0
Điếu tình bạch ngạch, sơn lâm chúa
Chỉ dụng song quyền, thắng bại phân
=====
Bạch hổ đứng sững lù lù trong Đấu trường sinh tử, nó to như một con trâu mộng, chỉ cái đuôi thôi đã dài mấy mét, quật tới quật lui như một ngọn roi sắt.
Giang Bình An phán đoán nó bị mùi máu tươi quá nồng trên đấu trường hấp dẫn đến đây, điều này tuy bất ngờ nhưng cũng bình thường. Con Bạch hổ này có lẽ cai quản cả vùng này, chuyện xuất hiện lạ thường ở đây cả tuần rồi mới đến xem thì cũng đã là hơi muộn, có lẽ trời đông giá tuyết làm nó lười biếng đi tuần tra lãnh thổ chăng?
Mặc kệ lý do gì, Giang Bình An lập tức lấy ra lá phù Thiết Bì xé sơ đắp lên trán, sau đó thấy không chắc ăn, hắn lại xé thêm một lá đắp lên, chơi đúp luôn. Hắn theo thói quen rút khoái đao ra nhưng nhìn bộ lông bóng mượt trắng đen xen kẽ cực kỳ quý hiếm của nó, Giang Bình An tiếc rẻ phá hủy kỳ vật nên lại cất đao vào trong không gian trữ vật, quyết định xích thủ không quyền đánh một trận với chúa tể sơn lâm.
Giang Bình An: "Ái chà chà... đang định đi qua Hà Nội gặp Bác, nếu có con cọp trắng to như vầy làm quà thì vui đây!"
Bạch hổ: "E ... hèm... con mồi lần này có vẻ to khỏe, đủ để ta no nê cả tuần rồi!"
Giang Bình An lướt qua thân cây đi vào Đấu trường sinh tử, lần này hắn không giấu thân cây nữa, hắn biết cái hào rộng 5 mét này chả bỏ bẽn gì đối với con cọp. Chó sói còn nhẹ nhàng nhảy 3-4 mét nữa là.
Vừa vào đấu trường, mùi máu tươi quá nồng làm Giang Bình An lập tức tiến vào trạng thái thị huyết, hai mắt hắn đỏ tươi long lên sòng sọc, hắn thủ thế nhìn chằm chằm con cọp.
Bạch hổ ngạc nhiên nhìn con mồi, vốn dĩ nó định chạy đuổi theo ai ngờ con mồi lại đi thẳng đến chỗ nó, sau đó đứng thủ thế như kêu gọi, thật là hết hiểu nổi!
Bạch hổ cũng không khách khí, nó nhún người lướt đi như bay đến trước mặt Giang Bình An sau đó vươn chân trước lóe ra móng vuốt to dài, sắc lẻm tát lấy con mồi.
Cú đánh này tuy bình dân nhưng uy lực rất khủng kh·iếp. Cứ nhìn mấy con mèo nhà tát mấy em chó chạy té khói là hiểu. Bạch hổ này to lớn gấp cả trăm con mèo cộng lại, nó tát ra tiếng gió vù vù kinh khủng, nhưng bù lại tốc độ ra đòn của Bạch hổ lại thua xa loài mèo. Không thể bắt những loài to xác cồng kềnh lại có tốc độ nhanh nhẹn như con sóc được, nếu có nó đã là yêu quái.
May mắn con cọp trắng này vẫn chưa thành yêu quái nên tốc độ không quá cao. Giang Bình An vẫn dư sức phản ứng, hắn lùi một bước dài né cái tát sau đó lại tiến lên một bước áp sát mạn sườn, tung ra một cú đấm "Thốn quyền" vào eo của con cọp.
Chọn eo là vì đây là nơi yếu ớt nhất của loài cọp, còn "Thốn quyền" là loại quyền được Lý Tố Linh du nhập vào Sát quyền đạo, nó có khoảng cách ra đòn rất ngắn nhưng lực bộc phá rất mạnh, thậm chí nguyên lý của nó còn bao hàm "Cách sơn đả ngưu" chuyên gây nội thương bên trong lục phủ ngũ tạng của kẻ địch.
Loại quyền "cách sơn đả ngưu" này cực kỳ thích hợp đối phó với các đối thủ da dày thịt béo, bằng chứng là Bạch hổ đã gào lên đau đớn.
Nó điên tiết quét đuôi đập ngang người của Giang Bình An.
Chát ~
Hắn không biết cái đuôi cọp lợi hại nên ăn đủ một đòn vào giữa lưng, té lăn đi vài mét, Bạch hổ thấy vậy tưởng con mồi bị gục ngã vì đòn ruột của nó, nó nhún người bay cao vồ xuống con mồi.
Nào ngờ Giang Bình An tuy đau nhưng có hai lá phù và áo lót Băng Tằm Ti phòng ngự, vẫn còn đủ sức chiến đấu, hắn lăn qua vài vòng né được cú "hổ vồ".
Nhưng hắn vừa đứng lên thì đuôi Bạch hổ lại vung đến.
Chát ~
Lần này hắn đã sớm phòng bị, hai tay nắm lấy đuôi nó khi nó đập vào, sau đó vận lực giật mạnh về phía sau như thể muốn giật đứt đuôi con cọp.
Gào o o...
Bạch hổ kêu to đau đớn, nó sững lại 1-2 giây, Giang Bình An lợi dụng tíc tắc này tung một cú "Vô ảnh cước" vào góc đuôi con cọp với ý đồ làm t·ê l·iệt cái đuôi quá lợi hại này, nào ngờ ông trời không chiều ý người, Bạch hổ vô ý thức nhổm mông lên cao một chút làm cú đá cực mạnh này bay thẳng vào... "hạ bộ" của con cọp xui xẻo.
Ngao... o o ao...
Một lần nữa Bạch hổ rên rỉ đau đớn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hổ Vương nó bị sỉ nhục như vậy, nó điên tiết ngoái người trở lại, mở to mồm như cái chảo muốn nuốt và cắn đứt đầu con mồi khốn kiếp.
Giang Bình An nghe rất rõ mùi h·ôi t·hối từ miệng con cọp, hắn lùi một bước và rất vô sỉ nhét vội vào miệng con cọp một thứ trong tay của hắn. Bạch hổ táp không trúng con mồi nhưng táp trúng thứ khác, nó hưng phấn nhai mạnh một cái và...
Gào... gừ ư ư ử...
Nó táp cái đuôi của nó, cơn đau thấu truyền từ chót đuôi tới não, Bạch hổ khóc không ra nước mắt, nhưng đòn t·ấn c·ông của đối thủ đã đến.
Giang Bình An vung tay phải đấm móc một cú cực mạnh vào dưới cằm con cọp, làm nó chưa kịp nhả cái đuôi ra lại phải cắn tiếp cực đau, cú đấm còn thấu tới não làm cái đầu to như cái thúng của nó phải chao đảo lắc lư, Bạch hổ đau quá, nó giãy dụa dữ dội vô tình dùng bàn chân trước vỗ trúng giữa ngực của Giang Bình An, đẩy hắn văng xa 2-3 mét.
Ăn nguyên một đòn "Bạch hổ chưởng" Giang Bình An xoa ngực đứng lên, thật may chỗ ngực có Băng Tằm Ti phòng thủ phụ hai lá phù nên chỉ hơi nội thương chứ không gãy xương. Hắn lại lao vào giơ cao nắm đấm...
Nhưng bên này Bạch hổ lại co giò bỏ chạy với tình trạng khá thê thảm: cái đuôi be bét máu, hạ bộ lại xốn xan đau nhức, eo lại bị dính đòn khi nãy... Bạch hổ quyết định quay về dưỡng thương chờ ngày phục thù.
Đối với nó bây giờ con mồi không quan trọng, quan trọng là của quý của nó, nó sợ chiến đấu thêm một hồi lại ăn một cú Vô ảnh cước hoặc Thốn quyền vào đó thì chắc "nát trứng" xong đời.
Ngoài ra Bạch hổ luôn cảm thấy con mồi này rất kỳ quặc, hoàn toàn không hoảng sợ co ro cúm rúm như tất cả con mồi khác, nó lo lắng nhất là ánh mắt của đối phương, ánh mắt đó không có sự sợ hãi mà thật giống như khi nó nhìn thấy một con dê béo trước mặt...
Nhưng Bạch hổ chú định không thể thoát được kiếp này, nó mới nén đau giữa háng chạy ra vài trăm mét, nghĩ rằng đối phương đã không đuổi kịp thế nhưng bất ngờ cảnh vật thay đổi, nó lại đang đứng trước đối phương tại đấu trường sinh tử.
Bạch hổ hiểu cái nhếch mép cười khinh thường của đối thủ, tự ái chúa sơn lâm nổi lên dồn dập, nó không biết tại sao đối phương bắt nó quay về đây được, nhưng nó biết đã không trốn thoát, chỉ còn tử chiến.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng.
Một người một hổ lại lao vào nhau, bên này tát, bên kia đấm đá. Một bên có thể hình vượt trội, răng nanh và móng vuốt sắc bén, một bên lại có phòng ngự cao, tốc độ nhỉnh hơn, đấm đá toàn vào chỗ hiểm, ngoài ra có chu quả bổ sung thể lực liên tục.
Sau 5 phút Giang Bình An bị tát bay 3 lần, Bạch hổ bị đấm eo 4 lần, 1 cú đá vào hạ bộ. Giang Bình An thì hộc máu hai lần chứng tỏ nội thương không nhẹ, Bạch hổ hầu như mất cảm giác ở hạ bộ, gan ruột trong bụng bị đấm lộn tùng phèo.
Sau 10 phút...
Sau 15 phút... cả hai nằm vật ra đất, con cọp trắng thoi thóp rồi tắt thở, trái tim nó đã bị vỡ sau ba lần trúng "thốn quyền". Giang Bình An bị cú tát chót trước khi c·hết của Bạch hổ đánh văng xa hơn 4 mét, ngã xuống đất như một trái mít chín cây, hắn cũng nằm bẹp, mồm hộc máu tươi đầm đìa, nhưng hắn vẫn còn đủ sức nở nụ cười thỏa mãn và lầm bầm:
- Thắng bại đã phân!
Lần này thương thế nặng quá, hắn không muốn phải mất thời gian dưỡng thương nên tìm mua đan dược.
[Vật phẩm giao dịch: Ngọc Lộ hoàn sơ cấp, sản phẩm từ văn minh tu tiên.
Hệ thống thu mua: 0,5 triệu HP / viên
Hệ thống bán ra: 1 triệu HP/ viên
* Là "thánh dược" chữa thương dành cho người phàm và người tu chân cấp thấp.
* Chỉ bán cho khách hàng cấp hai trở lên]
Ting!
- Chúc mừng quý khách đã hoàn thành giao dịch mua 10 viên Ngọc Lộ hoàn với giá 10 triệu HP.
Giang Bình An nở nụ cười bầm dập: - Khà khà khà... có bàn tay vàng sướng như tiên...