0
Hành lễ đã xong, cảm tạ đã xong, hoàng hậu Hải Đường lại sà đến chỗ hai cỗ áo quan thủy tinh mà rơi nước mắt như mưa...
Hải Đường không ngờ có ngày mình lại đau lòng đến như vậy, mọi việc quá bất ngờ. Nàng cứ ngỡ mình và Phổ Nghi là một cặp long phụng tuyệt phối, hạnh phúc mỹ mãn đến cuối đời. Ai ngờ sấm sét giữa trời quang, đất bằng dậy sóng.
Hải Đường không thể xóa trong đầu hình ảnh chồng nàng trúng độc gục ngã, con trai nhỏ cũng gục ngã... lúc đó đối với nàng giống như đất trời bị sụp đổ, nàng chỉ biết dùng chút ít lý trí sót lại gọi điện cầu cứu Giang thủ tướng. Và cũng nhờ cú gọi điện ấy mới có cơ hội phục sinh cho chồng con của nàng ngày nay.
Khi nãy Giang thủ tướng có kể rõ ràng, Đại Thịnh đế quốc đã biến mất, ngai vàng của gia đình nàng đã biến mất, nhưng không hiểu sao nàng lại không mảy may tiếc rẻ, nàng đồng cảm với lúc chồng nàng trăn trối: Ta hận nước Trung Hoa... Giờ đây nàng cũng hận ngai vàng, hận quyền lực, hận tâm tính xấu xa của những con người đã ám hại chồng con, làm tan nát cả gia đình của nàng.
Hải Đường khóc vì chồng con sắp được sống lại hay khóc vì có thể mất đi họ mãi mãi? Ngay chính nàng cũng không biết, nàng chỉ biết mình muốn khóc, khóc cho trời đất lu mờ, khóc cho trôi đi hết bi thương...
Cả bốn người Giang Bình An không nói được một câu nào, an ủi gì cũng đều là tái nhợt, nếu nói "Người đã mất nén đau buồn" lỡ chút nữa sống lại thì sao?
Nếu nói "Đừng quá buồn họ sẽ hồi sinh" lỡ chút nữa không hồi sinh thì sao?
Tất cả mọi người ai cũng đều bối rối, hồi hộp chờ đợi.
Đồng hồ cứ kêu tíc tắc, thời gian như đang trôi theo dòng nước mắt của Hải Đường... nước mắt rồi cũng cạn khô, và thời khắc quyết định rồi cũng đã đến... Hải Đường thấy đã đến giờ liền cuống quýt quay cuồng vì ý thức được đây có thể mới thật là thời khắc sinh ly tử biệt...
Bốn người Giang Bình An chăm chú nhìn vào hai áo quan thủy tinh đặt song song cạnh nhau, Giang Bình An đã chuẩn bị sẵn sàng Băng Phách để sử dụng trong trường hợp xấu nhất.
Thốt nhiên cùng một lúc, mí mắt của Phổ Nghi giật giật còn sắc mặt của hoàng tử Tâm nhi thì biến mất màu hồng chuyển qua màu xám.
Tim Giang Bình An nhói đau, hắn nhanh tay bỏ Băng Phách vào áo quan của hoàng tử rồi lắp kín ngay lỗ thông hơi của áo quan, sau hai giây, khi khuôn mặt của hoàng tử sắp hoàn toàn chuyển thành màu xám thì Băng Phách phát huy tác dụng đông cứng tất cả những gì bên trong áo quan, nhờ vậy thi hài của hoàng tử được giữ gìn trọn vẹn không hư hại.
Hải Đường gào thét khàn cổ:
- Không... Tâm nhi ơi...
Sau đó Hải Đường mặc kệ áo quan đang lạnh như băng, nàng ôm lấy nó, vuốt ve nó như vuốt ve con trai của mình.
Thấy cảnh này, cả bốn người đàn ông đều không kìm được rơi lệ, nhưng mà thật là quái ác, lệ rơi cũng không trọn vẹn vì còn phải mừng vì Phổ Nghi sắp hồi tỉnh!
Giang Bình An cố nén cảm xúc vừa bi thương vừa kinh hỉ, hắn nhẹ nhàng mở nắp áo quan của Phổ Nghi, nhìn xem ông ta có bình phục lại chưa, có di chứng gì không!
Chỉ thấy Phổ Nghi hai mắt nhấp nháy dữ dội biểu hiện cho ý thức đã quay về nhưng vẫn chưa thể làm chủ hoàn toàn bản thân để thức tỉnh. Cả ba người chủ tịch Hà và Hải Đường đều được Giang Bình An báo cho biết trước: nhà sản xuất đan dược có khuyến cáo phải để tự thân người hồi sinh phục hồi, không được lay động trợ giúp đánh thức.
Quá trình tự mình phục hồi rất quan trọng, giống như gà con thoát xác, tự mổ vỏ trứng chui ra, nếu ai giúp bóc vỏ trứng sẽ làm gà con suy yếu...
Bất ngờ, tuy Phổ Nghi chưa mở mắt ra được nhưng hai mắt của ông lại tuôn chảy hai dòng lệ, ông ta vừa phục hồi ý thức, đang cố gắng làm quen khống chế lại cơ thể thì nghe tiếng khóc than của vợ dành cho con trai nhỏ, vì vậy không kìm được nước mắt.
Sau đó Phổ Nghi dần dần nhớ lại cảnh mình trúng độc, cảnh mình nói di ngôn, ông ngạc nhiên:
"Quái lạ, đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục? Sao lại có tiếng vợ ta khóc than cho con trai của ta? Rốt cuộc ta còn sống hay đ·ã c·hết?"
Nghĩ mãi muốn nát óc nhưng vẫn không tìm được đáp án...may mắn là cuối cùng Phổ Nghi cũng đã mở trừng được hai mắt ra, sau đó đập vào mắt ông là một khuôn mặt... đen thùi lùi. Phổ Nghi hốt hoảng buộc miệng nói ra một câu đầu tiên sau khi hồi sinh:
- Quái lạ! Không lẽ Diêm Vương gia lại đen sì sì?
Thốt ra lời vô nghĩa xong, Phổ Nghi chợt lấy lại trí nhớ, ông nhớ ra gương mặt đó rồi, sau đó ông reo lên:
- Ah, là Hamani Diori, ngươi cũng c·hết xuống âm phủ cùng ta sao?
- ???
Trừ bỏ Hamani Diori sượng trân, còn lại ba người Giang Bình An thì cười khúc khích, vui mừng cho lão bằng hữu thật sự trọng sinh. Ngay lúc này, Hải Đường cũng nghe được động tĩnh của chồng, nàng tạm nén nỗi đau mất con để quay sang ôm chồng.
Giang Bình An chú ý thấy Phổ Nghi đã thực sự khôi phục nên cũng không ngăn cản Hải Đường ôm lấy chồng mình, sau đó Giang Bình An lặng lẽ bỏ đi ra ngoài, cả ba người chủ tịch Hà cũng rút lui nhường không gian lại cho hai vợ chồng tâm sự.
...
Cả bốn người tụ tập bên ngoài pha trà h·út t·huốc, Hamani Diori thổn thức:
- Thú thật tình huống oái oăm quá, giờ ta không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc cứ lẫn lộn cả lên, nghĩ về Phổ Nghi thì hớn hở, nhưng lại buồn thay cho bạn mình mất đứa con trai!
U Nu: - Ta không nghĩ như vậy, hoàng tử vốn đã mất từ trước, giờ chỉ là cứu thành công Phổ Nghi, vì vậy phải đáng mừng mới phải!
Chủ tịch Hà vuốt râu gật gù công nhận:
- Cách nghĩ của U Nu là chính xác nhất, rất tích cực. Con người sống nên hướng về tương lai, đau buồn nên gác lại ở quá khứ, như vậy mới sống vui vẻ được. Giang thủ tướng, ngài nghĩ như thế nào?
Giang Bình An chép miệng than thở:
- Ta thấy đáng tiếc! Hoàng tử Tâm nhi quá nhỏ, linh hồn yếu ớt không hồi sinh được.
Chủ tịch Hà: - Dân nước ta có một câu: còn gà mẹ thì đâu sợ thiếu gà con. Hoàng hậu Hải Đường còn rất trẻ, chắc chắn sau này hai vợ chồng sẽ sinh ra nhiều con nữa! Nhưng có điều ta thấy hổ thẹn với Phổ Nghi quá!
- ???
Chủ tịch Hà: - Phổ Nghi di ngôn tặng cả Trung Hoa cho S quốc. Tặng cũng tặng rồi, nhận cũng nhận rồi, nhưng Phổ Nghi đã may mắn hồi sinh. Giờ ta biết lấy đâu ra Đại Thịnh đế quốc, hoặc Trung Hoa trả lại cho Phổ Nghi bây giờ? Ta đang tính mời Phổ Nghi ra làm chủ tịch nước Đại Việt để bồi thường một phần cho bạn mình đây!
Cả ba người Giang Bình An chưa kịp trả lời thì một giọng nói hùng hồn quen thuộc đã vang lên:
- Không thể được, Phổ Nghi đ·ã c·hết, giờ chỉ còn lại Tiêu Dao. Ta chính thức lấy tên Tiêu Dao để sống tiếp quãng đời còn lại. Phổ Nghi cũ đã không còn nữa, sau này mọi người hãy nhớ nhé!
Chủ tịch Hà: - Phổ Nghi, ông đã tỉnh lại rồi à, có ổn không?
Tiêu Dao: - Ta ổn, nhưng hãy gọi ta là Tiêu Dao.
Chủ tịch Hà: - Tiêu Dao cũng hay. Tự do tự tại, vô ưu vô lự. Giờ ta chân tình mời Tiêu Dao bạn hữu ra làm chủ tịch Đại Việt...
Tiêu Dao: - Không thể được! Ta đã nghĩ thấu đáo rồi, cái số ta không làm được hoàng đế, cứ lãnh đạo nước nào là nước đó tiêu vong, kể cả Đại Thịnh đế quốc, dù có Giang thủ tướng trợ giúp, nhưng cuối cùng cũng không thể tồn tại. Giờ ta mà sờ đến Đại Việt, e rằng không thiện.
Chủ tịch Hà: - Trời ơi, đó chỉ là mê tín!
Tiêu Dao: - Có tin có thiêng, có kiêng có lành.
Chủ tịch Hà: - Nhưng ta thiếu ngài, Đại Việt cũng thiếu ngài!
Tiêu Dao: - Ha ha ha... Nếu nói thiếu thật ra là thiếu Giang thủ tướng kìa, chúng ta ai cũng đều biết rõ, Giang thủ tướng mới là người thực sự dựng lên Đại Thịnh, giành lấy Bắc Kinh... Tiêu Dao ta chỉ có cái danh, nhưng giờ đây danh đó đ·ã c·hết, mà ta cũng chán ngán ngai vàng hay quyền lực lắm rồi!
Chủ tịch Hà: - Vậy về sau Tiêu Dao ngài muốn làm gì?
Tiêu Dao: - Dĩ nhiên là "tiêu dao" tự do tự tại rồi. Ta sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình, dựng một căn nhà thật đẹp, xung quanh trồng thật nhiều kỳ hoa dị thảo, cùng sống với Hải Đường, sanh thật nhiều đứa con để bù đắp cho Tâm nhi đã mất. Khi nào có hứng lại dùng xe bay đi tụ họp với mọi người.
U Nu: - Tiêu Dao, ngài đi như vậy còn lê dân bách tính ngài bỏ được sao?
Tiêu Dao: - Chuyện xưa như gió thoảng mây bay. Lần này c·hết đi sống lại, ta đã ngộ được rằng sức tới đâu làm tới đó, ta vốn dĩ tài hèn sức mọn, đâu giúp gì được cho ai. Lúc trước chỉ nhờ cái danh phận chính thống mà giúp được Giang thủ tướng lập ra Đại Thịnh đế quốc là đã hay lắm rồi. Hiện tại mọi người chắc chắn đã có kế hoạch lo cho người dân thật tốt cả rồi đúng không?
Hamani Diori: - Đúng là như vậy. Giang thủ tướng vừa lập ra Đại Việt siêu quốc, sát nhập tất cả các quốc gia khác vào đó. Cả thế giới giờ đã trở thành đại hòa đồng, người dân ai cũng hưởng được thái bình no ấm, bọn t·ội p·hạm, p·hản đ·ộng đã bị Giang thủ tướng quét sạch, trả lại cho mọi người cuộc sống rất bình an.
Thế giới giờ đâu đâu cũng là đất của Đại Việt, trong đó ta quản lý cả châu Phi, U Nu quản lý cả châu Mỹ, còn chủ tịch Hà là ghê gớm nhất, quản lý tất cả phần còn lại: châu Á, châu Âu, châu Đại Dương...
Tiêu Dao: - Ha ha ha... chúc mừng ba lão bằng hữu của ta nhé. Thật là nhất bộ thanh vân, một bước lên trời. Vậy còn chính phủ cũ của các nước kia thì sao?
U Nu: - Tất cả đã tan rã rồi, các nguyên thủ quốc gia đều qua đây dưỡng lão, được lãnh lương rất cao.
Tiêu Dao nghe nhắc đến các nguyên thủ quốc gia thì cau mày nhăn mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Thế còn cái đám Bắc Kinh thì sao?