0
- Còn không mau qua đây quỳ xuống bái sư?
Lý Tiểu Long ngẩn ngơ thân hình, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là: "Đây là gì? Truyền âm nhập mật trong truyền thuyết sao?"
Suy nghĩ thứ hai là: "Trời ơi! Đối phương là ai mà biết bí pháp thất truyền này? Người này một hai muốn ta bái sư, bản lĩnh lại cao vời vợi... dư sức làm thầy cho ta bái nhưng lại vô danh... Ta không muốn bái kẻ vô danh, lỡ sư phụ bắt ta cả đời cũng vô danh, c·hết im lặng đi như cây cỏ thì thà không bái sư!"
Bên kia Lý Tiểu Long xoắn xít, bên này Giang Bình An sử dụng "thông linh" nhìn lén được ý nghĩ của người khác mà hí ha hí hửng.
"Ha ha ha... "thông linh" này mạnh dữ... sử dụng với người thường hầu như ngang cấp với thuật "Đọc tâm". Nhưng có lẽ ta không nên l·ạm d·ụng, chỉ khi thật cần thiết thì mới dùng để tránh phiền não rối ren. Cuộc sống mà mọi người yêu ghét ta, ta đều biết 100% thì chắc điên mất..."
Giang Bình An híp mắt nhìn Lý Tiểu Long, lúc này anh chàng rất chật vật, đầu bù tóc rối, hai mắt đen thùi phối hợp đầu heo, cả thân hình lại to mập sưng vù cực kỳ giống một con... gấu trúc. Giang Bình An biết hết suy nghĩ của Lý Tiểu Long, hắn quyết định bộc lộ thân phận để thu phục "con ngựa chứng" này, một ý niệm mới lại truyền qua đầu của Lý Tiểu Long:
"Sao ngươi biết ta vô danh? Ngươi đúng là có mắt như mù. Tự giới thiệu với ngươi, ta là Giang Bình An thủ tướng của Đại Việt đây!"
Lý Tiểu Long không ngờ đối phương vừa biết truyền âm nhập mật lại vừa đọc được ý nghĩ.
Lý Tiểu Long: "Trời, thần thông cỡ này chắc là Giang Thần Tiên thật rồi!"
Giang Bình An: "Thì ta chứ ai!"
Lý Tiểu Long "Sao ngài đọc ý nghĩ của ta làm gì?"
Giang Bình An "Ta không đọc sao biết ngươi chê ta vô danh, không thèm bái sư!"
"Úi trời... Giờ ta chịu bái sư rồi, xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân một lần này. Ngài hãy chui ra ngoài giùm ta có được không?"
"Chịu bái sư rồi à! Trẻ nhỏ dễ dạy đấy! Nhưng trẻ nhỏ thì đừng tơ tưởng sư nương của ngươi nhé! Ta mà chui vào đầu ngươi, thấy ngươi có ý dâm với vợ ta thì ta thiến ngươi ngay! Có hiểu không?"
Lý Tiểu Long run cầm cập, không nhịn được toát ra một ý nghĩ oán trách: "Không cho ăn cũng không cho nhìn menu nữa nè trời!"
"Cha chả... Thằng này đúng là khi sư diệt tổ... vừa muốn ăn vừa muốn dòm ngó tơ tưởng sư nương của nó! Ta phải thay trời hành đạo, thiến nó đi, sau đó quậy nát cái đầu để nó thành ngu ngốc đi ăn xin ngoài lề đường luôn..."
Lý Tiểu Long khóc lóc xin tha: "Úi trời, con xin sư phụ tha thứ trẻ nhỏ lỡ lời một lần. Từ đây con xin chừa, kể cả trong ý nghĩ cũng không dám xằng bậy với sư nương nữa!"
"Ừ... tạm được đấy. Lết qua đây quỳ bái sư đi!"
Giang Bình An hả hê ngừng lại thuật "thông linh". Dùng thuật này tuy sướng nhưng quá hao phí tinh thần lực. Bên kia Lý Tiểu Long trước sự kinh ngạc của toàn trường, đi đến trước mặt của Giang Bình An quỳ xuống hành đại lễ:
- Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một bái.
- Đồ nhi ngoan. Từ nay ngươi là đại đệ tử của ta. Phải nhớ bốn chữ: Tôn sư trọng đạo. "Trọng đạo" của ta khác với người khác, ta không quý cái chổi cùn của mình, ngươi cứ tha hồ mà dạy dỗ cho ai cũng được. Nhưng phải nhớ, "trọng đạo" của ta nghĩa là phải quý trọng con đường mình đã chọn. Phải giữ được sơ tâm, thắng không kiêu, bại không nản. Đừng để danh tiếng, tiền tài làm lu mờ lý trí.
- Dạ, đệ tử đã hiểu và xin làm theo lời sư phụ dạy bảo!
Giang Bình An thấy Lý Tiểu Long vẫn qua loa không hiểu ý mình bèn tức giận phất tay:
Cốc!
- Ui da... đau quá... sao sư phụ lại đánh con.
- Hừ... ta cốc đầu ngươi vì ngươi ngu si quá!
- ???
- Ngươi nói ngươi hiểu và sẽ làm theo lời ta, vậy ai chạy theo danh tiếng gây thù chuốc oán khắp thiên hạ?
- Dạ con chỉ thi đấu giao lưu võ thuật, chuyện thù oán là do bọn họ thua con đấy thôi!
Cốc!
Lần này Lý Tiểu Long học khôn nên né tránh nhưng vẫn trúng chiêu, cái đầu vẫn sưng lên cục thứ hai. May mà có chuẩn bị tâm lý nên Lý Tiểu Long không la to mất mặt. Giang Bình An hả hê nhìn tân đệ tử nhăn nhó gương mặt và giải thích:
- Cái cốc thứ hai này là dạy cho ngươi bài học "dĩ hòa vi quý". Nếu ngươi không phục, vậy ngươi trả lời cho ta, mục đích chính của việc ngươi đi khiêu chiến võ sư khác là gì? Nhớ rằng ta có thể nhìn thấu suy nghĩ đấy nhé!
Lý Tiểu Long vốn định uốn ba tấc lưỡi xảo biện như thường lệ, nhưng gặp một sư phụ Thần Tiên kiểu này thì bó tay hết đường xoay sở, y như Tôn đại thánh mà gặp phải Phật tổ Như Lai. Anh chàng đành thành thật cung khai:
- Dạ thưa sư phụ... mục đích chính là để thu danh tiếng, từ đó thu hút được nhiều học viên khi mở võ đường.
- Đấy, thấy chưa! Ta dạy đừng để danh tiếng tiền tài làm lu mờ lý trí, giờ thì sao? Vì danh tiếng bản thân mà gây thù khắp nơi. Chưa hết đâu, chuyện ngươi đóng phim cũng vậy, vì áp lực thành công mà ăn cả c·ần s·a, việc này có không?
Lý Tiểu Long cặp mắt láo liên muốn tìm cách chối cãi, nhưng Giang Bình An phất tay một cái... Lý Tiểu Long vội đưa hai tay che đầu bảo vệ... nhưng ai ngờ lần này Giang Bình An phất tay không cốc đầu mà lấy bịch c·ần s·a nhỏ trong ba lô của Lý Tiểu Long ra và hỏi:
- Đây là cái gì? Nó có phải c·ần s·a không? Ngươi lại định lừa dối qua ải nữa ư? Ta báo luôn cho ngươi được biết. 9 năm nữa đại nạn của ngươi kéo đến, ngươi sẽ bị đột tử vì chính c·ần s·a và thứ thuốc trị đau đầu mà ngươi đang dùng đấy!
Lý Tiểu Long nghe đến đây thì nước mắt như mưa, danh tiếng Thần Tiên quá lớn, Lý Tiểu Long tin chắc sư phụ sẽ không gạt hắn, bởi vì bản thân hắn chẳng có gì cho một vị Thần Tiên gạt gẫm. Chính vì vậy anh chàng thương tâm rơi lệ, một lần nữa quỳ xuống cầu cứu:
- Xin sư phụ hãy cứu con! Con xin thề có trời đất chứng giám sẽ nghe theo tất cả lời dạy bảo của sư phụ.
- Đồ nhi cứ yên tâm, ta đã thu nhận con thì đã có ý muốn cứu con thoát khỏi kiếp nạn. Con hãy lui sang một bên chỉnh trang y phục, chờ về nhà ta sắp xếp cho con sau...
Trường phong ba về Lý Tiểu Long kết thúc, Giang Bình An chính thức có truyền nhân. Lý Tiểu Long cũng nhân hoạ đắc phúc, b·ị đ·ánh bầm dập nhưng cải biến được vận mệnh c·hết yểu, có được một vị sư phụ tài phép thông thiên, sửa lại tác phong sinh hoạt, không còn làm một kẻ khi sư diệt tổ bị mọi người thù địch nữa...
...
Buổi tối ở nhà Giang Bình An, Lý Tiểu Long được sắp xếp ở một khu biệt viện (tách biệt) anh ta ở đó để điều trị cơ thể, và được Giang Bình An chỉ điểm võ thuật.
Cái gọi là chỉ điểm thực ra là đánh nhau, Giang Bình An trình diễn cho Lý Tiểu Long những sát chiêu hạ gục đối thủ, không chút nào hoa lệ. Phát huy tận cùng tốc độ và sức mạnh của bản thân. Đúng lý ra những điều này do Lý Tố Linh dạy dỗ thì sẽ tốt hơn, nhưng Giang Bình An ghét bỏ tên tiểu tử háo sắc này nên không cho sư nương tiếp xúc đệ tử.
Lý Tiểu Long quả nhiên là kỳ tài võ học, học một biết mười, dần dần bỏ đi những gì vô dụng trong chiêu thức cũ... Cuối cùng Giang Bình An hết hàng để dạy đành vứt cho Lý Tiểu Long ba món quà tặng:
Một là cuốn Đạo đức kinh của Lão Tử để Lý Tiểu Long "tu thân".
Hai là quyển võ thuật Tiệt quyền đạo. Đây là của thiên trả địa, vật quy nguyên chủ mà thôi. Lý Tiểu Long khi nghiên cứu quyển võ thuật này liền thông hiểu ngay lập tức, nó phù hợp với anh ta 100% cứ y như rằng chính anh ta đã sáng tạo ra nó vậy! Lý Tiểu Long có đem điều thắc mắc này hỏi Giang Bình An, nhưng vị sư phụ này chỉ cười mà không đáp!
Ba là một mớ trái cây cùng một bịch kẹo. Mới đầu Lý Tiểu Long khinh thường món quà thứ ba nhất, anh ta tưởng sư phụ coi mình là con nít, vừa cho trái cây lại vừa cho kẹo ngọt... Thế nhưng khi ăn chúng theo bảng hướng dẫn sử dụng thì Lý Tiểu Long mới biết trời cao đất rộng là gì. Chu quả và kẹo Bạch Ngọc Liên Tử đã dạy thêm một bài học cho anh chàng láo táo này:
Đừng có khinh thường bất kỳ đồ vật gì của Thần Tiên sư phụ...