- Tạm biệt chủ tịch, hẹn gặp lại ngài khi 10 viên "ngọc quý" của chúng ta tốt nghiệp nhé!
- Ôi... đã đến giờ cơm trưa, sao Giang thủ tướng không dùng cơm với vợ chồng ta rồi về đâu có muộn!
- Ha ha ha... muộn chứ! Giờ ta mà không về thì muộn giờ cơm ở nhà rồi còn gì!
- Ối dào! Cơm nhà thì ngày nào ngài lại không ăn! Thôi hôm nay ở lại đây ăn một bữa cơm khách với vợ chồng của ta nhé!
Giang Bình An cười khổ, khai thiệt: - Thú thật với chủ tịch, tối hôm qua bỏ đi không về đã là t·rọng t·ội, sáng nay lại không về sớm, mãi đến trưa mà còn không về thì chắc chắn là khó ăn khó nói. Thứ nữa là tuy ăn cơm với vợ chồng chủ tịch đơn giản gọn lẹ, nhưng lỡ đâu ta lại hứng chí nói thêm 1-2 chuyện quốc gia đại sự thì có mà đến chiều đến tối! Thôi, nói ít dễ làm, nói nhiều càng rối, ta xin kiếu đây!
Cuối cùng chủ tịch Hà vẫn không giữ được khách, Giang Bình An vẫn trở về miền Nam tranh thủ ăn cơm trưa chuộc lỗi với vợ hiền.
Về đến nhà vừa đúng giờ cơm trưa, hắn thích thú nhìn mâm cơm, tất cả có trên mười món kết hợp đủ các đặc sản từng vùng miền, Giang Bình An không dám nói nhiều đành hóa thân thành đại thùng cơm ăn một hơi 10 chén cơm cùng đại lượng đồ ăn.
Tần Hoài Như thấy vậy, khoái chí cười híp mắt tha thứ:
- Thôi tha cho anh tội bỏ đi cả đêm không về đó. Phải công nhận ăn cơm có chồng sướng thật, rất nhiều món ngon, ta chỉ cần ăn một đũa còn lại đã có chồng thanh lý, không sợ bị béo phì, hi hi hi...
Lâu Hiểu Nga: - Chị Hoài Như nói thật đúng suy nghĩ của em. Em cũng thích như vậy, đồ ăn Vũ Thủy nấu ngon quá, món nào cũng tuyệt cú mèo, ăn nhiều lại sợ mập, hì hì hì...
Hà Vũ Thủy: - Em mới là người vui nhất đây. Được nấu nướng thoải mái mà không lo dư thừa, hi hi hi...
Cả nhà cười nói tíu tít, các con nhỏ cũng góp ý bi bô. Còn Giang Bình An thì mặc kệ, hắn vẫn xì xụp húp chén canh cua rau đay ngọt lừ ngon tuyệt. Sau đó lấy giấy lau miệng, uống nước rồi vừa ăn tráng miệng dâu tây vừa tò mò hỏi thăm cô vợ nhỏ nhất của mình:
- Vũ Thủy, em sưu tầm và sáng tạo được bao nhiêu món ăn S quốc rồi?
Hà Vũ Thủy: - Về món ăn chính thống ba miền Bắc Trung Nam, hiện tại em chỉ mới sưu tầm được 200-300 món ngon vật lạ, nếu tính luôn cả các món ăn chơi như chè, cháo, xôi... thì trên 1000. Nhưng sau đó em biến tấu làm theo sở thích thì đã gần đến 5000 món rồi. Đây chỉ là thuần S quốc, chưa tính dung nhập bên Đại Thịnh, Myanmar, Niger...
Giang Bình An suy nghĩ hồi lâu, hắn hỏi thử ý của vợ mình:
- Em rất có năng khiếu về nấu ăn. Năm nay em cũng đã 18-19 tuổi rồi, vậy em có muốn làm lớn sự nghiệp nấu ăn hay chỉ muốn ở nhà tự nấu tự chơi?
Cả nhà nghe Giang Bình An nói chuyện có phần nghiêm túc bèn im lặng xem sự việc sẽ ra sao. Hà Vũ Thủy tuổi tuy nhỏ nhưng thông minh sáng dạ, từ nhỏ liên tiếp gặp biến cố trong nhà, trải qua nhiều nhân tình ấm lạnh (thuở nhỏ xém bị anh hai Hà Vũ Trụ bỏ đói đến c·hết) nên nàng vừa điềm đạm vừa cứng cỏi dẻo dai trong tính cách. Giờ nghe chồng hỏi về nấu ăn, nàng vừa thích lại vừa e dè:
- Anh hỏi em chuyện này làm gì? Nấu ăn mà cũng có sự nghiệp nữa sao? Em nghĩ nấu ăn giỏi cùng lắm làm đầu bếp suốt ngày dầu mỡ xoong chảo, cao cấp nhất thì thành ngự trù, nhưng ngự trù nguy hiểm lắm, sơ hở là bị làm dê thế tội mang ra chém trong những âm mưu đầu độc nơi cung đình...
Giang Bình An: - Ài... da... em nói cũng không sai, nhưng đó là cái thời phong kiến, vua chúa. Còn giờ đây là thịnh thế, mọi người đều có quyền phát huy tất cả tài năng của mình để giúp ích cho mình và cho mọi người. Em có muốn làm lớn trong việc nấu ăn không?
Hà Vũ Thủy: - Em thích chứ! Nhưng làm lớn là làm sao? Không lẽ anh cho em mấy cái xoong chảo thật to để làm lớn à?
Giang Bình An: - Ha ha ha ha... Vợ ta ngây thơ quá! Làm lớn đây là sự nghiệp nấu ăn. Nếu em có thiên phú tài năng, anh sẽ giúp em trở thành sư phụ, trở thành tông sư, khai mở trường dạy học chuyên nghiên cứu về món ăn của S quốc và thế giới. Đến lúc đó em có thể dạy thành tài cho hàng ngàn hàng vạn siêu cấp đầu bếp, chinh phục mọi thực khách trên thế giới. Chưa kể việc anh sẽ mở ra cho em một hệ thống nhà hàng khắp S quốc, dùng thức ăn chinh phục thực khách, chinh phục du khách... nếu làm tốt anh sẽ tiếp tục mở chuỗi nhà hàng ra khắp thế giới, giúp em trở thành hoàng đế không ngai trong vương quốc ẩm thực.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Cả nhà nghe đến đây khoái chí quá vỗ tay tán thưởng, đặc biệt là mấy đứa con lớn, chúng nó tranh nhau hò reo cổ vũ ỏm tỏi:
Tri Nhân: - Cố lên mẹ Vũ Thủy, mẹ sẽ trở thành vua ẩm thực.
Tri Lễ: - Không, phải nói là vua đầu bếp chứ!
Như Hoa: - Cha ơi, mẹ Vũ Thủy trở thành vua thì cha sẽ là gì? Không lẽ là hoàng hậu hay sao?
Ha ha ha ha ha ha...
Lời ngây thơ của con trẻ càng làm mọi người cười đến đau bụng, lúc này chính chủ mới bẻn lẻn lên tiếng:
Hà Vũ Thủy: - Anh nói thì em nghe rất thích. Nhưng em có một mình làm sao lo cho xuể?
Giang Bình An: - Em không có một mình đâu!
- ???
Giang Bình An: - Em quên anh nói là anh sẽ mở trường dạy nấu ăn cho em rồi à? Khi em nhận học sinh vào dạy, đến 1-2 năm họ tốt nghiệp, em phải có việc làm sắp xếp cho họ đúng không? Lúc đó em cho họ đi phụ trách các nhà hàng em mới mở ra đó, như vậy là vẹn cả đôi đường.
Hà Vũ Thủy: - Ờ nhỉ! Vậy mà em không nghĩ đến. Nhưng học sinh ta sẽ nhận vào từ đâu hả anh?
Bị hỏi dồn đến đây thì Giang Bình An hơi bị đuối, hắn chỉ là giám "đốc" chứ đâu phải "dám làm". Hắn đành căng da đầu cố hết sức trả lời cho vợ:
- Em yên tâm, anh sẽ cho người có chuyên môn về mở trường dạy nghề và mở nhà hàng đến phụ giúp em. Còn nguồn học sinh thì ta sẽ nhờ báo đài quảng cáo rộng rãi cả nước, tuyển nhận các học viên yêu thích nấu ăn, các đầu bếp muốn tinh tu tay nghề... Có hai nguồn học viên đó rồi thì trường học sẽ khởi động, khi họ tốt nghiệp thì chuỗi nhà hàng sẽ khởi động. Cuối cùng thì vương quốc ẩm thực của em đã dựng lên thành công rồi còn gì!
Hà Vũ Thủy: - Anh nói hay quá! Giờ em hình dung ra rồi, nhưng mà... em không làm đâu!
- ???
Cả nhà nghe vậy liền chưng hửng, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng bàn bạc ngon lành rồi bỏ ngang vậy nè trời? Thấy mọi người nhìn lom lom khó hiểu, Hà Vũ Thủy đành đau khổ giải thích thêm:
- Em không đi làm đâu! Em đi rồi ai nấu ăn cho mọi người, lúc ấy em sẽ không còn vui vẻ nấu ăn nữa!
Giang Bình An cảm động quá, hắn liền cầm tay vợ và thủ thỉ khuyên bảo:
- Vũ Thủy của anh ngốc nghếch quá. Chuyện trường học và chuỗi nhà hàng đều có người lo rồi. Em chỉ sáng, chiều, hoặc tối dành ít thời giờ kiểm tra đôn đốc thôi, đâu ảnh hưởng giờ nấu ăn trong nhà, chỉ có điều là chắc phải hy sinh giờ chơi mạt chược và tứ sắc rồi đó!
Ha ha ha ha ha...
Mọi người lại cười nghiêng ngả vụ đánh bài trong nhà, đây là thú vui tiêu khiển g·iết thời gian, nhưng mỗi lần chơi là mỗi lần chí chóe ỏm tỏi. Hà Vũ Thủy vẫn còn lo lắng, nàng hỏi thêm:
- Vậy còn dạy học thì sao hả anh?
Giang Bình An: - Mỗi ngày em chỉ cần đứng lớp buổi sáng 2 giờ, buổi chiều 2 giờ sau đó các học viên phải tự tập luyện để tinh tu tay nghề. Người thầy chỉ dẫn đường, còn học trò phải tự đi chứ! Vả lại em có thể nhờ Tần Kinh Như quay các clip em nấu ăn, như vậy các học viên cũng có thể tự quan sát học hỏi. Khi các học viên có người xuất sắc, em có thể cho họ lên làm trợ giảng, sau đó làm thầy giáo... như vậy em càng ít tốn thời gian dạy học, chỉ làm tốt việc kiểm tra sửa lỗi là được.
Hà Vũ Thủy: - Được rồi... anh nói rất hay, em phục rồi! Vừa được ở nhà nấu ăn cho mọi người, vừa phát triển sự nghiệp nấu ăn... Như vậy quá tuyệt vời, em cảm ơn anh nhiều lắm nha ông xã!
Nói xong nàng cười hì hì tính chạy đi, nhưng ngẫm nghĩ đôi chút nàng lại phán một câu làm Giang Bình An không hiểu ra sao:
- Anh à, em báo cho anh một tin quan trọng, chuyện đánh mạt chược và tứ sắc đó, dù không có chuyện của em thì e rằng vẫn phải bị dẹp thôi!
- ???
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Giang Bình An, các cô vợ cười hắc hắc, sau đó Tần Hoài Như đại diện cả nhà kể cho hắn nghe về dự án làm phim trường, đóng phim siêu điện ảnh Thánh Gióng...
Giang Bình An thật sự không rành gì về Hollywood, về phim trường cũng như về công nghiệp điện ảnh, hắn dành cả buổi chiều hỏi thăm Marilyn Monroe và bàn luận với mấy cô vợ.
Cuối cùng hắn vung tay lên quyết định thành lập một phim trường to lớn. Giang Bình An nhớ kiếp trước nếu tính phim trường lớn nhất thế giới thì phải kể đến phim trường Hoành Điếm ở Chiết Giang, Trung Quốc, nó rộng 330 ha, nhưng hiện giờ nó chưa có, phải đến năm 1995-1996 mới thành lập.
Giờ Giang Bình An cho các kỹ sư người máy thiết kế thành lập một phim trường rộng 500 ha ở Sông Bé, như vậy phim trường này không thể nghi ngờ gì sẽ trở thành cự vô bá trong giới điện ảnh.
Trong phim trường này cũng làm các bản sao của Cố Đô Huế, của thủ đô, của làng quê Bắc Trung Nam, tái hiện các cung đình của vua chúa ngày xưa... Phim trường này không chỉ đóng phim mà kiêm về du lịch, ẩm thực, chữa bệnh, dưỡng lão... chia sẻ bớt cho khu phức hợp sản xuất và nghiên cứu dược phẩm đang có dấu hiệu quá tải.
Riêng về ekip làm phim, Marilyn Monroe quyết định kết hợp việc mời các ekip phía Hollywood và mời các ekip của S quốc để thành lập một công ty điện ảnh made in S quốc.
Về phim trường, cả nhà thống nhất với nhau ý kiến đặt tên cho nó là phim trường Vui Vẻ, với hy vọng dù là đoàn làm phim hoặc du khách ghé chơi thì ai cũng được vui vẻ sảng khoái. Riêng công ty điện ảnh thì mọi người chấp nhận cái tên do Giang Bình An đặt ra: Mộng Ảo Đại Việt.
Đã có phương hướng, Giang Bình An lập tức cho các kỹ sư người máy đi liên hệ với chính quyền tỉnh Sông Bé, mua đất, giải phóng mặt bằng, xây dựng... Vậy là sau khu phức hợp sản xuất và nghiên cứu dược phẩm, tỉnh Sông Bé lại sắp mọc lên một công trình tầm vóc quốc tế:
Phim trường Vui Vẻ.
0