0
Sáng sớm ngày 5/6/1961, chủ tịch Hà rủ rê vợ và rất nhiều đồng chí lãnh đạo ra ngoài bờ hồ Rùa Thần để chờ mặt trời mọc đón nhận món quà của Giang thủ tướng.
Nghe nói có quà, lại là của Thần Tiên Thủ Tướng, mọi người hăm hở ùn ùn kéo đi, vốn dĩ chỉ gói gọn 20-30 người, nhưng những đồng chí này lại gọi vợ con, vợ con lại gọi người nhà, và rồi người nhà lại gọi hàng xóm... Cuối cùng kết quả là dù mặt trời chưa mọc, ngoài bờ hồ Rùa Thần đã xếp ba vòng trong, ba vòng ngoài để ngóng trông.
Chủ tịch Hà quét mắt nhìn xung quanh đồng bào, đồng chí, ông thích thú vuốt râu cười tủm tỉm, người vợ bên cạnh đang mang bụng bầu, Trần phu nhân cũng vui lây, bà nắm tay chồng cười thật hạnh phúc, nào ngờ khi bà vừa nắm tay chồng, mặt trời đã chiếu sáng vào hồ Rùa Thần, lúc này mọi người nhìn thấy rõ ràng hơn trên mặt hồ có gì.
Lẫn trong sương mù lởn vởn trên mặt hồ phẳng như gương là thật nhiều lá sen và búp hoa sen, chúng không quá lớn nhưng vẫn to hơn các loại sen thông thường 5-7 lần:
Lá to như nia, xanh mượt.
Búp to như nồi, trắng muốt.
Kỳ lạ thay, ánh sáng mặt trời chiếu đến đâu thì búp hoa sen nở trắng lóa ra đến đó, giống như nó bị ánh mặt trời đánh thức vậy, khi nó bung nở ra, bên trong có đài sen và nhị sen vàng ươm, ai nhìn thấy cũng phải bật thốt lên một bài thơ, một bài ca dao nằm lòng quen thuộc của người dân S quốc:
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!
Phẩm đức gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hầu như đã trở thành một phẩm đức cao quý nhất khi đánh giá về một ai đó, nó cho thấy người dân yêu quý hoa sen như thế nào.
Nhìn cả trăm cả ngàn hoa sen nở theo ánh nắng trên mặt hồ, ai cũng nghĩ đây đã là toàn bộ món quà mà Giang thủ tướng tặng cho thủ đô... nhưng không, món quà không đơn giản như vậy, theo ánh nắng làm hoa sen nở ra, bất ngờ là các cánh hoa trắng muốt như tuyết ấy lại lay động khép vào khép ra theo một biên độ rất nhỏ khiến mọi người phía xa xung quanh bờ hồ nhìn không thấy rõ, nhưng không sao, họ chỉ cần nghe là được, từng cánh hoa lay động thật không ngờ lại tạo ra từng tiếng động nho nhỏ:
Lách cách... lanh canh... linh kinh...
Trên một ngàn đóa hoa, mỗi đóa hoa có 36 cánh hoa, tất cả đều rung động theo những tần suất đặc biệt, thông qua vài cơ quan ở gốc cánh hoa tạo ra những âm thanh vi vu trầm bổng, ban đầu còn nhỏ nhưng khi chúng gặp nhau, hòa vào nhau thì càng ngày càng lớn, tự hình thành một bản hợp âm, một bản nhạc giao hưởng thiên nhiên giữa bờ hồ Rùa Thần.
Âm thanh bản nhạc lớn dần, người dân bắt đầu nghe được, họ dần im lặng để lắng nghe, âm thanh này nghe đến đâu thì thông thấu cả người, cả tâm thần đến đó.
Chủ tịch Hà rùng mình, ông nhạy bén biết đây là cơ duyên nên vội kéo tay vợ ngồi xuống, xếp bằng hai chân, khép hai tay lại để nhập định nghe khúc nhạc từ hoa sen này. Trần phu nhân thiên y bách thuận nên lập tức làm theo chồng, khép mắt lặng nghe...
Xung quanh chủ tịch Hà, các đồng chí, đồng bào thấy vậy cũng bắt chước ngồi xuống lắng nghe nhập định. Rồi dần dần, không lâu sau mọi người đều im lặng, ngồi xếp bằng tịnh tâm lắng nghe.
Bản nhạc từ hoa sen này rất tuyệt, âm thanh của nó đi đến đâu làm người nghe nó lập tức tâm thần an ổn, dứt bỏ ngay mọi tạp niệm, tinh thần được bồi bổ, cả người các nội quan như được chải vuốt, hoạt động tốt hơn...
Có một vị cao tăng, hôm nay sáng sớm tình cờ đi ngang qua, ông thấy xung quanh bờ hồ Rùa Thần cả ngàn con người đang xếp bằng tịnh tâm quanh bờ hồ, ông ngạc nhiên thả bộ đi lại gần, nào ngờ vừa đến gần đã nghe được bản nhạc từ hoa sen, ông giật mình thản thốt lặng nghe thêm ba giây, sau đó quá mừng rỡ cũng ngồi xuống xếp bằng nhập định mà tâm còn suy nghĩ thở than:
"Thiên âm đây rồi, nghe nó nhập định thì trí tuệ sinh sôi, thật là phúc đức trời ban..."
Ngỡ rằng như vậy đã quá tuyệt, nhưng nào ngờ món quà còn có thứ khác nữa, đó là chỉ sau vài chục giây ánh mặt trời chiếu vào, các hoa sen lại bắt đầu tỏa hương, hương thơm dịu dàng thoang thoảng du đãng ra mọi nơi xung quanh, nó kết hợp với bản nhạc hoa sen tạo ra sự cộng hưởng tuyệt vời, 1+1 không là 2-3 mà tới tận 4-5 lần hiệu quả.
Chỉ ngửi hương hoa, nghe hoa nhạc mà mọi người đã khỏe khoắn từ tinh thần cho đến cơ thể. Đây chính là liệu pháp mùi hương và liệu pháp âm nhạc trong y khoa quốc tế hay nói đến. Nhưng hiệu quả của nó cao vài chục lần so với các liệu pháp của quốc tế, nên cả ngàn đồng chí, đồng bào ngồi quanh bờ hồ khi thức tỉnh đứng dậy, đã thấy cả người nhẹ nhõm, thần thanh khí sảng, sung sướng tràn trề.
Chủ tịch Hà cũng thức tỉnh, ông vội liếc nhìn đồng hồ, thấy hoa nhạc và hương hoa đã kết thúc sau hơn 15 phút. Thời gian ngắn ngủi nhưng lại quá tuyệt vời, chủ tịch nhớ lại món quà thánh liên mà Giang thủ tướng tặng cho Niger, thánh liên đó có giá trị rất cao về tham quan thưởng ngoạn, đặc biệt là về đêm chúng sẽ phát sáng lung linh cộng thêm kích thước siêu khổng lồ, nó còn có quả chứa dịch dinh dưỡng bổ như nhân sâm.
Giờ so sánh với loại sen này, chủ tịch Hà thấy sen này càng thêm quý giá, hương sen và hoa nhạc sẽ biến hồ Rùa Thần trở thành thánh địa nhập định mỗi khi mặt trời mọc, chắc chắn du khách không thể bỏ qua, mà tác dụng dưỡng thần dưỡng thể lại quá mạnh mẽ, tác dụng cho cùng lúc cả ngàn, cả vạn người cũng được. Chủ tịch Hà thì thầm với vợ:
- Em Trần, giờ ta mới hiểu cái tên món quà mà tối hôm qua Giang thủ tướng nói.
- Tên gì vậy chàng?
- Nhật Minh Thiên Hương.
- Nhật Minh là buổi sáng có mặt trời thì phát ra âm thanh, Thiên Hương thì là hương thơm như trong thiên giới. Vậy tên nó chính là Nhật Minh Thiên Hương liên rồi.
- Đúng vậy, nhưng e là nơi này cần phải gác trọng binh, vừa phải canh giữ bảo vệ vừa phải giữ gìn an ninh trật tự tránh chen lấn xô đẩy mới được!
- Hi hi... em mới vừa nghĩ đến một chi tiết thú vị nữa cơ!
- Ồ thế à! Chi tiết gì vậy em?
- Chàng và mọi người nãy giờ say đắm thưởng thức hoa nhạc và thiên hương nhưng quên rằng mình đã ngồi ở đâu. Tất cả chúng ta đã ngồi trên con đường Tổng Thống đấy, chính là con đường được các tổng thống, các nguyên thủ quốc gia quân địch lót từng viên gạch đấy!
- Ha ha ha... vợ ta tinh ý quá, quả đúng như vậy, ngồi trên con đường Tổng Thống, lặng nghe hoa nhạc, ngửi thiên hương... Quá tuyệt, không được... chúng ta còn phải cho trọng binh gìn giữ khu vực xung quanh đây thật sạch sẽ để mọi người đến đây mỗi sáng, tuyệt đối không thể để chó hoang, mèo hoang làm bẩn nơi thánh địa tĩnh tâm này, thậm chí phải tuyển gấp mười mấy hai mươi người chuyên lau quét vệ sinh, giữ thật sạch của quý này mới được!
Ngay sau đó chủ tịch Hà phát động một phong trào giữ gìn vệ sinh toàn khu vực, phong trào này mở rộng ra toàn thủ đô, đâu đâu cũng có người dân quét dọn nhà cửa, đường xá sạch bóng, thậm chí càng ngày càng có xu hướng không nhiễm một hạt bụi.
Đặc biệt là khu vực quanh hồ Rùa Thần, không ai còn đi dép, guốc, giày vào trong nữa, nhưng để bên ngoài thì dễ thất lạc hoặc tìm khó khăn, vì vậy mạnh ai nấy giữ, vừa đến con đường Tổng Thống thì mọi người tháo dép, giày, guốc bỏ vào bọc giấy kẹp nách hoặc cầm trên tay, sau đó đi chân trần vào trong.
Mỗi người khi vào nhập định đều tự giác lấy ra khăn vải sạch lau chùi sáng loáng một mét xung quanh chỗ mình ngồi, đây không phải là thói ở sạch mà là chung tay góp sức cho cả khu vực thánh địa này sạch sẽ không nhiễm bụi trần...
Thời gian trôi qua, người dân thủ đô ngày ngày đều yêu thích lúc mặt trời mọc đi đến hồ Rùa Thần để dưỡng tâm dưỡng thể. Sau lại nhiều người quá, đành ưu tiên cho người có tâm bệnh hoặc thể trạng suy yếu vào bên trong để tăng tác dụng, cũng may, giống sen này cũng sinh sôi nảy nở dần dần lan rộng ra toàn hồ, phục vụ được nhiều người hơn, biến nơi đây thật sự trở thành một thánh địa.
Thậm chí những nhà dân ở không xa, mỗi lúc mặt trời mọc, chỉ cần mở hết cửa sổ, tịnh tâm ngồi thiền là đã có thể nghe được nhạc hoa và thiên hương quanh quẩn, không cần phải đến chen chúc ở quanh hồ nữa. Tới giai đoạn này thì món quà nhỏ của Giang Bình An đã thực sự tạo phúc cho bá tánh cả một vùng rộng lớn.
...
Đêm hôm 4/6/1961, giã biệt chủ tịch Hà để bay về tỉnh Sông Bé, Giang Bình An cũng không nghĩ rằng món quà nhỏ của mình lại càng ngày càng có uy lực như vậy. Hắn lựa chọn mua giống sen này chỉ để tô điểm thêm cho thủ đô của đất nước càng tươi đẹp. Giới thiệu về nhạc hoa và thiên hương hắn có đọc sơ, nhưng hắn không nghĩ tác dụng của nó quá tốt đến nông nỗi như thế.
Vài ngày sau, kế hoạch "Trác Ngọc" đã diễn ra đúng theo dự định. Khắp mọi tỉnh thành trên cả nước, các học sinh giỏi, xuất sắc và các nhân tài trong các lĩnh vực được mời tham dự khảo thí và phỏng vấn. Nếu ai thành công thông qua, học sinh sẽ được học bổng đào tạo toàn phần 5-7 năm, mỗi tháng được lãnh lương như một công nhân đi làm giúp các em có tiền phụ cấp cho gia đình. Riêng các nhân tài nếu thông qua được khảo thí và phỏng vấn, ngay lập tức được tăng lương tăng thưởng vài chục lần, một bước lên mây.
Sau đó tất cả học sinh và nhân tài được tuyển chọn này sẽ tập trung hết vào tỉnh Sông Bé ở miền Nam để tham gia khóa đào tạo "Trác Ngọc".
Mọi người hâm hở từ biệt gia đình, người thân, tiền lương được ứng trước nữa năm bằng tiền mặt, gửi cho gia đình trang trải việc nhà nên lúc chia tay thật vui vẻ không quá quyến luyến.
Nhưng khi bước lên hành trình chính thức, các học sinh và nhân tài này đều lẩm bẩm thắc mắc về cùng một vấn đề:
- Trác Ngọc! Trác cái gì? Ngọc ở đâu ra? Không lẽ đào tạo mọi người học điêu khắc và mài giũa đá quý?