Dọc đường về nhà chỉ có hai người đi bộ, Giang Bình An và Tần Hoài Như, lúc này Tần Hoài Như tâm trạng tuy nhẹ nhõm nhưng lại rối bời, l·y h·ôn thì đã ly rồi nhưng đâu thể nào nói vứt là vứt ngay được.
Hiện tại ở Giả gia chỉ còn hai đứa nhỏ, Tần Hoài Như phải về để lo cho hai con trong ba ngày, chờ Giả Trương thị thoát khỏi tạm giam sau ba ngày thì nàng mới dẫn con gái út rời khỏi Giả gia được.
Giang Bình An biết cảm giác của Tần Hoài Như lúc này rất hoang mang nên cũng không nói gì, chỉ lặng yên đi một bên, như muốn che mưa chắn gió cho nàng.
Về gần đến tứ hợp viện Giang Bình An đưa cho Tần Hoài Như cái túi xách to khá nặng mà hắn xách nãy giờ.
- Nàng cầm cái này về lo cho con đi, chuyện đăng ký kết hôn ta sẽ làm, chờ ba ngày sau nàng rời khỏi Giả gia ta sẽ đưa nàng đến căn nhà mới của chúng ta, nơi đó cũng không xa, nàng và tiểu Đương ở đó với ta, khi nào nhớ con trai thì về thăm rất tiện.
Tần Hoài Như nghe tình lang đã sắp xếp cho mình và con gái chu đáo thì trong lòng ấm áp và ngọt ngào vô hạn, nhưng vì ở đây người nhiều mắt tạp, nàng không dám có hành động quá thân thiết sợ làm hoen ố thanh danh của tình lang, nàng chỉ gật nhẹ đầu ra ý đã hiểu và dùng ánh mắt thật tha thiết để tạm biệt.
Tần Hoài Như xoay người, dùng hai tay ôm túi xách to của Giang Bình An đưa và vào tứ hợp viện, nàng không hề hỏi đây là thứ gì, chỉ cần của Giang Bình An đưa thì nàng sẽ nhận, trong tâm trí của nàng bây giờ, Giang Bình An đã là người thân thiết nhất của nàng, không cần nói lời trống rỗng khách sáo gì nữa.
Giang Bình An nhường nàng đi một lúc, sau đó mới lững thững về nhà, ai ngờ vừa qua khỏi cổng tứ hợp viện thì gặp ngay Tam đại gia trong nhà nhanh như chớp chạy đến bên hắn.
- Bình An, ta chờ ngươi thật lâu, chuyện sao rồi?
- Khà khà khà... mọi chuyện nhờ có Tam đại gia giúp đỡ nên mới êm xuôi tất cả. Ta cảm ơn Tam đại gia. Đây là 30 đồng hậu lễ đáp tạ, của ít lòng nhiều, Tam đại gia đừng cười chê nhé!
- Không không, hậu lễ rất nhiều rất nhiều rồi, Tam đại gia cảm ơn Bình An, ngươi vào nhà ta uống chén rượu nhạt cho ấm không?
Nghe đến chén rượu nhạt, Giang Bình An nhớ ngay đến nguyên tác, Tam đại gia chuyên môn pha nước lã vào rượu để uống và đãi khách, hắn rùng mình kh·iếp sợ vội vã từ chối:
- E rằng không được, ta phải về nhà tắm rửa tẩy uế cái xui xẻo tự dưng đánh lộn chiều nay mới được. Tam đại gia cứ tự nhiên nhé.
Vừa nói xong hắn vội co giò đi về nhà, khóa cửa lại ngay, hắn chỉ muốn dùng tiền để Tam đại gia làm việc chứ không hề muốn dây dưa dây cà gì với Tam đại gia, siêu thần toán này cả.
Nào ngờ đâu chỉ hơn nửa tiếng sau, đã có tiếng gõ cửa, Giang Bình An ngạc nhiên ra mở cửa thì nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp, quần áo thời thượng xinh xắn, mặt hoa da phấn đang ửng hồng không biết vì lạnh hay là vì gặp được hắn.
- Bình An, hồi chiều ta nghe nói chàng đánh nhau với Giả Đông Húc và b·ị b·ắt lên khu phố, ta chờ mãi không thấy chàng về, sốt ruột quá bèn đi lên tiền viện mới thấy nhà chàng sáng đèn, sao chàng về mà không tìm ta?
Giang Bình An nhìn thiếu phụ xinh đẹp như hoa trước mặt mình mà vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ. Quen thuộc vì đây là Lâu Hiểu Nga, con gái một của Lâu gia, cha nàng có biệt danh là Lâu bán thành, một nhà tài phiệt khét tiếng trước khi lập quốc, ngay cả cái nhà máy cán thép Hồng Tinh to lớn cũng là của ông ta hiến tặng cho nhà nước.
Trong nguyên tác, vai chính đã ăn sạch cái cô nàng Lâu Hiểu Nga này từ lâu, dĩ nhiên là lén lén lút lút sau lưng của Hứa Đại Mậu, chồng của nàng.
Ký ức cực kỳ rõ ràng, làm Giang Bình An quen thuộc, nhưng đây lại là lần đầu tiên bản thân hắn tiếp xúc với nàng ở hiện thực. Nhìn ánh mắt của Lâu Hiểu Nga, hắn biết mỹ nhân này đã dụng tình quá sâu, khó mà rời xa được hắn.
Vậy còn cảm giác của riêng Giang Bình An? Nói thiệt lòng nhan sắc của nàng không hề thua kém ai, có thể nói là ngang ngửa với Tần Hoài Như, đứng hàng đỉnh top trong các nữ chủ, thậm chí còn hơn Tần Kinh Như cả một bậc, nếu như nói thua kém thì chắc chỉ thua Tần Hoài Như cái khoảng thiên sinh mị cốt mà thôi, nhưng bù lại Lâu Hiểu Nga lại có được nét tiểu thư đài cát, tri thư đạt lễ, không nhiễm bụi trần.
Đánh giá sơ lược một chút như vậy thôi thì trái tim của Giang Bình An đã bị Lâu Hiểu Nga chiếm lấy một góc riêng rồi. Vậy là cả duyên phận và quan cảm với Lâu Hiểu Nga đều đầy đủ, hắn âm thầm quyết định nạp nàng vào Giang gia, nhưng phải theo phong cách riêng của hắn: đường đường chính chính, quang minh chính đại.
Nghĩ như vậy nên Giang Bình An mở rộng cửa ra mời nàng vào nhà uống nước trà trò chuyện, nhưng hắn không đóng kín cửa để tránh thị phi.
- Hiểu Nga, sao nàng biết lúc chiều ta đánh Giả Đông Húc?
- Là Hứa Đại Mậu kể lại, sao chàng không khóa cửa?
Nhìn ánh mắt u oán của mỹ nhân, Giang Bình An thầm than vai chính và Hiểu Nga này quá to gan.
- Hiểu Nga, nàng bình tĩnh một chút đi. Chuyến này từ nông thôn về đây ta muốn bàn với nàng một chuyện lớn.
- Chuyện gì vậy chàng?
- Có phải nàng đã xét nghiệm ra kết quả vô sinh của Hứa Đại Mậu không?
- Chàng thật là thần, nghe lời chàng, ta đã ép Hứa Đại Mậu đi kiểm tra, quả nhiên giống như chàng nói hắn ta bị vô sinh, vậy mà từ trước tới giờ hắn cứ đổ thừa ta là vịt không biết đẻ trứng, không biết sinh con.
(PS: Nga cũng có nghĩa vịt, ngỗng)
- Vậy giờ nàng tính sao?
- Ta muốn có con của chàng.
Giang Bình An nghe đến đây thì ngao ngán cho nguyên tác, vai chính chỉ thích vợ người mà không muốn chịu trách nhiệm, xem nguyên tác mà giận sôi gan, thật uổng cho cái tên Giang Bình An đẹp như vậy.
- Ta sẽ cho nàng có con của ta, nhưng ta muốn nàng l·y h·ôn với Hứa Đại Mậu trước cho rạch ròi, sau đó ta sẽ lo cho nàng và con của chúng ta được không?
- Thật sao? Chàng không sợ thân phận con gái nhà tư bản của ta nữa sao?
- Không sợ nữa, bây giờ Giang lang của nàng đã không còn là Giang lang lúc trước nữa rồi. Ta sẽ cho nàng những điều tốt đẹp nhất.
Giang Bình An nói ra một câu nói đầy ẩn ý, tuy Lâu Hiểu Nga không hiểu, nhưng cũng không sao vì hắn nói muốn lo cho nàng là thật sự, không một chút gian dối.
- Thật là quá tốt. Vậy chàng sẽ cưới ta sao?
- Trước mắt là chưa cưới, nhưng sau này ta muốn nàng đi theo cha mẹ qua Hongkong, khi đó chúng ta sẽ cưới nhau ở Hongkong được không?
- Hongkong? Tại sao phải qua bên đó vậy chàng?
- Vì không lâu sau cha mẹ của nàng sẽ bị nguy hiểm nếu ở đây. Vả lại qua Hong Kong sẽ sống tốt hơn ở đây, chuyện này nàng biết không?
- Ta biết.
- Vậy ngay ngày mai nàng cứ về bàn chuyện với cha mẹ việc l·y h·ôn đi, nếu cần thiết thì nàng cứ kể hết về ta. Khi đó nếu cha nàng muốn gặp thì ta sẽ đến nhà nàng.
Lâu Hiểu Nga thích quá, mỉm cười híp cả mắt, hôm nay nàng cảm giác Giang lang rất khác ngày xưa, chàng nói chuyện rất chắc chắn, rất quyết đoán và ngay thẳng chứ không như ngày xưa yểu yểu xìu xìu, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi lại sợ trách nhiệm, chỉ là lúc xưa Giang lang mồm miệng dẻo quẹo, tay chân lại bạo gan khủng kh·iếp làm nàng sa vào mê hồn trận không muốn thoát ra.
Dĩ nhiên là nữ nhân, ai không thích nam nhân của mình dọc ngang chính trực, độc lập tự cường, vì vậy Lâu Hiểu Nga càng thích Giang lang hiện tại, nhất là cái chuyện vừa gặp mặt đã kêu nàng l·y h·ôn với Hứa Đại Mậu, nàng đã muốn l·y h·ôn cái tên này lâu lắm rồi mà chưa được.
Mang theo hưng phấn bừng bừng Lâu Hiểu Nga quay về nhà ở hậu viện, vừa vào nhà nàng đã bị Hứa Đại Mậu dò xét:
- Hiểu Nga, nàng đi đâu vậy?
- Ta đi lên tiền viện xem Giang Bình An về chưa, sau đó gặp hắn đã về ta có hỏi thăm một chút.
- Hả, Giang Bình An đã về, Tần Hoài Như đã về, sao hai mẹ con Giả gia không thấy vậy ta?
- Ta nào biết. Ta chỉ coi xem Giang Bình An có bị sao hay không mà thôi, thấy hắn không sao thì ta yên tâm rồi về.
- Cũng phải. Thôi vậy để ta đi hỏi thăm.
Hứa Đại Mậu không nghi ngờ gì vợ có mờ ám hay không, mà Lâu Hiểu Nga cũng không hề quan tâm chồng ra khỏi nhà muốn đi đâu, cả hai không có cùng tiếng nói, sống chung một nhà mà như thể ở hai thế giới riêng.
Hứa Đại Mậu luôn kiêng kỵ thân phận con gái nhà tư bản cũng như gia tài quyền lực trong nhà mẹ của Lâu Hiểu Nga, vì vậy mỗi khi đối diện với vợ hắn luôn bị áp lực, bị đè ép không thể ngẩng đầu được.
Còn Lâu Hiểu Nga thì rất chán ông chồng suốt ngày ba hoa cái miệng, tài đức nông cạn mà mộng tưởng lại trên trời, riêng cái tật đi công tác ở nông thôn, léng phéng với mấy goá phụ thì nàng cũng biết, nhưng nàng lại mắt nhắm mắt mở.
Lúc đầu khi biết chuyện lăng nhăng đó, Lâu Hiểu Nga rất ngạc nhiên là tại sao mình không ghen tuông, nhưng rồi nàng cũng dần dần nhận ra nguyên nhân không ghen tuông: nàng không yêu và không cần Hứa Đại Mậu trong cuộc sống, do đó không ghen được.
Hứa Đại Mậu bỏ vợ ở nhà, hắn mon men từ hậu viện mò lên trung viện, lén lút trong đêm nhằm vào một mục tiêu mà hắn ta đã thèm nhỏ dãi từ mấy năm nay, đó là Tần Hoài Như, người có vẻ đẹp ngang với vợ hắn nhưng lại ăn đứt ở cái khoản phong tình quyến rũ.
Cốc... cốc...
- Hoài Như ơi, ta là Hứa Đại Mậu, mở cửa cho ta hỏi thăm một chút nào!
0