0
- Tương lai vài trăm năm sao? - Chủ tịch Hà cười khổ - thật tiếc nuối ta không nhìn thấy được ngày ấy...
Giang Bình An: - Ha ha ha... chưa chắc! Khu nghiên cứu dược phẩm ở Sông Bé đang có những phương hướng nghiên cứu về cải thiện thể chất cũng như tuổi thọ của con người. Nếu thành công thì việc nâng tuổi thọ con người lên vài trăm năm không phải là điều không thể!
Chủ tịch Hà vẫn không tin: - Khó lắm, thiên mệnh sở quy, con người chúng ta sống vài chục năm, một trăm năm đã là hết số trời. Nếu như thủ tướng nói đúng, có thể nhân định thắng thiên vượt qua mệnh số, ta e rằng phải mất cả mấy chục hoặc cả trăm năm mới đột phá được. Lúc đó chắc ta đã đi xa rồi.
- Chủ tịch ơi, ngài đang bỏ qua một yếu tố đó!
- Yếu tố nào nhỉ?
- Vừa nãy chúng ta bàn luận, nói Đại Việt của chúng ta hợp lòng dân, thuận lòng trời... nên có đại may mắn. Như vậy sự may mắn này sẽ giúp chúng ta thành công nhanh chóng hơn khi nghiên cứu về nâng cao tuổi thọ con người. Thậm chí ngay bây giờ, chỉ cần ngài muốn, ta có đến mấy loại đan dược, dược phẩm có thể giúp ngài tăng thêm vài trăm năm tuổi thọ.
Chủ tịch Hà trợn trừng hai mắt: - Thật thế sao? Nếu vậy thì nghiên cứu làm gì nữa?
- Khà khà... Đó là ta mua của người ta, giá tiền rất cao, lại không phải bằng tiền tài thế gian. Chúng ta phải tiếp tục nghiên cứu để tự sản xuất, thậm chí còn phải cố gắng làm tốt hơn của người ta, giảm được các tác dụng phụ...
Chủ tịch Hà hơi thở bắt đầu dồn dập vì bị kích thích: - Nếu... nếu như vậy... Ta thật sự có thể sống thêm vài trăm năm thật sao?
- Chắc chắn rồi!
- Thế chẳng phải thành quái vật à?
- Ha ha ha... loài rùa sống vài trăm năm chẳng thấy ai nói nó là quái vật, các loại cây sống vài ngàn năm cũng đâu phải quái vật. Thậm chí các loài vi khuẩn đơn bào, cứ mãi phân tách làm hai, trên lý thuyết chúng có thể tồn tại mãi mãi trong một môi trường tốt đẹp, như vậy không phải chúng thực sự có được khả năng bất tử ư? ... Các trường hợp như vậy đã tồn tại sẵn trong thiên nhiên và rất bình thường. Việc ngài sống thêm vài trăm năm cũng đâu có gì ghê gớm.
- Nhưng sống mà xung quanh người thân, người quen biết chết hết thì có ý nghĩa gì?
- Bởi vậy nên ta mới cho người nghiên cứu để làm mọi người đều nâng cao tuổi thọ, ai cũng sống trường sinh, không ai phải sống cô đơn vì thiếu người thân cả.
Chủ tịch Hà híp mắt tưởng tượng về tương lai sáng lạn, có lẽ viễn cảnh mọi người sống lâu, sống khỏe không còn là ảo mộng nữa. Nhưng tưởng tượng một hồi ông lại rùng mình toát mồ hôi và la lên:
- Không... Không thể được!
- ???
- Chúng ta đã nói tỷ lệ sanh con cao, mai mốt người già lại được tăng tuổi thọ không chết. Dịch bệnh thì không có, các bệnh nan y đã được phá giải, thế giới lại không có chiến tranh giết chóc... Tất cả đều là chỉ có tăng chứ không có giảm dân số... Trước sau gì trái đất cũng quá tải thôi... Điều này không thể được.
- Ôi dào... ta tưởng chuyện gì, chuyện này ta có thể giải quyết.
Chủ tịch Hà lần này không tin: - Làm sao giải quyết?
Giang Bình An không trả lời, hắn chỉ tay lên bầu trời tinh không vạn lý, muôn vì sao đang lấp lánh sáng chiếu cả vũ trụ...
Chủ tịch Hà dần dần bình tĩnh lại, ông đã có điều ngộ ra, đây là Giang thủ tướng có ý định muốn chinh phục tinh không vũ trụ...
...
Thăm hỏi một chút chủ tịch Hà, để lại gói kẹo dừa to đùng, Giang Bình An rời đi và tìm đến bờ hồ Rùa Thần.
Dọc đường đi hắn chỉ đi bộ trong lốp hóa trang cậu hai Giang. Giờ đã gần 9 giờ đêm, nhưng cả thủ đô Hano đèn đuốc xa hoa tráng lệ, thật sự trở thành một bất dạ thành, may mắn là khu vực rộng lớn xung quanh hồ Rùa Thần được giữ gìn rất thanh tịnh, đúng nghĩa là một thánh địa. Nơi này không có buôn bán hàng rong, không có du khách tiếp cận, mọi người cố gắng ăn nói nhỏ nhẹ khi đi ngang qua, thậm chí các loại đèn đuốc xa hoa cũng tránh xa nơi này, trả lại cho cả khu vực có được bóng đêm thanh tĩnh bình yên.
Giang Bình An len lỏi qua những con đường đông đúc khách du lịch, hắn thích thú thưởng thức thành quả của chủ tịch Hà và mọi người đã làm nên thịnh cảnh này ở Hano, đường phố sạch bong, hai bên đường các kiến trúc vừa đẹp vừa tràn đầy nét cổ kính rất riêng của Hano...
Khi tiếp cận được khu vực hồ Rùa Thần, Giang Bình An bị đội Tình Nguyện viên giữ lại không cho vào, Giang Bình An rút thẻ căn cước có cấp độ 4 sao ưu tiên ra và nói:
- Các chú thông cảm, ta có ưu tiên cấp 4, có thể vào trong được không?
Đội trưởng ca trực lắc đầu, cho các thành viên khác tiếp tục đi trực nơi khác và lịch sự trả lời:
- Rất tiếc thưa đồng chí! Cấp ưu tiên 4 chỉ là cán bộ cấp cao, vẫn chưa đủ vào trong. Chỉ có ưu tiên cấp 5 là cán bộ thuộc trung ương mới có thể tiếp tục lên con đường Tổng Thống.
- Ô... sao ta thấy lúc sáng sớm có rất nhiều người ngồi trên đường Tổng Thống?
- Xin thưa với đồng chí, lúc đó là thánh địa mở ra, mọi người được ngồi một cách trật tự để thưởng thức Hoa nhạc và Thiên Hương, trừ lúc đó ra thì khu vực con đường Tổng Thống sẽ không cho người vào để gìn giữ vệ sinh và an toàn tốt nhất cho thánh địa.
Giang Bình An thấy thú vị, bèn trêu chọc thêm vị đội trưởng trẻ măng này:
- Nếu đi vào con đường Tổng Thống cần ưu tiên cấp 5 vậy nếu leo xuống hồ tiếp xúc mặt nước thì cần ưu tiên cấp mấy? Ta đang chuẩn bị làm điều đó nên cần phải biết cho rõ?
Đội trưởng ca trực hết hồn xua tay lắc đầu liên tục: - Ấy chết! Ta xin ngài đừng làm vậy! Ngài làm như vậy là có hại cho thánh địa của mọi người, của cả thủ đô Hano này!
- Ồ... lạ thật... Không lẽ không ai có thể tiếp xúc mặt nước trong hồ sao?
Đội trưởng ca trực lúc này bắt đầu mếu máo: - Ối... ta xin ngài lần nữa, đừng làm khó chúng ta. Dĩ nhiên là có người có thể tiếp xúc với mặt nước hồ, nhưng mà cả siêu quốc Đại Việt, suốt gần 4 tỷ người, chỉ có năm người giữ năm chiếc thẻ ưu tiên cấp 6 sao mới có thể làm được điều ấy.
- Vậy đó là năm người nào?
- Đó là năm vị lãnh đạo tối cao của Liên Minh Thịnh Vượng ngày xưa, giờ trở thành Đại Việt ngày nay. Đầu tiên là Bác Hà, vị lãnh tụ của cả dân tộc, sau đó là Thần Tiên Thủ Tướng trong truyền thuyết, tiếp đó là hai phó thủ tướng U Nu, Hamani Diori đang trấn thủ ở châu Mỹ và châu Phi. Còn một vị cuối cùng rất gây tranh cãi, đó chính là Thịnh Đế Phổ Nghi của Đại Thịnh đế quốc ngày xưa, tuy lễ tang diễn ra suốt 9 ngày 9 đêm nhưng không ai thấy xác của ngài ấy, thậm chí còn không hạ táng, vợ con của Thịnh Đế Phổ Nghi cũng biến mất thần bí. Vì vậy rất nhiều người tin rằng cả nhà của Thịnh Đế Phổ Nghi đã được Thần Tiên Thủ Tướng cứu sống và đang ẩn cư hoặc chu du khắp thiên hạ. Vì vậy chiếc thẻ 6 sao thứ năm vẫn còn hiệu lực.
Giang Bình An thấy câu chuyện ngày càng thú vị nên lại tiếp tục trêu ghẹo:
- Khà khà khà... ta thấy chú có vẻ rất rành về việc mấy chiếc thẻ ưu tiên. Vậy chú nghĩ gì về nó? Có thấy bất công không?
Đội trưởng ca trực làm người cơ linh, tuy còn trẻ nhưng rất nhạy bén nên mới được đề bạt giữ chức đội trưởng cả một ca trực khu thánh địa. Anh chàng này thấy nãy giờ vị khách lạ nói năng rất có khí độ, nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân phất phới... ngay cả khi nghe nhắc đến thẻ ưu tiên 6 sao mà vị khách lạ vẫn điềm tĩnh như thường thậm chí còn tâm tình hỏi thăm tiếp... tất cả điều này đã làm đội trưởng ca trực biết đây có thể là một đại nhân vật, vì vậy anh ta cũng không ngại bộc bạch ý nghĩ riêng của mình:
- Ngài đã hỏi thì ta cũng xin thưa. Ta nghĩ cả năm người nắm giữ năm chiếc thẻ 6 sao này đều cực kỳ xứng đáng. Bác Hà và Thần Tiên Thủ Tướng thì khỏi bàn, U Nu và Hamani Diori thì cống hiến rất nhiều cho Đại Việt, hoàn toàn xứng đáng. Riêng Thịnh Đế Phổ Nghi lại chính là người quyên tặng cả đất nước Trung Hoa nên S quốc ta mới thành lập được Đại Việt.
- Trả lời rất hay, chú rất giỏi! Nhưng chẳng hay chú có biết năm chiếc thẻ 6 sao ưu tiên đó có gì khác biệt nhau không?
Bị hỏi trúng chỗ ngứa, anh chàng đội trưởng sáng rực mắt lên khoái chí trả lời:
- Úi giời! Ngài hỏi đúng ngay chỗ cực kỳ quan trọng lại rất ít có người biết. Có lẽ chỉ có chừng 10 đến 20 người biết về chuyện này thôi, và ta rất may mắn là người biết về chuyện đó!
Lần này đến phiên Giang Bình An ngạc nhiên, vốn dĩ hắn hỏi chỉ để trêu ghẹo làm khó dễ, ai dè chuyện bí ẩn này mà cũng bị anh ta biết, thật là quá thú vị, Giang Bình An nheo mắt cười cười hỏi tới luôn:
- Ôi... chú biết cả chuyện này à? Thế chú có thể nói cho ta nghe không? Ta sẽ hậu tạ đấy!
Lần này đội trưởng ca trực hơi chần chừ, việc này tuy không phải bí mật chính thức của quốc gia nhưng nó rất ít người biết. Nhưng khi nhìn vị khách lạ cười nheo mắt, không hiểu sao anh chàng lại rất có hảo cảm và rất tin tưởng vị khách lạ, cuối cùng anh quyết định kể ra bí mật, dù gì cũng chả làm chết người được.
- Ngài đã hỏi thì ta thưa vậy, nhưng chuyện hậu tạ thì ngài đừng khách sáo. Ta nói cho ngài biết, cả năm chiếc thẻ ưu tiên 6 sao đều có đánh số.
- Úi, chỉ thế thôi à? Thẻ đánh số là việc bình thường mà, có gì bí mật đâu?
- Hắc hắc... Bí mật nằm ở chỗ chỉ đánh số từ 1 đến 5 mà thôi, mỗi một số là đại diện cho một vị lãnh đạo riêng, ngài có muốn biết người nào nắm giữ số thẻ nào không?