U Nu: - Giang thủ tướng, các thế thân nguyên thủ quốc gia đã được hoàn thành chưa vậy thưa ngài?
Giang Bình An: - Đã hoàn tất. Hình thể 99% tương tự, giọng nói, dáng đi, cách ứng xử... chỉ từ 85-95% mà thôi. Xem như mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên.
Chủ tịch Hà gật đầu: - Xác thật như vậy, nhiều khi phải xem ý trời nữa!
Giang Bình An: - Mọi người thấy ngay cả các thế thân của ta, đâu thể nào gạt được người thân, chỉ có thể gạt được người lạ. Đây là khuyết điểm của máy móc so với tiên pháp chân chính.
Phổ Nghi: - Giang ái khanh, vậy sao khanh không sử dụng tiên pháp?
Giang Bình An cười khổ, nói lập lờ: - Cái giá phải trả quá đắt!
U Nu: - Mọi người đừng quá bi quan, ta thấy số liệu đã rất cao rồi, vả lại kế hoạch của chúng ta đâu có thật sự sử dụng người máy thay thế ai, nó chỉ là dự phòng.
Hamani Diori: - Khà khà khà... đúng vậy! Ta dám cá mười ăn một là chúng ta sẽ thành công!
Chủ tịch Hà nghe thấy câu này liền sáng mắt cười ha hả:
- Ha ha ha... Hamani thật đúng là đại trí giả ngu, chỉ nói một câu thôi đã nhất châm kiến huyết, vào thẳng ngay yếu điểm của sự việc. Là ta quá cẩn thận, một mình Giang thủ tướng thì đã vô địch thiên hạ khi không thèm tính kế... Giờ ngài ấy chịu tính kế, thử hỏi cả thiên hạ, ai có thể thoát khỏi!
Hamani Diori: - Người hiểu ta chủ tịch Hà vậy! Lần ăn cơm nấu bằng gạo mới gặt bên Đại Thịnh, ngay cả hũ muối mè của chủ tịch Hà cất kỹ trong nhà sàn mà còn không thoát được nữa là!
Ha ha ha ha...
Lại một tràng cười đau bụng do tổng thống Hamani Diori trêu ghẹo, chủ tịch Hà thích thú quay qua nói với Giang Bình An:
- Giang thủ tướng, xem ra mọi người vẫn thèm muối mè của ta... lần này ta có làm sẵn 5 hũ, nhờ ngài đại phát thần uy đem lại đây 4 hũ muối để phân chia cho mọi người, nhưng ngài nhớ chừa lại cho ta cái hũ đang dùng dang dỡ nhé!
Giang Bình An thấy mọi người gật gù khoái trá bèn chiều lòng vung tay, tịch thu 4 hũ muối mè đem lại ngay đây. Cả bàn nhậu ai cũng phải xuýt xoa, vừa thích hũ muối mè đặc sản của chủ tịch Hà vừa khoái tiên pháp của Giang Bình An. Nhưng ngay lúc này, Phổ Nghi đề ra nghi vấn khá hiểm hóc:
- Giang ái khanh, khi nãy khanh nói dùng tiên pháp là phải trả giá đắt. Vậy sao giờ lại dùng tiên pháp để làm việc nhỏ này?
Giang Bình An bị hỏi khó, hắn vội giành lấy luôn hũ muối mè trước mặt của Phổ Nghi, nào ngờ ông này là dân có nghề, dù gì cũng là con cháu đích tôn của dòng họ Ái Tân Giác La khét tiếng của Trung Quốc, được huấn luyện đào tạo rất kỹ lưỡng, giờ tuổi trẻ và sức khỏe đã khôi phục, lại được ái hậu khuyến khích rèn luyện... nên tốc độ phản ứng không chậm chút nào, Phổ Nghi ôm ngay hũ muối vào người và la lên:
- Uy... đây tuy chỉ là hũ muối, nhưng lễ khinh tình ý trọng, khanh giành lấy làm gì? Mau mau trả lời câu hỏi của ta đi!
Giang Bình An thấy mọi người cũng đều tò mò, hắn đành uốn ba tấc lưỡi để biên chuyện lấp liếm:
- Tiên thuật có cao, có thấp ví dụ như viên đạn súng lục và t·ên l·ửa xuyên lục địa... Chúng ta đâu thể đánh đồng. Đã bệ hạ biết lấy hũ muối là chuyện nhỏ thì hao tổn khi lấy nó lại đây cũng nhỏ, còn biến hóa chế tạo, hư không hiện vật thì khó khăn ghê gớm, cho nên ta mới nói trả giá quá lớn. Huống chi một bên là chủ tịch Hà tự nguyện, là việc tốt, làm nó giống như xuôi dòng nước, rất nhẹ nhàng. Còn làm vụ kia là vi phạm lẽ trời, vừa tổn hại âm đức vừa giống như đi ngược dòng nước, rất khó khăn và nguy hiểm!
Chủ tịch Hà: - Khó khăn thì ta hiểu. Nhưng nguy hiểm là như thế nào?
Giang Bình An: - Ta giả sử nếu dùng đại tiên thuật chế tạo một người nguyên thủ giả rất hoàn hảo. Sau đó cho nó thay thế chính chủ, và rồi nó phản loạn quậy nát thế giới... Vậy mọi người thấy có nguy hiểm hay không?
...
Trên bàn nhậu, mọi người rà soát lại kế hoạch một lần cuối vì ngày mai đã phải hành động. Thậm chí lần này vì tính chất quan trọng, cả bốn người còn lại đều sẽ ở lại nhà Giang Bình An làm khách vài ngày cho đến khi kế hoạch thuận lợi phát triển.
Kế hoạch do chủ tịch Hà đạo diễn; hành động chi tiết do U Nu sắp đặt; Giang Bình An sẽ là người ra tay.
Tàn tiệc nhậu, mọi người chia nhau đi về phòng, Hamani Diori cặp kè Phổ Nghi tâm tình:
- Sao càng ngày ta càng cảm thấy mình vô dụng!
- Ừ... ta cũng thấy vậy!
- ???... Phổ Nghi... nói chuyện như vậy là không có bạn bè đâu biết không?
- Ta biết...
- ???
- Ý của ta không phải vậy! Ta muốn nói là ta cũng cảm thấy mình vô dụng giống ông. Nhưng chỉ vô dụng so với ba người kia thôi. Giang thủ tướng thì khỏi nói, tất cả những gì khó khăn nhất, Giang ái khanh đều làm hết. U Nu thì thông minh yêu nghiệt, có chí tiến thủ. Chủ tịch Hà lão tiền bối thì đức cao vọng trọng, kinh nghiệm lão luyện, hầu như là một tay đạo diễn kế hoạch lần này. Nhưng ông đừng buồn, họ đóng hết vai chính, thì vai phụ mình đóng thôi!
- Vai phụ gì? Xác c·hết hay người qua đường?
- Tầm bậy, trong một đội ngũ thành công, lúc nào cũng không thể thiếu hai vai phụ rất quan trọng, và đó chính là hai chúng ta, một người làm hoàng đế đầu têu, và một làm người cầm cờ đi phía sau hò reo cổ vũ.
- Vẫn khó hiểu, nói đơn giản hơn đi Phổ Nghi!
- Hảo... đơn giản hơn thì hai chúng ta là hai cái lá xanh làm đẹp cho bọn họ là ba cái hoa hồng.
- Nói vầy nghe dễ hiểu hơn nè!
Giang Bình An nhìn thấy và nghe thấy hết câu chuyện tâm sự của tổng thống Hamani Diori và Thịnh Đế Phổ Nghi, hắn mỉm cười vui vẻ, và cũng không hề lo lắng hai người này buồn lòng, nhìn thì thấy Hamani Diori hỏi thăm Phổ Nghi nhưng thật ra chính Hamani Diori là người an ủi Phổ Nghi.
Sự việc rất đơn giản, trong bàn tay năm ngón, tất có ngón ngắn ngón dài, ai cũng có ưu khuyết khác nhau. Đâu thể nào ai cũng đều phải tài giỏi xuất chúng! Nhưng bàn tay năm ngón, còn đầy đủ thì mới mạnh mẽ nhất, cầm nắm tốt nhất, đó chính là sức mạnh của tập thể.
Việc Hamani Diori giả vờ hỏi thăm nhằm an ủi Phổ Nghi hoàn toàn là do mọi người, ai cũng đều biết Phổ Nghi thăng trầm nhiều, tâm lý yếu ớt, nên hễ gặp dịp thì mạnh ai nấy giúp đỡ ông ta mà thôi.
...
Vừa bước qua những ngày đầu năm 1962 là kế hoạch "Thống nhất thiên hạ" của nhóm Giang Bình An được bí mật khởi động.
Mấu chốt của kế hoạch này được chủ tịch Hà đưa ra là hai chữ: "Thuyết phục". Chỉ cần thuyết phục được các nguyên thủ quốc gia chịu tham gia vào Liên Minh Thịnh Vượng là được.
Ngày 1/1/1962, một vị nguyên thủ quốc gia ở châu Âu, đang chuẩn bị hung hăng đùa giỡn một mỹ nhân thì bỗng nhiên hoa mắt, thấy mình không còn ở biệt phủ mà đang ở một căn phòng lạ mắt. Ông ta hết hồn hét toáng lên vì sợ bị khủng bố, bị á·m s·át.
Sự thay đổi bất ngờ làm ông ta sợ, nhưng cách trang trí trong căn phòng còn làm ông sợ hơn nhiều: cả căn phòng sơn đen xen lẫn những vạch đỏ đầy ma lực, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có duy nhất một cái bàn hai hai chiếc ghế màu đỏ như máu. Ở bức tường trống đối diện cửa ra vào có sơn "666" và cũng đỏ như máu, đây là ba con số đại biểu cho địa ngục, cho Satan.
Vị nguyên thủ quốc gia chờ mãi không thấy ai đến giải cứu, cũng không thấy có gì bất thường c·hết chóc xảy đến cho mình, qua vài phút ông ta bình tĩnh lại một chút, sau đó đi đến cửa phòng kiểm tra: cửa khóa. Ông ta lại đến cửa sổ: có thể mở ra được, ông ta mừng rỡ, rón rén mở nhẹ cửa ra và sau đó là sửng người không tin vào mắt của mình nữa:
Ông ta thông qua cửa sổ biết mình đang ở trên cao, thuộc một tòa nhà cao tầng, sau đó là ông nhìn thấy tượng nữ thần Tự Do của New York.
- Ôi chúa ơi! Ta đang ở biệt phủ ở châu Âu mà, sao chỉ trong tíc tắc lại ở New York của Mỹ, không lẽ tất cả chỉ là một cơn ác mộng?
Vị nguyên thủ này cũng rất tàn nhẫn, ông kiểm chứng khá thô bạo, tự tát mình hai cái như trời giáng.
Chát... Chát...
- Á... đau quá! Tất cả đều có thật sao?
Tâm lý của vị nguyên thủ lại chuyển biến một phen, từ hoảng sợ lo lắng sang thành bị cầm tù khốn khổ... Ông ta bỗng nhiên nhận ra mình có thể bị nhốt ở đây cô độc vĩnh viễn cho đến c·hết...
- À, mà có lẽ cũng sẽ không lâu đâu! Cái nơi chó c·hết này không có nước, không có thức ăn. Chắc 3-4 ngày là c·hết thôi!
- Hả... c·hết... ta không muốn c·hết... Ta còn rất nhiều tài khoản ngân hàng bí mật, còn nhiều chỗ chôn giấu tài sản bí mật, còn rất nhiều tình nhân bí mật, thậm chí có người ta còn chưa kịp đụng tới nữa mà!
- Hu hu hu... có ai không? Cứu ta với! Cứu ta sẽ có rất nhiều tiền đền đáp!
...
Ở nơi S quốc xa xôi, năm người lãnh đạo của Liên Minh Thịnh Vượng đang quan sát thông qua 4 màn hình to quay chụp cả 4 gốc độ trong căn phòng "Quỷ dữ" đó.
Phổ Nghi: - U Nu, ta phải phục ngài sát đất. Trình độ dàn dựng căn phòng "Quỷ dữ" này đủ để ngài làm ra một bộ phim kinh dị bên Hollywood rồi đấy. Chỉ chưa đến 30' mà tên tổng thống đó sắp tè ra quần rồi!
Hamani Diori: - Phổ Nghi, ông đừng cười tên tổng thống đó. U Nu dàn dựng căn phòng phối hợp với tiên pháp của Giang thủ tướng, ai gặp phải mà không tè ra quần. Ta thậm chí còn nghĩ, nếu chúng ta ác hơn, Giang thủ tướng trực tiếp cho tên này xuất hiện trên đỉnh tượng nữ thần Tự Do thì việc thuyết phục còn sẽ đơn giản hơn nhiều!
Giang Bình An lắc đầu: - Làm việc quá cạn tàu ráo máng thì không được. Ta sợ có người chịu kích thích không nổi, lên cơn đau tim hoặc vỡ mật, nứt gan mà c·hết thì sẽ hỏng đại sự. Phối hợp với căn phòng của U Nu là được rồi, tuy tốn chút thời gian nhưng chúng ta cũng được xem những thước phim sống động như thật rồi còn gì! Đặc biệt là có âm thanh trung thực, có dòng phụ đề phiên dịch bên dưới nữa.
Mọi người vừa xem vừa uống trà, cắn hạt dưa bàn tán sôi nổi, chủ tịch Hà tinh ý nhắc nhở:
- Giang thủ tướng, tên tổng thống đó bị sụp đổ tâm lý rồi, mau ra tay, nếu trễ lỡ hắn ta mà bị điên thì khổ...
0