Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 237. Thống nhất thiên hạ VII
U Nu thống khổ la làng lên: - Vậy là sao? Việc nhiều quá, một mình ta lo sao xuể được?...
Chủ tịch Hà: - U Nu này, sao chú không để người khác làm phụ? Chẳng phải chúng ta đã muốn lôi kéo sử dụng 5% các nguyên thủ quốc gia có tài có đức đó sao?
U Nu: - Biết là như vậy, nhưng ở đây ba người nguyên lão không lẽ hai bàn tay trắng? Người ngoài nhìn vào sẽ nói ta chuyên quyền không bỏ, chứng tỏ nội bộ lục đục!
Hamani Diori: - Nếu mọi người nghĩ như vậy càng tốt à nha!
- ???
Hamani Diori: - Nếu kẻ địch nghĩ như vậy, chúng sẽ coi thường ta, nếu đồng đội nghĩ như vậy họ sẽ giúp đỡ cho ta. Đây chẳng phải là tinh túy của "Khổ nhục kế" sao? Có sự giúp đỡ của đồng đội và sự khinh địch của kẻ thù thì chúng ta không chừng còn dễ làm việc hơn ấy chứ!
Phổ Nghi và chủ tịch Hà: - Chí lý quá!
U Nu chấp hai tay xá một xá: - Hamani Diori ơi, ông đúng là đại trí giả ngu thật mà! Phán câu nào là tinh chuẩn câu ấy! Thôi thôi... đã không ai muốn nhúng tay thì ta nhờ người khác vậy!
...
Thời gian như tên bay, Giang Bình An lưu luyến giã từ vợ con đi Đại Thịnh đế quốc một mình vào sáng ngày 15/1/1962.
Lần này hoàn toàn là công sự, không ai đem theo vợ con, vì phần lớn đều là mới sanh hoặc chuẩn bị sanh em bé.
Vừa vào ngồi trong Hắc Phi Long, Giang Bình An bị ám ảnh bởi lần trước năm trái bom H, hắn vội rà quét lục soát cả toàn cầu xem có bom gì nguy hiểm không, may mắn lần này không có gì cả, cả trái đất thậm chí còn vắng cả tiếng s·ú·n·g.
Thật sự là vắng tiếng s·ú·n·g, không phải Giang Bình An nghe ra được, mà là hắn không nhìn thấy nơi nào giao tranh bắn nhau cả. Điều này rất đáng mừng, nhưng nó không phải ngẫu nhiên trùng hợp mà là vì hầu hết các nước đều đã đăng ký gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, điều kiện đầu tiên là chấm dứt c·hiến t·ranh hoặc không gửi q·uân đ·ội chính quy, hoặc lính đánh thuê đi chiến đấu nơi khác.
Riêng trường hợp của Đại Thịnh đế quốc là gửi đi lính đánh thuê nhưng chỉ giữ gìn an ninh cho chính quyền sở tại mà thôi, không hề có ý định xâm lược hay c·hiến t·ranh gì cả.
Một thế giới vắng tiếng s·ú·n·g, điều này thật không tưởng, thật hoang đường... Nhưng Giang Bình An đã bằng cách thức đặc biệt của mình làm được điều không tưởng này chỉ trong hơn một năm hồn xuyên qua đây.
Hắn không tự cao tự đại nhưng cũng không tự xem nhẹ chính mình. Có thể nếu bàn tay vàng cửa hàng ảo rơi vào tay người khác, có lẽ họ chỉ mất vài tháng là chinh phục tất cả... nhưng đừng quên, Giang Bình An chinh phục mà không dùng c·hiến t·ranh, không dùng q·uân đ·ội... vì vậy không làm người dân điêu đứng khổ sở.
Dĩ nhiên sự khủng hoảng kinh tế là khó tránh khỏi, nhưng người dân vẫn có lối thoát rất dễ dàng: di dân qua liên minh, đi Sahara làm việc kiếm lương cao...
Việc hắn một mực ôn nhu đối đãi với mọi dân tộc, mọi quốc gia đã từng làm người thân và bạn bè khó hiểu, thậm chí bực bội. Nhưng bản thân hắn thấy rất xứng đáng chờ đợi ít lâu vì sự an toàn của người dân thường. Đối với hắn "nhân mệnh quan thiên".
Ngồi lẳng lặng trong Hắc Phi Long, Giang Bình An còn nghĩ về nguyên nhân vắng tiếng s·ú·n·g. Có lẽ việc xin gia nhập vào Liên Minh Thịnh Vượng chỉ góp công vào việc này 30-40% mà thôi, còn 60-70% không có tiếng s·ú·n·g chắc có lẽ vì 3 nguyên nhân khác.
Một là các quặng dầu, mỏ than linh tinh đều biến mất, nên các đại quốc không còn động cơ để gây chiến hoặc xúi giục c·hiến t·ranh. Phải biết c·hiến t·ranh là thiêu tiền, nếu c·hiến t·ranh không thu lợi được gì thì dù đánh thắng cũng bị lỗ tụt quần, vậy đánh làm gì? Tiền đâu mà đánh!
Hai là các loại quặng mỏ vàng, bạc, đá quý cũng bị Giang Bình An liên tục phá giá khiến chúng trở nên mất 60-85% giá trị. Và cuối cùng làm các cuộc xung đột vũ trang giành các quặng mỏ quý hiếm đều lắng đọng xuống, đặc biệt là bên các quốc gia châu Phi.
(PS: Giang Bình An liên tục tuồn vàng và đá quý ra bán để chi tiêu cho các dự án công trình ở S quốc, Niger, Myanmar.)
Ba là do suy thoái kinh tế diện rộng. Các cường quốc thích gây c·hiến t·ranh để thu lợi về chính trị, kinh tế... nhưng giờ họ không có tiền vốn phát động c·hiến t·ranh. Các mỏ dầu họ sở hữu đã biến mất, nền kinh tế t·ê l·iệt vì không có xăng dầu, khiến giờ phải lo chạy ăn từng bữa thì lấy đâu ra tiền mà c·hiến t·ranh? Thậm chí không có xăng cho máy bay và xe tăng sử dụng thì đánh đấm bằng gì?
Có ngồi rảnh rỗi suy nghĩ tổng kết lại thì Giang Bình An mới thấy lúc trước mình quyết định thu lấy hết quặng mỏ dầu, than đá... là sáng suốt. Nhưng ở đời, có vay phải có trả đó là nguyên tắc sống của hắn.
Dù cả thế giới không ai biết hắn lấy, nhưng hắn vẫn quyết định trả lại cho người dân cả thế giới một phần đền bù thật xứng đáng, khiến cho tất cả mọi người đều phải sung sướng la toáng lên hai chữ:
- Tuyệt vời!
...
Tất cả quãng trường xung quanh Thịnh Cung đều được trang trí lộng lẫy đẹp mắt, dù gì đây cũng là ngày kỉ niệm một năm thành lập Liên Minh Thịnh Vượng.
Giang Bình An đáp Hắc Phi Long thẳng trên tầng 10. Thật lòng hắn cũng muốn đi từ ngoài vào để thể hiện sự thân dân, nhưng khi liếc sơ 100% mỹ nữ tham gia ở đây đều ăn mặc và trang điểm nóng bỏng... hắn hoảng sợ, chui tuốt lên tầng 10 để tránh gây chuyện thị phi, tránh gây thêm đào hoa kiếp.
Không lâu sau một cuộc họp báo quốc tế quy mô siêu lớn, có sự góp mặt cả ngàn quan khách và cả ngàn phóng viên quốc tế.
Buổi họp mặt có Giang Bình An ngồi chủ trì, nhưng U Nu được điều hành tất cả. Khi U Nu thông báo danh sách thành viên chính thức của Liên Minh Thịnh Vượng, cả hội trường ầm ầm dậy sóng vì danh sách này hầu như không khác gì mấy danh sách các thành viên của Liên Hiệp Quốc.
Một phóng viên đặt câu hỏi: - Thưa ngài U Nu, hiện tại các thành viên của Liên Minh Thịnh Vượng hầu như rất giống với Liên Hiệp Quốc. Vậy cả hai giống và khác nhau ra sao thưa ngài?
U Nu: - Liên Hiệp Quốc họp hành rất nhiều, chúng tôi không có!
Ha ha ha ha ha...
U Nu: - Các thành viên của Liên Hiệp Quốc có c·hiến t·ranh, chúng tôi không có!
Cả hội trường giờ không ai cười nữa, vì c·hiến t·ranh không phải là chuyện đem ra để cười, đây là tâm huyết của cả một Liên Minh Thịnh Vượng.
U Nu: - Liên Hiệp Quốc có các quốc gia vẫn tồn tại người dân bị cấm đoán mất tự do, chúng tôi không có! Đấy là ba điểm chúng tôi không có. Sau đây là hai điểm chúng tôi có mà Liên Hiệp Quốc không có: Thứ nhất, chúng tôi có vị chủ tịch huyền thoại Giang Bình An.
Giang Bình An nghe nhắc đến tên của mình, mọi người lại vỗ tay huýt sáo quá nhiệt tình bèn đứng dậy nghiêng người cúi chào đáp tạ tất cả.
U Nu: - Điểm thứ hai chúng tôi có là một món quà. Liên Minh Thịnh Vượng dành tặng món quà này cho tất cả người dân trực thuộc Liên Minh Thịnh Vượng. Món quà tặng đó là: từ đây về sau, người dân của Liên Minh Thịnh Vượng sẽ được sử dụng điện miễn phí 100% cho sinh hoạt. Và giá điện sản xuất kinh doanh chỉ bằng 50% giá điện trước khi xảy ra khủng hoảng. Đây tuy là quà của cả Liên Minh, nhưng tôi xin bật mí, nó đến từ cố gắng của Giang chủ tịch đấy! Không biết món quà này mọi người thấy sao ạ?
- Tuyệt vời!
- 10 điểm!
- Trên cả tuyệt vời luôn ấy chứ!
- Lạy chúa! Cuối cùng cũng có điện sản xuất!
Thấy mọi người phản ứng tích cực, Giang Bình An biết sự đền bù của hắn cho mọi người là rất tốt. Điều này làm hắn thấy nhẹ lòng rất nhiều!
...
Cả hội trường nổ tung bàn luận, cười nói vì phấn khích. Sau đó có phóng viên cẩn thận hỏi thăm:
- Ngài U Nu đáng kính, món quà sử dụng điện sinh hoạt miễn phí này có điều kiện gì không vậy thưa ngài?
U Nu: - Có chứ, chúng nó đi kèm với một điều kiện tất nhiên và vô cùng nhỏ bé: đó là việc mọi người phải sử dụng điện hợp lý, đừng lãng phí. Khi bạn thấy không tốn tiền trả cho nó một xu nào, bạn bắt đầu sử dụng vô tội vạ, và thế là không đúng. Sau đó không lâu, bạn sẽ phát hiện tất cả hàng xóm đều có điện xài còn bạn phải thắp đèn cầy ban đêm rất lãng mạn.
Ha ha ha ha ha...
Đợi tràng cười vui này qua đi, U Nu lại tiếp tục đưa ra thông báo:
- Ngoài món quà miễn phí điện sinh hoạt, giảm giá 1/2 điện sản xuất, liên minh của chúng tôi còn đưa ra hai dự luật liên quan đến mọi người, và rất có thể mọi người sẽ thích. Nhưng để nói ra nó, tôi sẽ hỏi mọi người một vài câu hỏi nhỏ. Câu đầu tiên là: Mọi người có ghét c·hiến t·ranh không?
- Ghét!
- Mọi người có ghét đi lính cầm s·ú·n·g không?
- Ghét!
- Mọi người có ghét phải đóng thuế nuôi q·uân đ·ội không?
- Ghét!
U Nu: - Ha ha ha, vậy là ta đã rõ ý của mọi người: ghét c·hiến t·ranh, q·uân đ·ội, đóng thuế. Vì vậy chúng ta ngay tại cuộc họp báo này sẽ đưa ra hai dự luật sẽ áp dụng cho cả Liên Minh Thịnh Vượng nếu được mọi người thông qua trên 75% số phiếu bầu. Và cũng như đã nói ban nãy, liên minh không có nhiều họp hành như Liên Hiệp Quốc, chúng ta sẽ biểu quyết ngay tại đây cho tất cả mọi người quan khách, phóng viên và cả thế giới đều thấy trực tiếp.
Đầu tiên là dự luật miễn thuế thu nhập cá nhân, doanh nghiệp, chỉ thu 5% thuế giao dịch hàng hóa và dịch vụ. Xin các đại biểu thành viên biểu quyết trên bảng điện tử, tất cả đại biểu đều có ba nút bấm trên bàn, nút màu xanh là chấp nhận, nút màu đỏ là chống lại, nút màu vàng là im lặng. Chắc có lẽ im lặng là vàng chăng?
Trong trường hợp các đại biểu đã ủy quyền cho một lãnh đạo nào đó thì vị lãnh đạo sẽ có quyền biểu quyết thay cho các đại biểu đó. Nhưng lưu ý, vị lãnh đạo bấm nút nào thì các đại biểu cũng đồng nghĩa chọn nút đó chứ không thể tôi bấm hai nút này, rồi bấm hai nút kia cho vui! Sự lựa chọn chỉ có 1, rất là công bình.
Riêng ngồi trên dãy lãnh đạo ở đây có năm người, mỗi người sẽ có đến 10 phiếu bầu chọn, và dĩ nhiên đều tính trong một lần bấm. Duy nhất chủ tịch Giang Bình An của chúng ta là người có quyền phủ quyết sau cùng. Và giờ đây xin tất cả đại biểu hãy bầu chọn cho dự luật miễn thuế đi nào...