0
- Nói đi, nói phương pháp cứu người đi... ngươi làm ta rầu thúi ruột hồi nãy giờ nè...
Venus: - Ta sợ...
Giang Bình An: - Sợ cái gì?
- Sợ nói rồi ngài lại rầu thúi hơn nữa...
Không gian chợt tĩnh mịch, chỉ câu này thôi cũng đủ làm hắn "thúi hẻo" luôn rồi, mà "thúi" không chỉ một"con heo" phải tới tận 3 con, trong đó có 2 con heo đỏ. (bài chặt heo, tiến lên)
Giang Bình An: - Trước sau gì cũng phải nghe để biết, ngươi cứ nói đại đi! Có cảnh báo trước thì tốt rồi, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần...
Venus chớp chớp hai hàng lông mi tuyệt đẹp nhìn chủ nhân, nàng không hiểu vì sao con người lại khác biệt lớn như vậy! Có khi thông minh tuyệt đỉnh, có khi ngu hết chỗ nói, có khi yếu đuối khóc lóc, lại có khi bi tráng hùng hồn, sẵn sàng vượt mọi chông gai như chủ nhân hiện giờ.
- Muốn cứu được người từ bí cảnh đưa ra ngoài mà không bị mất trí nhớ thì phải bổ sung "nguyên linh" của họ cho đầy đủ.
- "Nguyên linh" là gì?
- Tên gọi nôm na của nó trên trái đất là linh hồn. Đây cũng là một dạng tinh thần lực nhưng rất đặc biệt, nó là ký hiệu riêng cho từng sinh vật.
- Không hiểu lắm!
Venus cố gắng đơn giản hóa: - Chủ nhân, giờ ngài hãy hình dung cơ thể ngài hoàn toàn là tinh thần lực được không?
- Được, ta tưởng tượng đây...
- Như vậy linh hồn hay nguyên linh chính là mã di truyền ADN của cả cơ thể đó. ADN là đặc trưng riêng, quy định tất cả trình tự đặc điểm của một cơ thể, về bản chất nó vẫn cùng nguồn gốc với cơ thể nhưng đặc biệt và quan trọng gấp 100 lần. Giờ ngài hình dung ra chưa?
- Hình dung ra rồi. Nhưng ta đọc truyện thấy linh hồn là linh hồn chi hỏa, là một đốm lửa gì gì đó, cháy thì sống, tắt là c·hết mà?
- Ôi chủ nhân của tôi ơi! Linh hồn dạng đó chỉ có trong các bí cảnh, thậm chí nó chỉ là giả dạng, vì nếu đem những nhân vật đó cứu ra ngoài cũng cần bổ sung "nguyên linh" cho đầy đủ.
- Rồi rồi... không bàn tiểu thuyết nữa. Ngươi nói như vậy là người trong bí cảnh không có nguyên linh à?
Venus: - Họ có "nguyên linh" nhưng nguyên linh không được đầy đủ, vì vậy họ chỉ có thể sống, sinh hoạt trong bí cảnh, sau đó tan vỡ, rồi tổ hợp lại tiếp tục câu chuyện...
- Vẫn chưa rõ lắm.
Venus thở dài thăm thẳm: - Ta biết ngay mà! Giờ ngài hãy hình dung con người có linh hồn làm hệ điều hành cả cơ thể, còn người máy có trí tuệ nhân tạo làm điều khiển. Linh hồn mỗi người chỉ có 1, hễ mất là xong, còn trí tuệ nhân tạo có thể liên tục lập trình, và copy ra bản sao vô hạn.
Giang Bình An: - Ngươi nói ngay từ đầu như vầy đi, có phải dễ hiểu hơn không. Người trong bí cảnh nguyên linh giống như trí tuệ nhân tạo, không phải linh hồn, muốn ra ngoài phải bổ sung cho nó thành nguyên linh mới không bị mất trí nhớ đúng không?
- Đúng, nhưng đó chỉ là cách hiểu nôm na. Còn sự thực thì nguyên linh kỳ diệu và phức tạp hơn rất nhiều.
- OK... Vậy bây giờ làm sao để bổ sung nguyên linh cho mọi người đây?
- Tìm chủ nhân của bí cảnh.
- ???
Venus: - Ngài đừng nhìn ta như vậy, trong vũ trụ và cả liên vũ trụ không có gì tự nhiên sinh ra và cũng không có vật vô chủ đâu!
- Câu này mang tính triết học cao quá làm ta choáng váng đấy Venus. Ý của ngươi là ngay cả ta cũng có chủ nhân ư?
- Phải!
Giang Bình An nổi giận: - Ai, ai là chủ nhân của ta?
Venus mỉm cười bình tĩnh đáp:
- Xét phạm vi nhỏ trước ha, ở kiếp trước ngài do cha mẹ sinh ra nên ngài thuộc về cha mẹ. Kiếp này trong bí cảnh, ngài cũng được cha mẹ sinh ra, cũng thuộc về họ... Ta nói có đúng không chủ nhân?
- Đúng, nói như ngươi kiểu đó ai cãi được!
Venus: - Ậy, ngài đừng giận, chúng ta đang giảng đạo lý, mà đạo lý là không ai cãi được.
Giang Bình An ảo não phất tay cho Venus nói tiếp.
- Xét phạm vi lớn một chút, ngài được sinh ra trong S quốc, vậy ngài thuộc về S quốc đúng không?
- Ôi trời, nói vậy thì ta biết ý của ngươi rồi, ngươi muốn nói ta thuộc về hành tinh, thuộc về hệ mặt trời, thuộc về dãy ngân hà, thuộc về cái vũ trụ này chứ gì?
- Không sai!
- Nhưng phi lý quá! Cái vũ trụ rộng lớn hoang vu, tối tăm mù mịt này đâu phải là vật sống mà ngươi nói nó là chủ nhân của ta? Ý ta nói chủ nhân thì ít ra cũng có chữ nhân, tức là một cá thể thực sự nào đó, ngươi hiểu không Venus?
Venus vẫn mỉm cười đầy hiểu biết, trong giờ phút này nàng như vừa là hóa thân của nữ thần sắc đẹp vừa là hóa thân của nữ thần trí tuệ.
- Ta hiểu ý ngài rất rõ thưa chủ nhân. Nhưng điều ta sắp nói ra đây thì mong chủ nhân cũng hiểu nha. Vũ trụ thực sự có chủ, nó tồn tại từ khi vũ trụ sinh ra cho đến khi vũ trụ tan vỡ hoặc là bị soán ngôi.
Giang Bình An hết hồn: - Ah... ngươi đùa à? Nếu vũ trụ có chủ, vậy không phải là thần linh sao, mà ngươi đã nói với ta là vũ trụ không có thần linh kia mà!
- Thì ta có nói chủ của vũ trụ là thần linh đâu. Ta chỉ nói nó tồn tại, và sở hữu mọi thứ trong vũ trụ của nó, bao gồm cả ngài nữa đấy.
- Nếu như ngươi nói đúng, vậy ta công nhận ta có chủ nhân thiệt, dù chả thấy mặt mũi khi nào cả.
Venus: - Hì hì hì... nó không có mặt mũi, không có thân hình, không có tay chân... thì làm sao ngài thấy cho được. Nếu như cố gắng nói rõ, thì thân thể của nó chính là cả vũ trụ. Chủ nhân ngài chỉ là một con vi khuẩn đơn bào nhỏ bé, ký sinh trên người của nó thôi.
- Ặc ~ Ặc ~ ngươi hình dung ghê quá... Nhưng nghĩ kỹ... có lẽ không sai. Vậy vũ trụ chi chủ từ đâu mà ra?
- Ngài còn nhớ ta nói về giả thuyết khởi đầu của vũ trụ không?
- Ha ha ha... ta thiếu kiến thức thiệt, nhưng trí nhớ khá tốt đấy nhé! Giả thuyết đưa ra, có "hạt giống vũ trụ" chứa đầy vật chất, nó được"Khải linh" sau đó nẩy mầm bùng nổ và phát triển rộng lớn nhanh chóng.
- Vậy ngài nghĩ quá trình "Khải linh" là gì?
- Ừ thì... "Khải" là mở, "linh" là... linh hồn, là nguyên linh sao?
Venus vỗ tay: - Chính xác, "khải linh" là quá trình mở ra linh hồn, hay còn gọi là nguyên linh. Và chính "nguyên linh" ấy làm linh hồn cho cả vũ trụ, vũ trụ là thân xác của nó.
Giang Bình An: - Khoan... từ từ... Ý của ngươi muốn nói vũ trụ là một cơ thể sống?
- Chỉ có vật sống mới có phát triển, vũ trụ không ngừng phát triển to lớn hơn thì nó sống là bình thường. Vừa nãy ta đã nói rồi, ngài chỉ là một vi khuẩn đơn bào ký sinh trên người nó thôi, mà đã "ký sinh" thì phải trên cơ thể vật sống chứ ai ký sinh trên vật c·hết bao giờ! Và dĩ nhiên, cách sống của vũ trụ rất đặc biệt, không giống cách sống của các sinh vật bình thường.
- Nếu ngươi nói "có phát triển là vật sống" thì ta công nhận vũ trụ là cơ thể sống rất đặc biệt. Vậy giờ ta làm sao tìm gặp được nguyên linh của vũ trụ để xin nó cứu mọi người trong bí cảnh?
Venus cười to: - Ối giời ơi! Ngài định dùng dao mổ khủng long đi cắt cổ con kiến ư? Ngài không thể tìm gặp được vũ trụ chi chủ đâu. Tuy thân thể nó ở khắp mọi nơi, nhưng không ai tìm thấy nguyên linh của nó, mọi người suy đoán là nó... ngủ rồi!
- Không lẽ lúc nào nó cũng ngủ?
- Vậy nếu ngài là nó, linh hồn của một vũ trụ, sau khi "bùm" một tiếng, cơ thể vũ trụ không ngừng bành trướng tăng trưởng, và sau đó... hết... Không còn chuyện gì để làm, không có ai để trò chuyện, không có gì để chơi... khi đó ngài có ngủ không?
- Ôi chán dữ vậy sao? Ta là nó thì ta cũng ngủ. Nhưng nếu nó ngủ hoài, không ai gặp thì làm sao mọi người chứng minh là nó tồn tại?
Venus: - Câu hỏi này của ngài rất tuyệt! Quả thật là lúc bình thường nguyên linh của vũ trụ chỉ có ngủ. Nó chỉ thức dậy khi bị t·ấn c·ông, bị dồn vào tình huống sinh tử tồn vong, khi đó sẽ xảy ra cuộc chiến cấp vũ trụ, mạnh được yếu thua, ngươi sống thì ta c·hết...
- Trời ơi... vũ trụ mà cũng đánh nhau nữa à? Chúng đánh nhau để làm gì?