0
- Ân công, trên bầu trời, có một khí vận thần long của Đại Việt, nhờ ta chuyển lời cho ngài rằng: Thần long cảm ơn ngài rất nhiều!
Giang Bình An: - Khí vận thần long của Đại Việt? Khí vận thì ta biết, long ta cũng biết, nhưng sao lại là thần long? Và tại sao nó cảm ơn ta?
Quy Phù Nam: - Dạ bẩm ân công, hai chữ thần long là ta tự tiện gọi vì kích thước thần long quá lớn. Còn chuyện vì sao cảm tạ thì để ta hỏi kỹ lại.
- Khoan... từ từ. Có phải khí vận thần long đang ở trên bầu trời và nó hư vô, không nhìn bằng mắt thường được phải không?
- Đúng vậy, thưa ân công.
Giang Bình An nghe Quy Phù Nam xác nhận một cách chắc chắn, hắn liền ngứa tay tìm kiếm trong cửa hàng ảo một loại vật phẩm giúp hắn khám phá được hư vô giống linh nhãn của Quy Phù Nam.
"Khai Nhãn phù": hàng ngon giá rẻ chỉ 10.000 HP một lá, nhưng chỉ sử dụng được một lần, với thời gian tối đa là 60 phút.
Sở dĩ nói nó giá rẻ là vì nó sử dụng được cho cả phàm nhân, chỉ cần xé rách xíu đắp lên trán là khai được "linh nhãn" rất thần kỳ. Tuy nhiên nhà sản xuất khuyến cáo không nên sử dụng tại các nơi g·iết chóc quá thảm thiết, ví dụ như ở các chiến trường... vì rất dễ gây chấn động mạnh đến tinh thần, có thể gây ra sự điên loạn đối với người nhát gan.
Giang Bình An nhìn thấy khuyến cáo cũng hơi ớn nhưng tên đã lên dây, không bắn ra không được, hắn xé nhẹ lá phù dán lên trán thử xem sao, chợt một luồng khí lạnh từ lá phù nhập vào trán chia đều ra hai mắt, Giang Bình An chợt thấy cảnh vật trước mắt nhòe đi, các màu sắc rối nùi xen lẫn vào nhau trong tích tắc sau đó lại trở lại bình thường.
Giang Bình An tò mò, quan sát thật kỹ thì hắn lại thấy không gian dường như có chiều sâu hơn, nó trở nên sống động hơn rất nhiều, thậm chí có rất nhiều vệt - đốm trắng vàng xanh đỏ gì đấy, nhấp nháy lung linh, khi xa khi gần bất định.
"Ô... không lẽ các vệt và các đốm màu đó là những thứ hư vô mà mắt thường không thấy được, giống như những cao âm và những thấp âm vẫn tồn tại nhưng "lỗ tai" của con người không bắt giữ được nên không biết nó tồn tại?"
Giang Bình An nhớ đến mục đích chính của mình, hắn ngước nhìn lên bầu trời, sau đó hắn bị chấn động phải thốt ra thành lời:
- Trời ơi... Một con rồng to dài khủng kh·iếp, chắc phải dài đến 2 km đây. Màu vàng óng ánh của con rồng thật giống đám mây bên cạnh. Ủa, mà sao ban đêm ta lại thấy được đám mây có màu, không lẽ nó cũng là hư vô nên ta mới thấy?
Lúc này một ý niệm xa lạ vang lên trong đầu của Giang Bình An:
- Xin chào ân công, ta là khí vận chi long của Đại Việt. Ta rất cảm ơn ngài đã giúp ta có được thành tựu ngày nay!
- Ồ, xin chào khí vận chi long, ngươi nói chuyện được với ta, tại sao ngay từ đầu ngươi không nói?
- Ân công không cần nói ra tiếng, chỉ cần truyền ý niệm trong đầu là được rồi. Ta lúc gặp ngài cũng muốn "nói" lắm, nhưng không "nói" được. Chỉ có ai nhìn thấy được ta, ta mới có khả năng giao tiếp bằng ý niệm như bây giờ, còn khi nãy, ngài không nhìn thấy ta, ta chỉ là hư vô, không giao tiếp được!
- Ngươi nói cũng có lý. Nhưng Quy Phù Nam gọi ngươi là thần long, vậy ngươi phải có nhiều phép thần thông lắm chứ, sao lại không chủ động giao tiếp được?
- Ngài đừng nghe con rùa nhỏ kia nói bậy. Ta nào phải thần long gì, chỉ là khí vận hóa hình ra mà thôi. Ngài đang nhìn thấy đám mây màu vàng đó chính là đám mây khí vận của cả Đại Việt, ta chính là thai nghén từ đó mà ra.
- Nhưng ta thấy ngươi to lớn khổng lồ lắm mà?
- To xác đâu phải là thần thánh. Ta không có thần thông, ta chỉ sử dụng được bản nguyên làm một ít việc nhỏ mà thôi!
- Rồi, coi như ngươi nói đúng đi. Giờ ta muốn hỏi vì sao ngươi lại cảm ơn ta?
- Nhắc đến chuyện này ân công giúp ta tận hai lần. Lần thứ nhất là ân công đã trao tặng Trung Hoa và tất cả các quốc gia khác xác nhập vào Đại Việt, nhờ đó ta mới thôn phệ được các khí vận hóa hình của các quốc gia khác và lột xác thành một con rồng to lớn. Lần thứ hai là nhờ khí vận màu tím cao quý của ân công trợ giúp, ta sinh ra được linh trí, vì vậy hiện tại nếu gọi cho chính xác thì ta đã là Linh Vận chi Long.
- Wow... có cả chuyện ấy à, việc đời thật là kỳ diệu! Ta rất vui khi giúp được ngươi đấy! Nhưng ngươi quá to lớn, không lẽ ăn hết tất cả khí vận hóa hình khác ngươi lại lớn đến vậy luôn sao?
Khí vận chi long lắc đầu: - Không đâu. Ta to được như vầy là nhờ vào mọi người đồng tâm hiệp lực quản lý tốt, khiến cho người dân Đại Việt ngày càng hài lòng về chính phủ, về các chính sách, về sự an cư lạc nghiệp, về sự phát triển kinh tế văn hóa... Tất cả làm nên sự thịnh vượng của Đại Việt, từ đó khí vận đám mây ngày càng to lớn và dày nặng, ta cũng được hưởng ké, trở nên to dài khổng lồ.
Giang Bình An trò chuyện nãy giờ, hắn sực nhớ đến chuyện chủ tịch Hà thắc mắc khi nãy bèn đem ra hỏi thăm thử:
- Khí vận chi long ơi! Ngươi có biết tại sao hiện nay nhân tài nước ta xuất hiện lớp lớp, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu không?
- Ân công hỏi đúng người rồi đấy! Khí vận quốc gia trực tiếp ảnh hưởng đến các việc đó, vận nước tốt thì nhân tài xuất thế, thời tiết như ý, lúa thóc đầy kho.
- Vậy có cách nào giữ mãi như vậy không?
- Chỉ cần giữ được 3 điều sau đây thì sẽ giữ chuyện tốt được mãi mãi. Điều thứ nhất là bộ máy cầm quyền không được tham lam ích kỷ, t·ham n·hũng gây hại, vơ vét của dân khiến lòng dân đánh mất, khi đó khí vận sẽ tụt giảm nghiêm trọng. Điều thứ hai là phải luôn tạo ra đủ không gian, đủ vật chất để người dân luôn phát triển thì khí vận mới liên tục sinh ra, nếu không khí vận sẽ héo rút ngay lập tức. Điều thứ ba là khi có xảy ra c·hiến t·ranh phải chiến thắng đối phương, phải tiêu diệt đối phương nếu không khí vận khó mà bảo toàn được.
- Trong ba điều này, điều thứ nhất ta có thể sử dụng người máy giá·m s·át thật chặt, kịp thời xử lý tất cả sai phạm. Điều thứ hai tuy khó nhưng ta có thể cố gắng. Điều thứ ba thì khá căng thẳng. Hiện giờ Đại Việt đã thống nhất toàn cầu, nếu có c·hiến t·ranh thì chỉ có thể là người ngoài hành tinh hoặc từ các vũ trụ khác, cho nên c·hiến t·ranh không xảy ra thì thôi, một khi xảy ra thì sẽ rất kinh khủng, hung cát khó dò.
- Đây là bất đắc dĩ. Chỉ cần không gặp đối thủ là được. Hoặc nhờ tài phép của ân công giúp Đại Việt vượt qua c·hiến t·ranh.
- Thôi đừng nhắc đến tài phép gì cả. Người khác không biết nhưng ta nghĩ ngươi phải biết rất rõ, bản thân ta chỉ là một người bình thường nhưng gặp kỳ ngộ lớn mà thôi.
- Ân công đừng xem nhẹ bản thân. Tuy ta không biết cụ thể ngài kỳ ngộ như thế nào, nhưng dù tài năng của ngài bình thường, thì cái "đức" của ngài vẫn rất to lớn mới khống chế được kỳ ngộ. Nếu thật sự không có cái "đức" to lớn ấy, ngài dùng kỳ ngộ của mình đại chiến khắp nơi, máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán... khi đó cho dù thống nhất thiên hạ hợp thành Đại Việt thì khắp nơi cũng chỉ toàn là cảnh hoang tàn đổ nát, khi ấy khí vận cả nước mười không tồn được một, làm sao có ta ngày nay!
Giang Bình An cười chua chát:
- Ha ha ha... "đức" gì chứ? Mọi người cứ nói ta là "thánh mẫu" nói ta yếu đuối nhân nhượng kẻ thù... cuối cùng cả gia đình của bạn thân cũng suýt c·hết thảm vì thuốc độc. Ta hận bọn chúng, vì vậy ta đã bắt đầu nhập Ma rồi!
- Ân công, ta không biết nhiều đạo lý to lớn để giảng, ta chỉ hình dung hai chữ Ma Thần của ngài như sau: Ma là thanh gươm, Thần là cái khiên. Cái khiên là dùng để che chắn bảo bọc người nhà. Cây gươm là để chém c·hết kẻ thù. Lúc trước ngài chỉ có cái khiên, giờ ngài có thêm cây gươm, thế mới là toàn vẹn. Nhờ vậy sau này khi ngài phiêu lưu ngoài vũ trụ, ngài sẽ sống sót tốt hơn trong thế giới hung tàn ấy!
- Ngươi biết về vũ trụ?
- Ta chỉ biết mơ hồ qua ký ức truyền thừa lúc mở ra linh trí mà thôi. Nhưng từ lúc ấy đến giờ ta luôn cảm thấy trái đất này có điều gì đó quái quái, khác quá xa với những gì ta được truyền thừa.
- Khác như thế nào?
- Ta không nói rõ ràng được. Chỉ cảm thấy mơ hồ như vậy thôi...
- Vậy thì bỏ đi! Hôm nay được gặp ngươi, ta đã giải tỏa được thắc mắc về sự may mắn liên tục của Đại Việt, thế là đã thu hoạch lớn lắm rồi! Cảm ơn ngươi đã trò chuyện bằng thần niệm hồi nãy giờ với ta. Ta cũng cảm ơn ngươi đã phù trợ cho Đại Việt!
- Đây là nghĩa vụ của ta. Ta và Đại Việt là cùng tồn tại, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ta giúp Đại Việt là giúp chính mình, vì vậy ngài đừng nhớ ơn ta. Chính ta mới là người phải cảm ơn ngài hai lần đấy. Giờ ta muốn giúp ngài hai chuyện để trả hai cái ơn này, ngài có nguyện vọng gì hay không?
- Hả? Thần long muốn trả ơn ta hai nguyện vọng! Ôi sao giống trong truyện "7 viên ngọc rồng" thế nhỉ?
- "7 viên ngọc rồng" là gì? Ta đâu có ngọc!
- Ha ha ha... không có gì! Chỉ là một bộ truyện tranh ta đọc lúc trước mà thôi. Nhưng ngươi nói thực hiện cho ta hai nguyện vọng, vậy ta muốn gì cũng được à?
Khí vận chi long nghe ân công hỏi lại tự dưng nó cảm thấy bất an vô cùng, nó truyền thần niệm một cách yếu ớt:
- Xin ngài cứ nói! Ta sẽ cố gắng...
- Ha ha ha... Thần long... hãy cho ta một siêu cấp phi thuyền vũ trụ có bước nhảy không gian xịn sò, nếu là hiện đại nhất liên vũ trụ thì càng tốt...