0
Phóng viên: - Vậy thưa tiểu thư Venus, tập đoàn Trường Thọ của quý vị có bán thuốc ra để bệnh nhân tự chữa trị tại nhà không?
Venus: - Nếu các chứng bệnh đơn giản thì có ví dụ như: trầm cảm, y·ếu s·inh l·ý, lãnh cảm, trí nhớ kém... Còn các chứng bệnh n·an y· hoặc trẻ hóa cơ thể thì phải qua S quốc để điều trị vì quá trình rất phức tạp. Chúng ta không thể nghĩ rằng bị u·ng t·hư mà chỉ uống một viên thuốc đã hết phải không mọi người? Nếu như có loại thuốc đó, thì ta e rằng đó không còn là thuốc phàm trần nữa mà đã là linh đan diệu dược rồi!
Tất cả cười ồ tán thưởng mỹ nhân nói chuyện hài hước, đâu biết rằng những lãnh đạo Liên Minh Thịnh Vượng nhìn truyền hình trực tiếp mà thổn thức, trong đó đặc biệt là chủ tịch Hà và Thịnh Đế Phổ Nghi, hai người quả đúng là nhờ linh đan diệu dược của Giang thủ tướng cứu mạng.
Cuộc họp báo cũng rất mau chóng kết thúc vì các phóng viên không hỏi được thêm gì nữa cả. Tất cả phác đồ trị liệu, tất cả dược phẩm trị liệu... đều là bí mật kinh doanh của tập đoàn Trường Thọ, đâu thể nào tiết lộ, còn ai có hứng thú thì ghi danh tham gia chữa bệnh sẽ biết tất tần tật.
Cứ ngỡ cuộc họp báo êm xuôi kết thúc, nào ngờ đâu hồng nhan gây hoạ. Một phóng viên không biết là do không chịu nổi hoặc bị ai mua chuộc, đã đứng ra đặt câu hỏi rất ngoài lề:
- Thưa tiểu thư mỹ lệ Venus, tôi xin hỏi cách thức liên lạc của tiểu thư được không?
Venus: - Ô, anh muốn làm quen với tôi?
- Vâng!
- Anh có vợ hoặc người yêu chưa?
- Tôi chưa có vợ nhưng đã có người yêu rồi!
- Thế mà anh còn muốn quen tôi sao? Anh không ch·ung t·hủy nên đã bị loại!
Một khách nam hào hoa phong nhã đứng lên cúi chào một cách rất thân sĩ và quý tộc, anh ta nói với Venus:
- Xin chào mỹ nhân Venus, nàng là người con gái mà ta thấy đẹp nhất từ trước đến giờ. Ta muốn làm bạn trai của nàng được không?
- Xin lỗi thưa quý ông! Xin ông hãy chờ!
- Sao! Nàng muốn ta chờ nàng đến bao giờ? 1 năm, 5 năm hay 10 năm?
- Ồ, không phải, tôi e rằng quý ông đã hiểu lầm. Tôi nói ông chờ là chờ người con gái khác đẹp hơn tôi xuất hiện để yêu cô ta kìa. Lúc đó tôi không còn là người con gái đẹp nhất trong mắt của ông nữa.
Anh chàng này có lẽ là chuyên gia về cua gái nên da mặt rất dày, anh ta đeo bám quyết liệt:
- Thưa tiểu thư Venus, tôi xin thề nàng chính là mỹ nhân đẹp nhất trong lòng của tôi...
- Thế mỹ nhân đẹp nhất lúc trước của ngài đi đâu rồi hả quý ông?
- ???
Chàng trai mặt dày vừa bị hỏi cứng họng thì các quý ông khác nhao nhao bắt chước cua gái, hỏi thăm tới tấp mỹ nhân. Venus vẫn thong dong mỉm cười thông báo một tin sét đánh:
- Hôm nay được mọi người yêu mến, tôi rất hân hạnh và cảm ơn, nhưng buộc lòng tôi phải thông báo với mọi người một chuyện rõ ràng, đó là tôi đã có người yêu rồi!
- Tôi không tin!
- Ta cũng không tin...
Venus: - Tại sao không tin?
- Nếu có bạn trai sao không có đeo nhẫn lúc tỏ tình?
Venus: - Phong tục S quốc không có đeo nhẫn tỏ tình.
- Wow... thế phong tục S quốc của nàng lúc tỏ tình yêu nhau thì làm thế nào?
Venus: - Yêu nhau... cởi áo... ối à... trao nhau.
- Wow...
- Wa...
- What's?
...
Tạm cắt buổi họp báo, chuyển về nhà của Giang Bình An, lúc xem tivi truyền hình trực tiếp đến đây, hắn chỉ tay vào màn hình và lớn giọng đính chính:
- Đấy thấy chưa! Người ta có người yêu rồi mà cứ nghi ngờ, cứ ghen tuông! Ta mà là kẻ ham mê sắc đẹp à?
Hà Vũ Thủy: - Phải, anh là chúa háo sắc, lúc trước em học cấp hai, vậy mà anh đã dùng kẹo dụ dỗ em rồi!
(PS: lúc này vợ con của Giang Bình An bắt đầu học tiếng S quốc nên thay đổi dần cách xưng hô, bắt đầu dần dần thuần S quốc)
Lâu Hiểu Nga: - Hừ, em cũng không muốn nhắc lại, nhưng rõ ràng lúc em mới cưới thì anh đã...
Vừa nghe Lâu Hiểu Nga định nhắc lại vụ chuốc rượu đè lên giường thì Giang Bình An chịu hết nổi phải dùng tay bịt miệng của nàng ta.
Mấy cô vợ ngồi xung quanh thấy cảnh này liền cười hì hì. Giang Bình An tưởng đâu sóng gió đã qua, nào ngờ m·ưa b·ão lại ập đến khi màn hình tivi chiếu cảnh siêu mỹ nữ thú thật với mọi người:
Venus: - Ài... tôi vốn không muốn nói, nhưng mọi người ép quá phải nói ra thôi, quả thật là tôi không thể quen với bất kỳ ai khác được nữa! Vì tôi quả thật đã có người yêu thích. Người này quý vị ai cũng biết, đó là Giang thủ tướng.
- Nhưng ông ấy đã có vợ rồi, rất nhiều là đằng khác.
Venus: - Chuyện tình cảm đâu thể nào nói chính xác được. Chúng ta không thể biết được mình sẽ yêu thích ai. Tôi tin với sắc đẹp của mình, sẽ có lúc Giang thủ tướng chịu yêu tôi thôi. Buổi họp báo đến đây là kết thúc, tất cả quý khách đều có số đường dây liên lạc tư vấn, có thể đến khách sạn này gặp nhân viên tư vấn để đăng ký khám chữa bệnh. Tôi xin hết, xin cám ơn tất cả quý khách!
Màn hình tivi đã hết chiếu buổi phỏng vấn, nhà của Giang Bình An cũng vụt tắt tiếng cười, hắn nhìn Tần Hoài Như thấy nàng đang rươm rướm nước mắt thì hết hồn, sợ ảnh hưởng thai nhi không tốt, Giang Bình An lật đật dẫn nàng vào thư phòng để nói riêng về việc này:
- Hoài Như, nàng làm sao vậy? Không lẽ lại ghen?
- Làm sao không ghen? Người ta tỏ tình với chàng công khai toàn thế giới kìa!
- Ha ha ha... đó chỉ là chiêu trò câu khách, tạo sự chú ý, chứ hoàn toàn không có thật!
- Không có thật? Là cô gái đẹp ấy không yêu chàng thật sao?
- Phải, không những không yêu thật mà lại còn cả người của cô ta cũng không thật!
- ???
- Cô đó và cả bốn nam giáo sư đều là người máy hết!
- Xời, chàng lại muốn gạt ta sao! Người đẹp như vậy mà là người máy sao được?
- Thì chính vì đẹp như vậy, hoàn mỹ không tỳ vết như vậy mới là người máy đó. Bởi vì người máy là nhân tạo, nên hoàn mỹ cỡ nào cũng đắp nặn ra được.
- Ờ há, ta đã hiểu rồi!
Gương mặt u ám của cô vợ cả lập tức chuyển thành đầy trời nắng ấm, nàng cười hắc hắc. Thấy vậy Giang Bình An nhẹ nhàng nhắc vợ mình:
- Hoài Như, nàng còn nhớ lúc vừa kết hôn, lãnh giấy hôn thú, ta có ngồi tâm sự với nàng trong công viên, rồi ta có nói chuyện, nàng nhớ lúc ấy ta nói gì không?
- Ta nhớ chứ, lúc ấy chàng nói, vợ chồng muốn ăn đời ở kiếp với nhau cần có hai điều. Thứ nhất là phu phụ tương kính như tân, thứ hai là không buông không bỏ.
- Nếu nàng nhớ thì tốt rồi, đừng buông đừng bỏ vì những giận hờn vu vơ, cho dù Giang Bình An này xui xẻo phải lấy cả trăm cả ngàn người vợ, thì ta vẫn yêu nàng nhất trên đời, nàng biết không?
- Ta cảm ơn chàng, ta đã biết và sẽ bình tĩnh hơn. Nhưng ai đời cưới nhiều vợ mà chàng lại bảo là xui xẻo, phải gọi là may mắn ấy chứ! Hi hi...
Tần Hoài Như cười tủm tỉm bỏ Giang Bình An lại thư phòng, ra ngoài an ủi mấy chị em cho họ bình tĩnh lại, vừa đi nàng cũng vừa nghĩ thông suốt:
- Tánh nết của chồng mình thì ta đã quá rành, anh ấy càng xuất sắc thì mỹ nữ nhớ thương càng nhiều, đâu có gì lạ. E rằng chị em của ta lần này phản ứng hơi quá rồi, phải chấn chỉnh lại nếu không sẽ tự r·ối l·oạn trận cước hết!
Giang Bình An thấy Tần Hoài Như hiểu ra và giải tỏa khúc mắc, hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng tại cái cô nàng Venus trí tuệ nhân tạo của phòng tập trọng lực, tự dưng muốn dùng hình ảnh của cô ta làm ra người máy chủ quản, đại diện cho tập đoàn y khoa Trường Thọ làm gì!
Hiệu quả là quá tốt, nhưng lực sát thương quá lớn. Ở nhà của Giang Bình An đã vậy, còn mấy quan khách trực tiếp ở buổi họp báo còn bị ảnh hưởng cỡ nào!
Tất cả các nam quý khách và nam phóng viên sau buổi họp báo này đều đã trở thành fan trung thành của Venus, thậm chí rất nhiều, rất nhiều nam nhân xem qua buổi họp báo trên tivi, đều coi Venus là người tình trong mộng, là biểu tượng của tình yêu và sắc đẹp, đúng với cái tên Venus.
Nhưng mặc kệ chuyện tốt hay xấu, tập đoàn y khoa Trường Thọ cũng đã có khởi đầu tốt đẹp, tiếng tăm đã lan khắp toàn cầu, chỉ chờ các phú hào đến chữa bệnh là ổn. Nhưng trong quy hoạch của Giang Bình An, hắn không chỉ chú trọng đến các khách hàng phú hào, như vậy quá mức chạy theo kim tiền, hắn còn rất chú trọng các khách hàng bình dân.
Các khách hàng này không có tiền chữa trị cho người thân? Không sao, Giang Bình An chú ý cái khác ở họ, đôi bên sẽ cùng có lợi. Chỉ cần có các phú hào thành công chữa trị, mọi người tin tưởng tập đoàn y khoa Trường Thọ thì mọi việc sẽ mau chóng triển khai.
...
Buổi tối cùng ngày, Giang Bình An ngồi Hắc Phi Long bay ra Hano, họp bàn chuyện quan trọng với chủ tịch Hà.
Hai người lại ngồi trong phòng làm việc của thủ tướng ở tầng 10 vương cung, h·út t·huốc, uống trà ngắm cảnh đêm Hano.
Trải qua nữa năm thống nhất, hòa bình tòa thành thị thủ đô này đã dần phục hồi, tỏa ra sức sống mãnh liệt, hiện giờ trời đã tối nhưng không còn u ám ảm đạm như trước, mà đã bắt đầu đèn hoa lộng lẫy lung linh, người dân đã có cuộc sống thoải mái hơn, buổi tối đi chơi nhiều hơn...
Chủ tịch Hà mở lời trước:
- Cũng đã lâu hai ta mới ngồi trên đây ngắm cảnh tâm sự nhỉ?
- Ha ha ha... chủ tịch lại trách ta ít ra thủ đô chơi rồi phải không?
- Đâu có, đâu có. Ta biết Giang thủ tướng bận bịu, mới vừa buổi sáng lại có hồng nhan ngỏ ý, nói là chờ đợi ngài. Vậy mà ngài còn không có thời gian đáp lại...
- Thôi thôi... chủ tịch Hà đừng nói nữa, ta mệnh phạm đào hoa, đã trốn ẩn cư nơi xa xôi heo hút, thế mà vẫn lên bản tin quốc tế thật là khổ!
- Khà khà khà... nói như vậy, không lẽ Giang thủ tướng bị năm phu nhân ghen tuông nên chạy ra đây tị nạn một thời gian sao?
- Tị nạn thì không cần, nhưng có đại sự muốn bàn với chủ tịch.
- Ồ, đại sự về vấn đề gì?
- Nhân tài...