0
"Ta mà biết thằng nào, con nào gây ra đổ vỡ thế giới hai lần liên tiếp như vậy... ta sẽ đánh cho má nó nhìn không ra nó luôn!"
Giang Bình An: "Ta biết là ai làm đấy!"
Thần long giận dữ xoay chuyển thân hình xoắn xít như đinh ốc: "Ai, ngươi nói đi!"
"Trước khi nói ta muốn hỏi ngươi, lúc trước gặp ta thì ân công dài ân công ngắn, còn bây giờ sao lại ngươi - ngươi?"
Thần long cười khẩy: "Lúc trước ngươi có ân giúp ta sinh linh trí, lại giúp ta từ giao long hóa thành chân long, gọi ân công là đúng, nhưng ta đã trả ơn ngươi hai chuyện xem như huề, giờ gặp lại gọi "ngươi - ta" cho dễ."
Giang Bình An gật gù: "Nghe thấy cũng hợp lý, xem như ngươi cũng ân oán phân minh! Giờ ta nói nguyên nhân thế giới tan vỡ đây. Ngươi có biết thế giới này người ta hay gọi là gì không?"
Thần long: "Thì là tinh cầu thôi, chứ có gì đâu, nhưng có điều ta thấy nó quái quái sao ấy!"
"Nó quái quái là vì nó chỉ là một bí cảnh, một ảo ảnh!"
(chương 299-304 có giới thiệu chi tiết về hệ thống vũ trụ của Đại Náo)
"Bí cảnh? Khoan... từ từ... để ta lục lọi lại truyền thừa từ long tộc đã."
Thần long nhắm mắt trong 5 phút, lúc mở mắt ra nó oán hận cực kỳ:
"Ah... tại sao ta lại xui xẻo sinh ra trong bí cảnh vậy trời! Hèn chi lão tặc thiên cứ lâu lâu là hăm he dùng thiên lôi bổ ta, muốn "g·iết long diệt khẩu" đây mà!"
Giang Bình An trợn mắt: "Cái gì ghê vậy? Sao lại diệt khẩu?"
"Hừ... ngươi không biết nỗi khổ của các linh thú, linh vật, ma thú, yêu quái... được sinh ra linh trí trong các bí cảnh là như thế nào đâu! Bí cảnh là một nơi ảo ảnh, mọi sinh linh đều không có linh hồn đầy đủ..."
"Cái này ta biết. Mỗi khi có tác nhân bên ngoài xâm nhập, tất cả đều sẽ tan vỡ sắp xếp lại từ đầu, giống như bắt đầu đọc lại một câu chuyện hoặc xem lại một bộ phim..."
Thần long: "Cái khốn nạn của vấn đề nằm ngay chỗ đó. Khi linh thú, linh vật... sinh ra linh trí giống như ta, nếu thế giới bị tan vỡ gầy dựng lại, linh hồn của chúng ta vẫn tồn tại và biết về thế giới lúc trước. Rồi năm dài tháng rộng, bí mật sẽ lan truyền khắp bí cảnh, sẽ gây khủng hoảng, tan vỡ tâm linh cho các nhân vật ảo ảnh... làm bí cảnh sụp đổ."
Giang Bình An: "Vì vậy các nguyên linh thế giới, hay còn gọi là Gaia thế giới mới đánh thiên lôi tiêu diệt các linh vật, linh thú... để diệt khẩu?"
"Chính xác!"
"Ây da... vậy mà các tiểu thuyết nói linh thú, yêu thú tu luyện nghịch thiên nên bị sét đánh..."
Thần long: "Ha ha ha... bởi vậy mới nói là tiểu thuyết. Trên thực tế tu luyện thì có ảnh hưởng gì đến các nguyên linh thế giới đâu, nó chỉ diệt khẩu trong các bí cảnh để giữ gìn trật tự mà thôi. Nhưng các bí cảnh được tạo ra từ các trí tưởng tượng, trong đó các yêu thú, linh thú bị quy định tu luyện phải có thiên kiếp, thế là thiên lôi bổ ầm ầm lên thôi, và đó chỉ là để cho phù hợp cốt truyện."
Giang Bình An: "Vậy còn các trường hợp trong bí cảnh các cao thủ "phá toái hư không" thì sao?"
"Vụ này là không có. Vì các cao thủ trong bí cảnh không có linh hồn đầy đủ, vừa ra bí cảnh đã trở lại phàm thai, trí nhớ bị lau sạch, biến thành cái xác không hồn tuy vẫn sống. Ngoài ra còn một nghịch lý, kết giới bao bọc bí cảnh là căn bản của bí cảnh, các cao thủ bên trong dù tu luyện ghê gớm cỡ nào làm sao phá vỡ được kết giới! Chỉ trừ trường hợp "bí cảnh chồng bí cảnh" nghĩa là bí cảnh lớn chia ra nhiều bí cảnh nhỏ và có cấp bậc khác nhau, ví dụ như: nhân gian, linh giới, tiên giới, thần giới... các nhân vật đại năng ảo bên trong lần lượt phá vỡ kết giới nhân gian để lên linh giới, từ linh giới lên tiên giới, rồi đến thần giới..."
Giang Bình An: "Ah... cái này ta biết, tiểu thuyết gọi là phi thăng đúng không?"
"Đúng, phi thăng nhưng thật ra vẫn trong một bí cảnh lớn mà thôi, tất cả đều là ảo."
Một người một khí vận thần long ngậm ngùi suy tư miên man hồi lâu, cuối cùng thần long lại nổi cơn thịnh nộ:
"Ah... ngươi hỏi ta tùm lum làm gì, sao ngươi không trả lời ta?"
Giang Bình An: "Trả lời cái gì?"
"Thì ai làm tan vỡ bí cảnh hai lần đó, để ta đánh nó một trận cho má nó nhìn không ra!"
Giang Bình An khinh miệt nhìn thần long, nó thấy nhột nhột nên la lên:
"Ngươi nhìn cái gì?"
"Ủa, lúc trước ngươi có thể đọc ý nghĩ của ta mà, sao giờ không đọc được?"
"Lúc trước suy nghĩ của ngươi trong sáng, vừa liếc nhìn đã thấy đáy, nên ta thấy hết! Giờ suy nghĩ của ngươi bị "lệ khí, oán khí, sát khí" nhuộm đen ngòm, ta có nhìn thấy gì bên trong được nữa đâu!"
"Hừ, dám nói suy nghĩ ta đen tối hử? Ta đen tối cũng là vì ngươi đấy!"
Thần long: "Tào lao quá đê! Mắc mớ gì ta?"
"Vậy chứ ngươi nghĩ lệ khí, oán khí, sát khí đó ở đâu ra?"
Lúc này thần long không truyền ý niệm nữa, nó bay quanh quẩn thật chậm để suy nghĩ. Qua hồi lâu, nó hơi ngập ngừng hỏi thăm:
"Ý của ngươi nãy giờ là nói chính ta làm bí cảnh tan vỡ, người nhà và bạn bè ngươi mất hết nên mới sinh ra lệ khí, oán khí, sát khí hả?"
Giang Bình An: "Chứ còn gì nữa! Nhưng ta lại không trách ngươi!"
"Thật là phi lý. Bản toạ là khí vận chi long, suốt ngày trên đám mây khí vận của quốc gia trấn thủ, ta có làm gì đâu mà bí cảnh sụp đổ? Ta chỉ ra tay ba lần, một lần là trả ơn cho con rùa nhỏ, hai lần là trả ơn cho ngươi mà thôi! Không lẽ..."
Giang Bình An: "Còn không lẽ gì nữa, chính lần chúc phúc may mắn tạo ra cực phẩm "khí vận chín màu" cho ta đã gây ra hậu quả đó. Để ta kể chi tiết cho ngươi biết, ngày hôm đó ta rời đi bí cảnh thì có... ... ... "
Hắn tốn 10 phút nói hết tiền căn hậu quả mọi việc cho thần long, cuối cùng hắn kết luận:
"... Đấy, mọi việc là như vậy, nhưng ta không trách ngươi, bởi vì ngươi chỉ vô tâm, lại là muốn tốt cho ta. Muốn trách chỉ phải trách ông trời!"
Thần long càng nghe càng phiền muộn, nó bay quanh quẩn càng lúc càng nhanh nhưng quỹ tích cực kỳ rối rắm.
Giang Bình An: "Stop đi... Ngươi đừng bay nữa ta chóng mặt quá! Bộ ngươi không mệt à? Xuống đây nằm nghỉ với ta một chút đi!"
Quả nhiên thần long nghe lời, nó dừng lại không bay nữa nhưng vẫn lơ lửng trên không.
"Ui trời, ta bảo xuống đây nằm cho khỏe, lơ lửng hoài không mệt à?"
Thần long bị chọc nó chửi luôn: "Mệt cái đầu nhà ngươi ấy! Ta là khí vận tạo thành, mà "khí vận" là hư vô, nhẹ hơn không khí biết bao nhiêu lần, không bay lơ lửng thì làm gì?"
Giang Bình An gãi đầu im miệng. Thần long vẻ mặt rất nghiêm túc, nó truyền ý niệm nêu nghi vấn:
"Thật là lạ, theo ý của ngươi nói vì tranh thủ thu được thuộc hạ là một cao thủ cấp Hành Tinh nên mới tiêu hao quá nhiều khí vận quốc gia, làm bí cảnh bị xui xẻo đúng không?"
"Đúng!"
"Thật vô nghĩa, dù cấp Hành Tinh là cao thủ, cũng đâu có gì đặc biệt phải tiêu hao nhiều như vậy? Ta không tin!"
Giang Bình An giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Quả nhiên là có truyền thừa từ long tộc. Kiến thức của ngươi rất vững. Cao thủ cấp Hành Tinh quả thật là bình thường, bằng chứng là tinh linh tộc trưởng đó bị người đánh g·iết phải cầu cứu. Nhưng vấn đề là "bảo vật gia truyền" của tinh linh tộc trong tay cô ta kìa!"
Vừa nghe đến bốn chữ"bảo vật gia truyền" thì máu tham lam thích "bảo bối, vàng bạc" được di truyền từ long tộc, lại nổi lên hừng hực trong thần long, nó lại bắt đầu bay xoắn xít phát ra ý niệm dồn dập:
"Bảo vật gia truyền gì? Nói mau! Để ta coi nó có đáng giá đến như vậy không?"
Giang Bình An nhìn thần long vì quá hưng phấn mà vừa bay vừa phát sáng chớp tắt như "đèn led trang trí" mà mắc cười không thôi. Hắn chợt ý thức thêm về bản tính con rồng ảo này, điều này có lẽ có thể lợi dụng để làm gì đó, ví dụ như...
Thu phục một con rồng chẳng hạn...