đan dược rất đẹp và thơm, uống xong em trẻ lại rất nhiều!
- Ôi trời, thế thì ta phải gọi bằng chị Linh mới được!
- Không, em vẫn là em, tuổi chỉ là tuổi nhưng chị vai vế lớn hơn em.
- Vậy mình xưng tên cho tiện lẫn nhau...
...
Điều tra xong Marilyn, Tần Hoài Như hiểu rõ tình hình, thì ra lần trước ngày 8/2 qua tiếp quản California, Giang Bình An chỉ đi một mình và gây nợ tình. Nhưng lúc ấy quả thật có á·m s·át, các nàng theo không tiện và cả lệch múi giờ quốc tế nữa. Nhưng nếu nói cho công bằng thì Giang Bình An trong vụ này cũng không có nhiều tội, vướng mắc chỉ là phía Marilyn rất thích chồng của nàng, và muốn có con với phu quân mà thôi.
Tạm kết thúc nói chuyện với Marilyn, Tần Hoài Như lại như cá gặp nước, nói nói cười cười lựa lúc thích hợp kéo Lý Tố Linh ra tâm sự riêng. Tần Hoài Như hỏi ron hỏi ren, lần này nàng nói khá nhiều vì cả hai đều dùng tiếng mẹ đẻ nên rất thuận lợi. Nhưng xui xẻo cho Hoài Như, gặp đúng ngay Lý Tố Linh, một siêu sát thủ, dù rằng bỏ nghề nhưng lời ăn tiếng nói và tính tình vẫn kín mít như cũ, Tần Hoài Như không điều tra được gì nhiều hơn, nhưng nàng cũng rất lém lỉnh, dùng lời nói khiêu khích nhắc đến Giang Bình An, mỗi lần như vậy nàng đều nhìn thật kỹ đối phương, thấy trong đôi mắt của Lý Tố Linh ẩn dấu nguyên cả một tòa núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nó có thể thiêu cháy rụi mọi thứ, kể cả bản thân của cô ấy.
Tần Hoài Như tin tưởng vào trực giác của mình, cô nàng Lý Tố Linh xinh đẹp và hơi lạnh lùng với người lạ này lại chấp chứa trong lòng một tình cảm mãnh liệt đối với Giang Bình An. Tần Hoài Như không biết căn cơ của mối tình này như thế nào, nhưng nàng cảm giác nó quá nguy hiểm.
Còn nguy hiểm như thế nào ư, cứ hình dung núi lửa một khi bùng nổ thì sẽ biết...
0