0
- Giang Bình An, con quen với con gái của ta mà không sợ liên lụy với nhà tư bản sao?
Lâu phụ đưa Giang Bình An vào thư phòng đàm đạo, ngay câu hỏi đầu của ông đã làm Giang Bình An sửng sốt, nhưng hắn thật nhanh mỉm cười đáp lại:
- Kẻ tài cao thì gan cũng lớn.
- Khá lắm, nhưng cháu tài bao lớn mà dám chống lại cơn n·ước l·ũ cuồn cuộn của cả một thời đại, của cả một chính phủ.
- Lớn và nhỏ đều có những ưu thế và nhược điểm riêng. Cháu tuy nhỏ nhưng lại giống một con ruồi còn chính phủ dù lớn thì lại như đại bác. Nếu đem đại bác ra mà bắn một con ruồi thì sẽ không làm được gì nó cả.
- Ý của cháu là?
- Cháu quá bé nhỏ, không ai chú ý, không ai làm gì được.
- Nhưng sẽ vào sổ bìa đen theo dõi thì sao?
- Thì ta phòng ngừa từ trước, bá phụ và cả nhà cứ qua Hongkong trước để an cư lạc nghiệp bên đó. Cháu cũng sẽ có mặt ở đó để cưới Hiểu Nga.
Trầm ngâm thật lâu, Lâu phụ lại hỏi:
- Nếu ta không đi?
- Chỉ có đường c·hết.
- Khi nào sẽ c·hết?
- 5-6 năm nữa.
- Tại sao cháu biết rõ như vậy?
- Thiên cơ bất khả lậu.
- Sao ta không đợi đến lúc đó rồi đi?
- Trước sau gì cũng đi, bá phụ đi trước thì sẽ phát triển trước tốt hơn. Đất lành chim đậu, nơi này đã là đất dữ rồi.
Thấy Lâu phụ giằng co không quyết đoán, Giang Bình An khuyên bảo thêm:
- Cháu biết bá phụ tiếc nuối quê cha đất tổ, tiếc nuối cơ nghiệp mấy đời gầy dựng ở đây. Nhưng đại trượng phu nâng lên được thì sẽ bỏ xuống được, bá phụ qua Hongkong sớm chừng nào thì cơ nghiệp bên đó càng vững chắc chừng đó.
- Hảo... Nói rất hay. Trước sau gì cũng đi, tội gì để nước tới chân. Giờ ta còn khỏe mạnh, qua càng sớm thì lập nghiệp càng sớm.
Lâu phụ tỏa sáng hai mắt, ông cảm nhận lại được hùng tâm tráng chí kinh doanh của mình hồi còn trẻ, sau đó ông lại nheo mắt cười như không cười hỏi Giang Bình An:
- Ta nghe tiểu Nga nói cháu có tới mấy hồng nhan tri kỷ phải không?
Giang Bình An cũng không dấu diếm gì cả:
- Dạ phải, hiện tại là 4 người, tính luôn Hiểu Nga.
- Ta biết nam nhi chi chí, tam thê tứ th·iếp là bình thường nhưng làm sao cháu lo hết cho các nàng được?
Giang Bình An cười, hắn lấy túi xách mang theo người nãy giờ và bỏ tay vào trong lấy một hộp gỗ nhỏ. Hắn mở hộp gỗ ra, bên trong có 20 cá chiên lớn, tượng trưng cho 200 lượng vàng ròng.
- Số vàng ròng 200 lượng này là sính lễ ra mắt, xin phép bá phụ cho cháu cưới Hiểu Nga làm vợ. Còn chuyện lo cho các nàng thì xin bá phụ cứ yên tâm, cháu có cả 1 ngàn vạn đồng tiền mặt vốn liếng.
- Ái chà chà... cháu làm gì mà có vốn liếng nhiều vậy?
- Dạ thì mua và bán, giao dịch lung tung, gì cũng mua và gì cũng bán.
- Giờ nhà nước đang ngăn sông cấm chợ, cháu không sợ b·ị b·ắt à?
- Có gan c·hết no còn nhát gan c·hết đói, có gan mới làm giàu được.
Lâu phụ gật gù công nhận, làm gì cũng có nguy hiểm, ngay cả nông dân cầm cuốc trồng bắp, trồng khoai mà còn phải xem ông trời có thương tình cho mưa thuận gió hòa không, nếu không cho thì đói nhăn răng.
Nhưng dù vậy Lâu phụ vẫn không ngờ của cải của chàng rể tương lai này ghê gớm như vậy, số vàng thì đơn giản nhưng đó chỉ là sính lễ, còn số tiền mặt 1 ngàn vạn thì thật là ghê gớm, phải biết đây là tiền mặt, không phải nhà xưởng, đồn điền hay là bất động sản, ngay cả ông ta trong lúc cấp bách cũng không thể lấy ra được. Lâu phụ xoay chuyển tròng mắt cân nhắc mức độ đáng tin của 1 ngàn vạn này, sau một chốc lát ông quyết định tin tưởng và khen ngợi:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Ta đã yên tâm về cháu, nhưng sính lễ này phải có mặt tiểu Nga và mẫu thân của nó thì mới quyết định được. Nếu hai mẹ con tiểu Nga đồng ý thì chúng ta sẽ thành người một nhà. Chúng ta tạm thời nói vậy thôi, giờ xuống ăn cơm kẻo hai mẹ con tiểu Nga lại ngóng trông.
...
Bữa cơm thật ngon, Lâu gia có mời hẳn đầu bếp giỏi về nấu nướng, trong nhà lại có đầy đủ sơn trân hải vị, phụ liệu nên thức ăn rất tuyệt. Truyền thống ẩm thực mấy ngàn năm hun đúc của Trung Quốc không phải chuyện đùa.
Cơm nước xong xuôi cả bốn người vào phòng khách uống trà, bàn bạc việc nhà, lúc này Lâu phụ mới lấy ra hộp gỗ nhỏ đựng vàng cho Lâu Hiểu Nga và mẹ nàng xem xét. Chuyện vàng bạc đối với hai mẹ con nhà này không có gì xa lạ và thiếu thốn, nhưng đây dù gì cũng là sính lễ biểu hiện cho tâm ý của Giang Bình An, vì vậy hai mẹ con mặt mày hớn hở nhận lấy sính lễ và cũng nhận luôn Giang Bình An làm rể.
Đại công cáo thành, Giang Bình An đã chính thức thành con rể Lâu gia, hắn kéo tay Lâu Hiểu Nga quỳ xuống bái cao đường, chính thức thành phu thê với nàng, còn hôn lễ thì hẹn tổ chức sau ở Hongkong.
7h30 tối, Lâu Hiểu Nga dẫn Giang Bình An lên lầu vào phòng riêng. Lâu phụ và Lâu mẫu cười thích thú nhìn hai vợ chồng trẻ lên lầu thật xứng đôi, y như tiên đồng ngọc nữ.
- Tội nghiệp tiểu Nga, mấy năm nay chịu khổ.
- Hồi đó ta đã nói cái thằng Hứa Đại Mậu không được, nó là một kẻ tiểu nhân mà bà không nghe.
- Thì tại tui nhìn nhầm, ai mà ngờ nhìn thì đàng hoàng, ăn nói ngọt xớt vậy mà tệ bạc, đã có vợ xinh đẹp như vậy mà còn ăn vụng bên ngoài, lại còn bị vô sinh nữa chứ. Tội nghiệp tiểu Nga nó khóc suốt mấy năm nay vì tưởng mình không đẻ được.
- Khà khà khà... Giờ được thằng rể mới này, ta thấy nó rất thú vị, ta có cảm giác như là nhà mình ngồi lâu câu cá lớn vậy đó.
- Ý ông là 200 lượng vàng ròng à?
- Đó chỉ là phần nổi, Bình An nói có 1 ngàn vạn tiền mặt vốn liếng.
- Ồ, không thể nào, thật là khó tin.
- Nhưng ta tin.
- Chỉ mới gặp lần đầu, sao ông tin được người ta?
- Trực giác... Có những người quen biết nhau cả chục năm vẫn không tin được, nhưng có những người chỉ cần gặp lần đầu thì đã đáng tin rồi. Đặc biệt là khi không có lý do gì lừa chúng ta cả.
- Không lừa? Không lừa mà khoe khoan có 1 ngàn vạn tiền mặt làm gì?
- Hà hà hà... Bà không hiểu, Bình An nó nói ra như vậy là để chúng ta tin tưởng vào thực lực của nó, tin lời phán đoán của nó mà đi Hongkong sớm cho an toàn chứ không phải để lòe bịp thiên hạ.
...
Dưới phòng khách, cha mẹ của Lâu Hiểu Nga đang bàn tán xôn xao, còn trên lầu trong phòng ngủ riêng thì hai vợ chồng trẻ đã chiến đấu kịch liệt, Giang Bình An không thể nặng bên này nhẹ bên kia được nên cũng lén mua một trái chu quả 500HP ăn vào bụng rồi vận động, truyền dinh dưỡng của chu quả cho Lâu Hiểu Nga cùng với tinh hoa của hắn, giúp nàng cải tạo thể chất giống như Tần Hoài Như...
Hoa khai tam độ, mây tan mưa tạnh, Giang Bình An ôm giai nhân trong lòng vừa thích thú vừa cảm thán nhân sinh như mộng, chỉ mới mấy bữa trước còn là độc thân cẩu chỉ biết đi làm, tăng ca, ăn cơm nguội tiết kiệm tiền gửi về quê, mà nay tiền xài không hết, mỹ nhân trong lòng, tiền đồ một mảnh quang minh sáng lạn.
Lâu Hiểu Nga cả người ửng đỏ, gương mặt thỏa mãn kiều diễm ướt át, nàng thỏ thẻ hỏi ý chồng:
- Bình An, sau này nếu ta sinh được hai đứa con trai, ta muốn cầu xin chàng một chuyện được không?
Giang Bình An nghe vợ hỏi, hắn chợt nhớ đến nguyên tác là Lâu gia không người nối dõi, muốn xin một đứa cháu ngoại trai mang họ Lâu để nối nghiệp. Hắn cười nhẹ vuốt ve gò má ửng hồng của vợ và hỏi:
- Có phải nàng muốn con mang họ Lâu phải không?
- Dạ phải, nhưng sao chàng biết vậy?
- Rất đơn giản, nàng là con gái một, Lâu gia không có cháu trai đích tôn. Nhưng không sao đâu, ta hứa sẽ cho hai đứa con trai đầu tiên của tụi mình mang họ Lâu để Lâu gia sau này con cháu đầy đàn.
- Ơ kìa chàng... như vậy không được, phải có đứa mang họ chàng chứ, ta chỉ dám xin chàng một con trai thứ theo họ Lâu, để thừa kế Lâu gia mà thôi.
- Khà khà khà... Hiểu Nga, nàng thật là tri thư đạt lý, nhưng điều đó không cần đâu.
- Tại sao vậy chàng?
- Cứ cho hai đứa con trai đầu mang họ Lâu, chúng ta còn lại cả chục đứa nữa mà lo gì.
Đến lúc này Lâu Hiểu Nga mới biết mình bị chồng chọc ghẹo nói nàng đẻ 12 đứa con nên giai nhân nổi giận nhéo lia lịa bên eo của chồng. Giang Bình An giả bộ xin tha thứ hồi lâu sau đó hắn nghiêm túc nhìn Lâu Hiểu Nga và nói thật lòng:
- Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, không cần thiết, vừa nãy ta nói thật, hai đứa con trai đầu của chúng ta sẽ theo họ Lâu, đây là ta muốn cảm ơn nhạc phụ nhạc mẫu đã cho ta cưới một cô vợ ngoan hiền giỏi giang, sau đó những đứa con sau sẽ mang họ Giang...
Lâu Hiểu Nga vừa định từ chối thì Giang Bình An đưa ngón tay lên miệng nàng không cho nàng từ chối, hắn nói tiếp:
- Chuyện con cháu khai hoa tán diệp đối với Lâu gia quan trọng hơn, còn ta thì có tới 4 bà vợ và còn rất trẻ, sau này 4 nàng sẽ sinh con đàn cháu đống cho ta, yên tâm chưa?
Lâu Hiểu Nga cười tươi bẽn lẽn.
- Dạ ta đã hiểu. Cảm ơn chàng đối tốt với Lâu gia.
- Không có gì đâu, ta côi cút một thân một mình, nên xem các gia đình bên vợ đều là người thân để quan tâm chăm sóc, đó cũng là lẽ thường trong đời, nên như vậy.
Bỗng nhiên eo của Giang Bình An lại bị tập kích bất ngờ, Lâu Hiểu Nga trừng mắt nhìn hắn, chất vấn một chuyện vừa nãy:
- Hồi nãy chàng nói 4 bà vợ là sao? Ta, Tần Hoài Như, Hà Vũ Thủy chỉ có 3 thôi mà?
Giang Bình An nhức đầu vỗ trán, hắn đành phải thành thật khai báo về trường hợp của Tần Kinh Như ở quê nhà để mong hưởng được sự khoan hồng của pháp luật.