Thứ hai ngày 10/12/1962, tại khu trường Trác Ngọc, sáng sớm 7h, tất cả mọi người đang thực hiện nghi thức chào cờ.
Hiện tại số học viên đã là 501 người. Tháng 6 vừa qua mới nhập học 198 học viên, đa phần là các học sinh giỏi, xuất sắc, số nhân tài trưởng thành chỉ có 60 người.
Những tưởng rằng hôm nay vẫn chỉ chào cờ như thường lệ đầu tuần, nhưng thật bất ngờ, phía trên bục giảng lại xuất hiện chủ tịch Hà và Giang thủ tướng, tất cả học viên phía dưới xôn xao nhưng không ai dám bàn tán trong giờ phút chào quốc kỳ, hát quốc ca thiêng liêng.
Mãi đến khi nghi thức chào cờ kết thúc, chủ tịch Hà mới cầm micro phát biểu:
- Xin chào tất cả thầy cô và học viên của trường học Trác Ngọc. Tuy ta là hiệu trưởng danh dự của trường, nhưng ta chỉ xuất hiện gặp các học viên lúc họ tốt nghiệp, mong mọi người thông cảm nhé!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Một tràng pháo tay vừa phát tiết trong lòng nỗi vui mừng khi gặp được chủ tịch lại vừa mừng rỡ vì hôm nay có người tốt nghiệp, biết đâu đó lại là chính mình thì sao?
Chủ tịch Hà: - Cảm ơn mọi người đã vỗ tay chào mừng! Bây giờ ta sẽ đọc tên 11 học viên đã hoàn thành tốt khóa học đầu tiên của trường Trác Ngọc...
Chủ tịch Hà bắt đầu xướng tên của 11 người, đúng là 11 người chứ không phải 10 người vì giờ cuối có người đột phá và ổn định kịp thời nên được cho tốt nghiệp luôn dịp này.
11 người được xướng tên toàn là nhân tài trưởng thành, các em học sinh còn cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được tốt nghiệp. Họ đứng dậy mà nước mắt tuôn rơi, xung quanh từng tiếng nức nở nghẹn ngào vì mình không được tốt nghiệp, vì mình phải chia tay bạn hiền...
- Tuấn ơi, chúc mừng anh được tốt nghiệp!
- Ha ha ha... chỉ là tốt nghiệp trước mà thôi, rất nhanh sẽ tới các bạn, ráng lên nhé.
- Tuấn tốt nghiệp rồi nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ liên lạc với tụi này!
- Yên tâm, trường đã cho mỗi người một điện thoại cảm ứng, chúng ta có thể nhắn tin gọi điện cho nhau rất dễ mà.
Có một người con gái, chạy đến cầm tay kéo người con trai được tốt nghiệp ra chỗ riêng.
- Tuấn đi rồi, Hà ở lại một mình làm sao đây?
- Thì tụi mình bàn trước rồi đó, đứa nào tốt nghiệp trước thì phải chờ đứa kia tốt nghiệp. Giờ Tuấn tốt nghiệp, Tuấn sẽ chờ Hà, thời gian đã qua 1 năm rưỡi, như vậy tối đa một năm rưỡi nữa Hà cũng tốt nghiệp mà thôi, lúc đó Tuấn để dành tiền làm lễ hỏi cưới Hà liền!
- Nhưng lỡ một năm rưỡi này, Tuấn tốt nghiệp trước thành công rực rỡ, các cô tấn công quá Tuấn xiêu lòng thì sao?
- Không bao giờ, có chủ tịch và thủ tướng làm chứng, Tuấn thề đời này chỉ cưới một mình Hà mà thôi!
- Hừ, thề với chả thốt, Tuấn thề với chủ tịch Hà còn được, chứ Tuấn thề với Giang thủ tướng thì xem như thua ngay!
- ???
- Thì cái ông Giang thủ tướng ấy, ông ta là Thần Tiên tài giỏi thiệt nhưng có gần chục bà vợ, Tuấn định cưới nhiều vợ hay sao mà thề với ổng?
- Ờ há! Vậy Tuấn thề với một mình chủ tịch thôi được chưa!
- Được. Lúc đó ai kia mà vi phạm, tui sẽ đi tìm chủ tịch để phân xử đó.
- Giờ chia tay, Tuấn đã thề, nhưng Hà cũng phải hứa!
- Ơ... hứa cái gì?
- Hứa là đừng để ý nhóm thằng Vương, mấy thằng đó ế lâu rồi, tụi nó hám gái lắm.
- Thôi đi ông tướng ơi, làm như tui không biết vậy đó. Hồi như ông cũng như rứa, giờ nói người ta.
- ???
...
Khắp toàn trường là 11 nhóm tụ tập chia tay, tâm sự rất nhiều nhưng vẫn đến lúc ra đi, lễ tốt nghiệp trao bằng đã được chủ tịch định ra làm tại vương cung ở thủ đô, như vậy vừa trang trọng đối với học viên lại vừa giữ được sự bình thường tĩnh lặng của khu trường Trác Ngọc. Khu trường này không cần lóa mắt, không cần ồn ào tưng bừng, nó chỉ lặng lẽ liên tục mài giũa ra những viên ngọc quý giá nhất cho đất nước.
11 học viên tốt nghiệp được vinh dự lên xe đi cùng chủ tịch Hà, họ vui lắm, đây là lần đầu tiên họ được tiếp xúc gần gũi, nói chuyện hỏi thăm thoải mái với chủ tịch. Bỏ lại phía bên kia Giang Bình An một mình một xe bay đi Hano.
Nhưng không biết sao, từ sáng sớm đến giờ, chuyện tốt nghiệp cho các nhân tài đều chuẩn bị và diễn ra suôn sẻ nhưng hắn cứ bồn chồn trong dạ, tâm thần không yên, rất giống với lần trước bị khủng bố bằng năm quả bom H.
Nghĩ đến chuyện bom H, Giang Bình An lại tức giận sôi gan, hắn lập tức rà quét toàn cầu xem có bom mìn gì ghê gớm không, kết quả không có tên lửa đạn đạo nào cả.
"Quái lạ... không có gì bất thường tại sao ta lại tâm thần không yên như vậy?"
...
Buổi lễ tốt nghiệp cho 11 nhân tài cấp trạng nguyên vẫn diễn ra suôn sẻ với rất nhiều chi tiết long trọng chứng minh sự coi trọng của trung ương đối với các nhân tài này. Không những vậy, các gia đình người thân trong nhà của từng thiên tài này cũng được mời đến đây dự buổi lễ vô cùng vinh dự này.
Duy nhất một điều đáng tiếc là buổi lễ long trọng nhưng chỉ quay phim chụp hình kỷ niệm nội bộ chứ không tuyên truyền cả nước. Cả chủ tịch Hà và Giang Bình An đều muốn mọi người giữ bí mật, âm thầm phát tài chứ không muốn rêu rao, rất dễ xảy ra chuyện không tốt.
Một điều hơi tiếc nuối nhỏ khác nữa là Giang Bình An thất thần, hắn không thể tập trung cảm thụ niềm vui chung với mọi người dù rằng lúc trước khi biết tin hắn đã vui không ngủ được, phải bay ra thủ đô Hano trường đàm thâu đêm với chủ tịch Hà.
...
Đang giữa bữa tiệc rượu chúc mừng, tâm thần Giang Bình An ngày càng lay động kịch liệt, trán gỉ cả mồ hôi, hắn vội vàng rút lui đi về phòng thủ tướng trong vương cung, bỏ dỡ buổi uống rượu champagne với mọi người.
Chủ tịch Hà nãy giờ đã tinh ý nhận thấy sự khác thường, ông biết không phải bởi lý do bản thân bữa tiệc rượu tốt nghiệp vì tất cả đây đều là thành quả Trác Ngọc của Giang thủ tướng, thậm chí chi tiết bữa tiệc cũng do ông và Giang thủ tướng bàn bạc... Chủ tịch Hà cũng khéo léo xin lỗi mọi người đi làm việc riêng một chút, sau đó nhanh chóng rút lui theo Giang Bình An.
Chủ tịch Hà vào phòng thủ tướng sau vài chục giây, vừa vào ông đã thấy Giang thủ tướng mặt mày tái nhợt, ngồi dựa trên ghế, hơi thở dồn dập, ông hỏi thăm:
- Thủ tướng, ngài bị gì vậy?
- Ta cũng không biết nữa! Tâm thần rất khó chịu chứ cơ thể thì vẫn bình thường.
- Tâm thần sao? Không lẽ tu luyện tẩu hỏa nhập ma? Hoặc tâm ma xâm lấn?
- Không phải! Dường như có điều không hay sẽ xảy ra, nhưng ta đã dò xét toàn cầu, không có gì bất thường cả. Thậm chí vệ tinh nhân tạo cũng báo cáo rằng không có thiên tai gì bất thường cả!
Chủ tịch Hà cũng hết cách, nhưng ông biết vấn đề này rất nghiêm trọng chứ không phải chuyện đùa. Giờ không giúp được gì, ông đành ở một bên để quan tâm an ủi, chủ tịch Hà tìm việc để làm để cả hai bình tâm đôi chút, tránh việc quan tâm quá mức sẽ bị rối loạn, ông chọn việc pha trà ngon để uống.
Chẳng mấy chốc, một tách trà thơm lừng xanh biếc đã được đưa đến tay của Giang Bình An, hắn cầm lấy đa tạ, sau đó thổi và uống để tạm định tâm thần. Nhưng mới hớp hai ngụm nước trà, điện thoại di động của hắn đã reo lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Giang Bình An nhanh chóng dùng tay còn lại nhận nghe điện thoại, nhìn vào trong màn hình hắn thấy hiển thị người gọi là Thịnh Đế Phổ Nghi.
- Ta là Giang Bình An đây, bệ hạ gọi cho ta có việc gì không?
- Hu hu hu... Giang thủ tướng ơi... ta là hoàng hậu Hải Đường... ngài mau cứu Phổ Nghi đi, chàng sắp chết rồi!
Kẻng...
Cái tách trà gốm Bát Tràng trên tay của Giang Bình An rớt xuống nền nhà vỡ toang thành hai mảnh, báo hiệu một điềm xấu vô biên. Giang Bình An vốn tâm thần đã không yên, giờ nghe tin dữ hắn liền gầm lên thất thố:
- Tại sao lại như vậy? Hoàng hậu và bệ hạ đang ở đâu?
- Ta cùng chàng với con trai đang đi thăm hỏi gia đình người dân ở Quảng Tây nhưng bất ngờ bị hại... Ta...
Hoàng hậu Hải Đường vẫn còn nói nhưng Giang Bình An đã không nghe được gì nữa, lỗ tai hắn lùng bùng, hắn lập tức rà quét tỉnh Quảng Tây bên Đại Thịnh đế quốc, chỉ chưa đầy 5 giây, Giang Bình An đã phát hiện nơi Phổ Nghi gặp nạn, lúc này hiện trường rất rối loạn, có nhiều người xung quanh bị đội cận vệ Hoàng Gia vây khốn, Hoàng Hậu Hải Đường thì ôm hai cha con, con trai nhỏ đang tím tái, khoé miệng gỉ máu, còn Phổ Nghi cũng không hơn gì, mặt mày xạm đen, ọc máu đen rất thê thảm...
- Ah... ah... ah...
Giang Bình An giận dữ gầm lên sau đó phất tay áo thu ngay cả gia đình ba người khốn khổ của Phổ Nghi đến trước mặt của hắn. Trong tíc tắc cả nhà ba người hiện ra, lúc này đến phiên chủ tịch Hà kinh hoàng thản thốt, nhưng ông kinh nghiệm dày dạn không bị quá thất thố như Giang Bình An.
Hắn vội lục tìm thần dược cứu mạng nhưng lúc này Phổ Nghi bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, ngóc đầu lên gọi thều thào:
- Giang... ái... khanh ơi! Lại... đây... với ta...
Giang Bình An rớt nước mắt như mưa, hắn lật đật chạy bay đến ôm Phổ Nghi từ tay của hoàng hậu Hải Đường, máu đen từ miệng Phổ Nghi trào ra ướt đẫm vạt áo vest trắng của hắn.
Giây phút sanh ly tử biệt, Phổ Nghi bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường, ông ta trăn trối cho ái khanh của mình rất rõ ràng:
- Hãy trả thù cho ta... là cái bọn Bắc Kinh làm. Hãy thu lấy Hoa Bắc... sau đó nhập hết vào S quốc đi, không cần tồn tại Trung Hoa nữa, ta hận nó lắm... Hãy cứu Hải Đường và Tâm nhi, ta giao hai mẹ con nó cho ái khanh... Hãy giúp ta lo cho hai người trọn đời, xem như là ta nhờ ơn ái khanh lần cuối trong đời này...
Nói đến đây, Phổ Nghi lại nhắm mắt nằm xuống, hoàng hậu Hải Đường khóc than kêu gào thảm thiết, chủ tịch Hà đứng xem như trời trồng nhìn một người lão hữu âm dương vĩnh cách, Giang Bình An ngửa mặt lên trời gào thét:
- Không... Phổ... Nghi...
0