0
Như thế nào là "bát diện mai phục"?
Bầy sói luôn nổi tiếng về việc phối hợp săn thú bầy đàn, chúng tự động phân chia mục tiêu rất giỏi.
Hai con thấp bé còi cọc nhất lướt đi sát đất t·ấn c·ông mắc cá chân hai bên.
Hai con cao to có sức khỏe thì nhảy phốc lên trên đầu Giang Bình An để chụp xuống. Thật kinh ngạc, chiều cao 2,5 - 3 mét mà chúng nhún nhảy rất thoải mái.
Còn lại bốn con thì chia nhau hai eo, cái cổ và cái mông.
Chúng phối hợp quá nhịp nhàng và ăn ý khiến Giang Bình An không bắt được sơ hở nào, cuối cùng hắn cười tà, đứng yên tại chỗ, ngồi xổm xuống thật nhanh tránh được hai con trên cao, và một con táp cái cổ.
Sau đó khoái đao lại lóe lên giải quyết tả hữu hai con định cắn chân hắn. Giang Bình An ưu tiên giải quyết chúng vì sợ lực cắn quá lớn sẽ làm gãy xương dù chưa thủng da thịt.
Cú ngồi xổm bất ngờ làm ba con trên cao lỡ đà lao v·út qua, ba con t·ấn c·ông hai eo và mông cũng mất mục tiêu vì mục tiêu hạ xuống quá thấp. Nhưng chúng chỉ chần chừ một giây, sau đó đổi ngay mục tiêu, bổ nhào vào cắn cổ và cắn hai cánh tay của con mồi.
Lúc này Giang Bình An vừa xuất khoái đao cắt cổ hai con sói thấp bé, lực đao đã tan hết, sói đói lại nhào vào nhưng hắn không hốt hoảng mà tận dụng phản lực lúc ngồi xổm xuống để bật nhảy cao lên trời.
Lại một lần nữa con mồi vụt thoát trong gang tấc, ba con sói phía dưới không cắn trúng mục tiêu nên v·a c·hạm vào nhau rất mạnh.
Giang Bình An bật nhảy thành công, hắn lộn mình chổng ngược đầu xuống đất để rơi xuống như một cao thủ kiếm hiệp, khoái đao lại vung lên loang loáng nhằm vào ba con sói phía dưới.
Thế nhưng giây phút Giang Bình An kết liễu ba con dưới đất thì con sói đầu đàn nãy giờ lược trận bỗng nhiên chớp lấy thời cơ nhún người lao đến húc đầu vào ngực của con mồi, lần này thì hết chạy!
Giang Bình An thấy mình như bị xe tông thật mạnh. Loài sói luôn được ví von là "thiết đầu, đậu hũ eo" nghĩa là đầu cứng như sắt, eo lại mềm như tàu hũ. Cái đầu của sói đầu đàn dùng toàn lực húc cực mạnh như một máy ủi đẩy thân hình cả hai lao v·út đi 2-3 mét rồi rơi xuống.
Thế nhưng khi rơi xuống thì cái cổ của sói đầu đàn đã bị cây đao bầu đâm lút cán lên tới não, c·hết ngắc cù đơ. Tội nghiệp cho em sói đầu đàn đưa đầu vào ngực để con mồi thoải mái ôm và chọc một đao chí mạng.
Nhưng sự hy sinh của sói đầu đàn không phải vô nghĩa, nó đã làm Giang Bình An bị c·hấn t·hương ở ngực khá nặng, có lẽ gãy vài cọng xương sườn rồi cũng nên, sau đó là thanh đao bầu đã dính chặt xương đầu của nó, làm Giang Bình An không kịp rút ra khi ba con sói to lớn ban nãy ào vào t·ấn c·ông.
Theo đúng lý nếu lang vương đ·ã c·hết thì các con còn lại phải hoảng sợ bỏ chạy, nhưng đằng này con mồi chỉ có một, không có đồng bọn giúp đỡ, lại bị mất v·ũ k·hí và b·ị t·hương nặng nên ba con sói nhảy lên trời khi nãy không ngần ngại kết thúc cuộc chiến.
Giang Bình An thấy không ổn lập tức thuận thế ngã người lăn một vòng.
Toẹt~
Da đã thành Thiết Bì, Giang Bình An không sợ gai góc đá sỏi nhưng cái quần lót mỏng mảnh của hắn lại sợ, nó vướng cành cây và lập tức bị xé xác thành 3-4 mảnh vụn, đến khi Giang Bình An lồm cồm bò dậy được thì hắn đã hoàn toàn không mảnh vải che thân.
Nhưng trên chiến trường đẫm máu này, không có thời gian lo lắng gì cả vì ba con sói đói đã lại lao đến. Chẳng những t·ấn c·ông con mồi mà chúng còn theo bản năng chia bọc thêm hai bên sườn để bao vây con mồi phòng ngừa chạy trốn, chỉ để lại một con t·ấn c·ông trực diện.
Thế nhưng chính cái bản năng săn mồi khôn khéo ấy lại tạo cơ hội cho Giang Bình An, hắn mất đao nhưng còn "Sát quyền đạo". Giang Bình An chẳng những không lùi mà còn tiến đến tiếp cận con sói đang lao vào trực diện, sau đó hắn lách mình né tránh hàm răng trắng nhởn, rồi tung ra một cú đấm móc cực mạnh vào eo của con sói khiến nó ngã văng đi một bên, oằn oại đau đớn.
Hai con chia ra bọc đánh cũng nhận ra sai lầm do thói quen, chúng nhìn nhau rồi nhìn đồng bọn đang đau đớn rên rỉ thì sinh ra ý lui. Chúng đã hiểu ra con mồi dù đã mất v·ũ k·hí nhưng vẫn quá lợi hại...
Cuối cùng hai con sói này vừa dòm chừng Giang Bình An vừa đỡ đồng bọn bỏ chạy.
Giang Bình An nhìn theo, hắn có n cách để xử lý 3 con sói cuối cùng này, nhưng hắn không làm vậy vì hắn biết, đâu đó phía xa kia có mấy con sói con đang chờ bố mẹ trở về!
Cuộc chiến 1 đấu 11 kết thúc, phía đàn sói bỏ lại tám cái mạng, kể cả sói đầu đàn, chỉ thoát đi được ba con. Giang Bình An ngồi xuống đất thở dốc, mãi đến lúc này hắn mới thấy lòng ngực đau thấu trời mây vì bị lang vương chơi "thiết đầu công".
Hắn dùng tay lần mò chạm thử xem có gãy xương không thì thấy không đau như kiểu gãy xương ( thật ra hắn chả biết biết cảm giác gãy xương là gì, chỉ đoán đại). Kiểu này chắc chắn là Thiết Bì phù lập công, nếu không xương gãy đâm lủng phổi thì dù có thu hết sói vào không gian trữ vật sẽ cũng phải "chịu tội" đau đớn lắm.
Nhìn quanh, xác sói la liệt, máu tươi vẩy nhuộm nền tuyết. Lạ kỳ là mùi tanh của máu lại không làm Giang Bình An khó chịu, thậm chí nó còn xoa dịu lệ khí khiến hắn thoải mái cả người.
"Xem ra ta nhập "Ma" đã sâu, phải ráng giữ mình bình tĩnh, tránh việc khát máu, lạm sát người vô tội!"
Nhưng không biết sao hắn bỗng nở một nụ cười tà và lẩm bẩm:
- Vậy sát kẻ có tội và hung thú thì sao nhỉ?
Bóng đêm cô tịch, thân hình hắn trần trụi vẩy đầy máu tươi, xung quanh xác sói la liệt khắc hoạ một bức tranh cô độc, thiết huyết, như thể một điềm dự báo cho tương lai của hắn!
...
Giang Bình An vung tay thu hết xác sói, tuyết nhiễm máu... vào không gian trữ vật rồi chọn một nơi thật xa để vứt chúng ra ngoài, thế là sạch sẽ môi trường nơi hắn ẩn cư, chỉ trừ một thứ: thân thể của hắn thối hoắc, lại còn lủng lẳng của quý ở bên dưới cực kỳ khiếm nhã.
Hắn hú to một tiếng lảnh lót sau đó chạy vào phòng tập trọng lực để tắm gội toàn thân. Leo lên giường và... trằn trọc.
Hắn nhớ vợ, con da diết.
Thậm chí Lý Tố Linh còn cái bầu thứ hai chưa sanh nở, nước mắt hắn lại giàn dụa chảy ra trong vô thức rồi th·iếp đi lúc nào không hay.
Lúc này Venus mới hiện ra thân hình ảo, nàng lẩm bẩm một mình:
- Xem ra chủ nhân mới này nhiều tâm sự quá. Ta phải đổi phong cách và phải chăm chút hơn cho chủ nhân mới được.
Nói xong nàng ta thao tác mở ra một loại nhạc sóng âm tạo giấc ngủ sâu cho chủ nhân, sau đó lại lựa chọn một bộ váy lụa thay thế bikini, hóa thân thành một mệnh phụ phu nhân.
...
Sáng sớm, Giang Bình An theo đồng hồ sinh học thức dậy, hắn chưa mở mắt mà quơ tay tìm kiếm một hồi rồi thở dài.
- Xem ra ta trở về với vợ con chỉ là giấc mộng. Thực tế thì đã mất thật rồi!
Hắn lắc đầu xua đi ảo tưởng và ảo não, lấy một bộ đồ thun khác ra mặc cho lịch sự. Lúc này hắn chú ý, ngày hôm qua điên cuồng ăn liền ba trái chu quả, chịu tội phải lột hết quần áo, nhưng hiệu quả rõ rệt: Cả người đã có da có thịt, từ còm cõi biến thành gầy gò.
Liếc nhìn gương soi: Tóc vẫn bạc phơ, mắt sưng đỏ nhưng đã bình thường hơn. Được cái là cả người sức lực dồi dào, không yểu xìu xìu như ngày hôm qua mới hồn xuyên qua đây.
Bữa sáng giải quyết nhanh gọn lẹ bằng ba cái bánh bao nóng hổi, hắn tranh thủ mở cửa phòng tập bước ra ngoài thực hiện kế hoạch mới, nhưng lúc đóng cửa hắn có để lại một câu khen tặng:
- Venus, ngươi rất đẹp, giống hệt như một mệnh phụ phu nhân! Ráng giữ cho hết ngày, rồi đổi bộ khác nhé!
- ???