Cố nhân tái ngộ, Người bất giác
Viễn khách tâm sầu, bất khả ngôn
=====
Giang Bình An xuất hiện với một ngoại hình bình dị: quần thun, áo thun, giày thể thao, tất cả đều màu đen, thân cao trung bình, không gầy không béo.
Giang Bình An không hề để ý hai cận vệ phía sau và hai cận vệ phía trước chỉa súng, hắn sải vài bước lại gần cách Bác 10 mét, hai tay chắp lại vái chào theo kiểu "anh hùng nghĩa hiệp" trên giang hồ:
- Ta là Giang Bình An, con dân Việt quốc. Trước kia đi xa giờ quay về giúp đỡ cho quê nhà. Ta ngưỡng mộ chủ tịch đã lâu, nay mạo muội ghé thăm mong Bác đừng phiền lòng.
Bác ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên trước mặt, người này tuy trang phục bình thường nhưng mái tóc bạc phơ dù gương mặt chỉ hơn 20 tuổi, đây đã là một điều lạ. Chiếc xe hơi to lớn bóng loáng ngoài kia tự dưng xuất hiện trong sân vườn là điều lạ thứ hai. Dù bị súng chỉa vào người vẫn ung dung như thường là điều lạ thứ ba.
Chỉ 3 điều dễ thấy này thì Bác đã biết cậu thanh niên trước mặt là bất phàm. Bác vẫy tay kêu gọi bốn cận vệ tạm thời lui ra một chút.
- Ta là chủ tịch Hà, rất vui được làm quen với cậu. Cậu đến đây có việc gì không?
- Ta trước đến thăm Bác, gửi một món quà ra mắt, sau đó ta muốn bàn việc công giúp đỡ nước nhà.
Vừa nói đến đây, Giang Bình An phất tay bỏ ra Bạch hổ nằm trên sân.
- Úi giùi ui! Hổ...!
- Nguy hiểm... bảo vệ Bác...
- Bắn nó đi...!
Bốn cận vệ hết hồn khi thấy Bạch hổ xuất hiện, mọi người kinh hô, rút súng, bắn Bạch hổ... Nhưng không có tiếng súng nào vang lên, Bác cũng giật mình ngạc nhiên vì không nghe tiếng súng, đến chừng Bác nhìn kỹ lại thì thấy cả bốn cận vệ bối rối tìm quanh quẩn coi súng ở đâu.
Bác quay sang nhìn Giang Bình An, thấy anh chàng này vẫn bình chân như vại, thì Người hiểu ngay là anh này giở trò, sau đó Bác liếc Bạch hổ, thấy nó nằm bất động thì biết phía ta quá kích động bởi đây chỉ là một con cọp c·hết.
Bác an ủi: - Mấy chú đừng tìm súng nữa, cũng đừng lo con cọp, nó đ·ã c·hết rồi!
Giang Bình An lúc này cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, cọp là cọp c·hết, ta rất vất vả dùng tay không đ·ánh c·hết nó để giữ gìn bộ lông. Ta sợ mọi người bắn thủng mất đẹp nên mới thu súng, giờ ta trả lại nhưng đừng ai bắn nữa nhé!
Hắn phất tay, bốn cây súng lập tức vật quy nguyên chủ, lúc này các cận vệ tuy vui vì có lại súng nhưng tay chân rụng rời vì thủ đoạn siêu phàm nhập thánh của đối phương, tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mọi người, bốn cận vệ nhìn nhau hội ý, cuối cùng ai cũng lắc đầu cười khổ.
"Kiểu này thì chơi gì nữa, súng bị thu không hay không biết, đấu tay không thì người ta mới đập c·hết con cọp to như con trâu mộng!"
Bác nhìn sơ tình cảnh liền hiểu sự tiến thoái lưỡng nan của các cận vệ, Người biết đối phương thủ đoạn siêu phàm và hình như đầy thiện ý, vì vậy Bác lên tiếng giải vây:
- Ôi quý hóa quá! Cậu đến thăm lại chuẩn bị món quà vô giá, ta xin cảm tạ cậu thật nhiều. Các chú cận vệ hãy cùng nhau đưa Bạch hổ đi tìm người chế tác và chế biến, nó quý lắm, đừng phụ lòng khách quý nhé!
Bốn cận vệ nghe vậy thở phào, định để hai người đưa hổ, hai người còn lại bảo vệ cho Bác. Bác thấy vậy cười khổ:
- Thôi thôi... ở đây tạm thời không cần, con cọp ấy nặng bảy tám trăm cân, phải bốn người thì mới may ra...
Bác quay sang mời mọc: - Ta mời cậu vào phòng cùng xơi chè!
- Vâng, cảm ơn Bác.
...
Phong ba nhỏ ngoài sân vườn đã trôi qua, Bác ngồi một mình tiếp Giang Bình An trong phòng khách mà không chút phòng bị, Bác biết đối phương thủ đoạn ghê gớm, có phòng bị cũng như không.
- Mời cậu xơi!
- Cảm ơn Bác.
- Cậu Giang là người quê quán ở đâu...
Bác khách sáo hỏi thăm mở đầu, Giang Bình An đối đáp gọn nhẹ, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng rầu rĩ:
Cố nhân tái ngộ, Người bất giác
Viễn khách tâm sầu, bất khả ngôn
(Hiện giờ gặp lại, chỉ mình hắn nhớ, Bác lại không biết. Hắn buồn lòng nhưng lại không thể kể ra.)
Qua hai tuần trà, Giang Bình An nói vào điểm chính:
- Như Bác cũng thấy, ta là người có năng lực phi phàm. Lần này về nước là muốn giúp nước nhà, giúp đây là về hai mặt, một là tiền bạc, lúa gạo; hai là diệt giặc nội loạn ngoại xâm. Ta nghĩ hai điều này đất nước đang rất cần phải không Bác?
Sự thẳng thắn của Giang Bình An làm Bác bất ngờ, Bác khéo léo cảm ơn:
- Cậu nói rất đúng. Nước ta đang rất cần sự đóng góp của mọi người về sức người và sức của. Ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, quan trọng là tấm lòng.
- Ha ha ha... vậy ta cũng không khách khí, đóng góp tiền vàng và lúa gạo theo "sức của ta" nhé!
- Cảm ơn cậu! Cứ làm theo sức là được!
Bác không hề nghĩ rằng làm theo sức của Giang Bình An là như thế nào! Người chỉ thấy hắn mỉm cười thật ranh mãnh sau đó mời Bác ra sân khi nãy, phất tay lên, lập tức sân vườn đã tràn đầy tiền, vàng, đô la.
Bác lắp bắp: - Úi trời! Sao... sao mà nhiều thế này?
Giang Bình An không nói, hắn lại phất tay, cả con đường dọc khu nhà sàn lập tức chất đầy các bao tải lớn đựng lúa, gạo...
Bác nhìn ngoài đường, lúa gạo chất chồng càng lúc càng cao, hô hấp của người dồn dập, mặt mày đỏ hồng... Giang Bình An sợ Bác xúc động quá không tốt bèn rủ Bác vào nhà. Chỉ tội bốn anh cận vệ vừa vất vả khiêng hổ về lại phải đi tìm người kiểm kê cất giữ tiền vàng, gạo lúa...
Hầu như tất cả chiến sĩ khu vực thủ đô đều phải làm việc thâu đêm, nhưng không ai than mệt, ngược lại mọi người hồ hởi vô cùng, tiền vàng bao nhiêu không ai biết, nhưng lúa gạo thì phải cỡ 4-5 triệu tấn trở lên. Kiểu này thì kháng chiến dư sức rồi.
...
Lần thứ hai vào ngồi trong phòng khách, phong ba tặng tiền gạo tạm lắng, Bác đã bình tĩnh trở lại.
- Cậu Giang, cậu thật là thần nhân. Ngay lúc đất nước khó khăn, cậu lại dùng sức một người mà quyên góp nhiều như vậy, hầu như có thể nói là đã thỏa mãn tài vật đủ cho kháng chiến vài năm rồi đấy!
Giang Bình An mỉm cười uống trà mà không nói gì, tiền vàng và lúa gạo hắn giúp vừa rồi chẳng là gì so với thế giới lần trước hắn giúp Việt quốc.
Bác chần chừ một lúc, sau cùng vẫn quyết định hỏi ra điều thắc mắc:
- Nếu được, cậu có thể cho ta biết tiền vàng và lúa gạo ấy từ đâu mà ra không?
- Chúng ư? Ta tịch thu của kẻ địch.
- Kẻ địch nào vậy cậu?
- Hiện giờ Bắc và Nam đấy thôi!
- Hóa ra là từ chính quyền miền Nam. Nhưng sao tình báo ở đây chưa nghe được động tĩnh gì nhỉ, lạ thật!
- Ha ha ha... Phải ngày mai trở đi mới có tin chính quyền họ Ngô bị mất tiền vàng, bọn thương lái Chợ Lớn bị mất lúa gạo... Bởi vì ta chỉ mới vừa ra tay lấy trong tíc tắc mà thôi!
Điếu thuốc trên tay của Bác rớt xuống sàn, Người sững sờ vài giây mới nhận ra, lật đật cầm lên dụi thuốc, Bác run run xác nhận lại:
- Ý của cậu là mới... mới lấy? Cách mấy ngàn km?
- Phải!
Không khí rơi vào trầm lặng, chỉ còn vẳng vào tiếng các chiến sĩ gọi nhau í ới vận chuyển lúa gạo cất vào kho... Chính những âm thanh ấy nhắc nhở Bác tất cả đều là thật, không phải nằm mơ.
- Cậu Giang này, cậu đã có tài phép như vậy sao không cho lúa gạo vào thẳng trong các kho để các chiến sĩ đỡ vất vả?
- Ha ha ha... Vất vả một đêm nhưng lòng dân, lòng quân lên cao vạn trượng. Khi đó không còn kẻ thù nào ngăn cản chúng ta được nữa!
- Á... Bái phục! Ta phục cậu sát đất, trước kia cậu đã từng có quyền cao chức trọng hay sao mà cậu nắm được lòng quân - dân chặt chẽ như thế!
Nghe Bác vô tình hỏi một câu về chuyện cũ, tâm của Giang Bình An lại nát tan thêm một lần, lệ khí của hắn lại dâng cao chặn ngang cổ họng, hai mắt của hắn lại đỏ bừng như một Ma Thần giáng lâm, hắn khàn giọng nói khẽ:
- Chuyện xưa như gió thoảng... Giờ chỉ còn hiện tại và tương lai. Ta cố ý lộ tài năng phi phàm, là để Bác tin tưởng ta có thể giúp Việt quốc đẩy lùi mọi kẻ địch trên chiến trường... Nhưng trước khi ra trận, ta có một điều kiện...
0