0
Võ Đại Tướng: - Bây giờ xin mọi người hãy đóng góp ý kiến, trận này chúng ta sẽ đánh như thế nào?
- Chúng ta nên đánh phủ đầu như trận vừa rồi ở Quảng Trị, tranh thủ quân địch chưa đến đủ chúng ta có thể chiếm lợi thế rất lớn, tiên hạ thủ vi cường.
- Ta thấy khó, lần trước quân địch chủ quan, phản ứng chậm chạp mới bị chúng ta hốt trọn ổ. Nhưng lần này chúng sẽ cảnh giác, phản ứng sẽ nhanh chóng chớp nhoáng.
- Ta cũng thấy vậy, lần trước chỉ có 1 chi cứu viện, lần này lại có rất nhiều chi cứu viện, chia nhau đến liên tục, rất khó hốt trọn ổ... ... ...
Mọi người lao xao phân tích, hiến kế, phản biện để tìm ra chiến thuật thích hợp nhất cho chiến dịch lần này.
Bác cũng ngồi nghe, nhưng Bác lại đang tự hỏi:
"Cậu ấy sẽ đánh trận này ra sao nhỉ?"
Đột nhiên Võ Đại Tướng ngắt ngang cuộc thảo luận:
- Mọi người đã chia ra hai ý kiến, một là đánh sớm, hai là đánh muộn. Mỗi bên đều có lý do riêng rất xác đáng. Đúng là bình thường chúng ta nên như thế, nhưng trong c·hiến t·ranh, chúng ta phải tận dụng mọi ưu thế để giành thắng lợi to lớn nhất với một cái giá nhỏ nhất. Các đồng chí đã quên nhân tố quan trọng nhất lúc này rồi sao?
- Không quên, Đại Tướng muốn nói đến Giang Thiếu Tướng đúng không?
Võ Đại Tướng: - Đúng vậy! Chúng ta đã phân tích lợi hại, giờ nên hỏi ý của cậu ấy, xem cậu ta đánh như thế nào, sau đó chúng ta mới căn cứ vào đó đưa ra chiến thuật thích hợp nhất.
Bác gật gù: - Nên như thế.
Giây lát sau, Giang Bình An đã được nối máy với Hà Nội, vẫn là Võ Đại Tướng giới thiệu chi tiết về tình hình và sau đó mới hỏi thăm ý của hắn:
- Giang Thiếu Tướng có ý kiến như thế nào về chuyện đánh sớm hay đánh muộn?
Giang Bình An ở đầu dây bên kia nghe nói có 20.000 quân địch thì thích thú cực kỳ, hắn trả lời dứt khoát:
- Ta sẽ đợi bọn địch gom lại một chỗ tiêu diệt cho gọn, đỡ phí thời gian.
Thế là chiến thuật "đánh chậm" được xác nhận để sử dụng lần này chỉ với một lý do đơn giản: đỡ phí thời gian!
Mới nghe thì rất nghịch lý, đã "đánh chậm" sao lại còn "tiết kiệm thời gian"? Nhưng khi ngẫm kỹ, chỉ cần đánh thắng 1 trận thì đã giải phóng luôn cả 3 tỉnh, tiết kiệm được rất nhiều thời gian so với đi thu phục từng nơi.
...
Cuối buổi họp, Bác cũng theo thông lệ ở lại sau cùng, Võ Đại Tướng hỏi riêng Người:
- Bác ơi, ta có một thắc mắc về Giang Thiếu Tướng nhưng không tiện hỏi thẳng mặt. Giờ xin hỏi để Bác giải thích dùm ta.
- Ha ha ha... cái chú này hay thật, thắc mắc người ta mà không hỏi đối phương lại đi hỏi ta. Nhưng không sao, chú cứ hỏi và chúng ta sẽ thảo luận, biết đâu tìm ra được đáp án thì sao!
Võ Đại Tướng: - Ta không hiểu tại sao Giang Thiếu Tướng có thể cách xa mấy ngàn km lấy đi rất nhiều lúa gạo, tiền bạc... vậy tại sao cậu ta không bắt hết bọn giặc từ xa, khỏi phải đánh trận hao tổn tiền của, xương máu...
Bác gật đầu: - Chú hỏi rất hay, câu này ta cũng muốn hỏi Giang Thiếu Tướng đấy!
- ???
- Ậy... sao chú nhìn ta như vậy! Ta đâu phải là thần tiên, cái gì cũng biết. Nhưng ta nghĩ rằng, phàm chuyện gì cũng phải có lý do của nó. Có thể là cậu ấy không thể thu người. Hoặc việc thu lấy quân địch có điều gì đó cấm kỵ...
Võ Đại Tướng: - Có khi nào cậu ấy muốn rèn luyện cho q·uân đ·ội của chúng ta trở thành vô địch không thưa Bác?
Bác vuốt râu gật gù: - Không loại trừ khả năng này. Nếu đây là đáp án thì cậu ta quả thật hao tâm tổn trí vì chúng ta quá nhiều.
Võ Đại Tướng: - Ngoài việc rèn luyện cho q·uân đ·ội, ta còn cảm thấy cậu ấy muốn rèn luyện bản thân, đó là lý do tại sao cậu ta luôn xung phong xử lý quân địch nhiều nhất!
Bác nghe vậy chợt nhớ lại buổi đầu tiên gặp mặt, điều kiện mà Giang Bình An đưa ra rất hợp với lời suy đoán của Võ Đại Tướng... Thế nhưng không hiểu sao, bên tai của Bác lại văng vẳng một câu điều kiện khác:
"Ta cắm cờ đến đâu thì lãnh thổ Việt quốc sẽ kéo dài đến đó..."
...
Phía q·uân đ·ội Việt quốc Cộng Hoà phải mất 3 ngày mới điều động xong binh lực và bố trí hoàn hảo đại chiến trường, giăng thiên la địa võng chờ quân Giải Phóng đến.
Ngày 26/12, đúng 5h 30' sáng, bình minh đang ló dạng thì Giang Bình An đúng hẹn đến phá trận, lần này 101 đấu với 20.000, chênh lệch gấp 200 lần vì vậy hắn lại bật hack cho trận đấu được công bằng thêm, đây có thể nói là một tinh thần Fair play rất đáng quý.
Trước khi bật hack, hắn sợ ảnh hưởng đến phe ta nên dặn dò quân giải phóng phải lui xa 15km bán kính, sau 20 phút mới được đi đến tiếp cận chiến trường. Vì hack của hắn liên quan đến thiết bị điện tử:
* Đạn điện từ: bắn một viên sẽ tạo ra một đám mây điện từ bán kính 10 km, phá hủy mọi thiết bị điện tử bên trong đám mây này suốt 15 phút.
Như vậy lui xa 15 km trong vòng 20 phút sẽ đảm bảo quân ta không bị trúng chiêu.
Giang Bình An vừa đến chiến trường, liền lấy súng trường Hắc Long ra, lắp đạn điện từ bắn ngay giữa tâm chiến trường để nó p·hát n·ổ, và hắn cất ngay hết thiết bị điện tử vào không gian trữ vật.
Phía quân địch quan sát thấy Giang Bình An đã đến nhưng chỉ đi một mình, chúng ngạc nhiên không hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn chờ xem chuyện gì. Ai ngờ lại thấy Giang Bình An bắn hú hoạ một phát súng, sau đó lại đúng im chờ đợi...
- ???
Bộ tổng tham mưu của quân địch bối rối, thế nhưng đúng 20' sau, Giang Bình An đã vung tay lấy ra biệt đội Ma Thần và liều lĩnh xông lên, xâm nhập đại chiến trường.
Tổng chỉ huy quân địch reo lên:
- Ha ha ha... tên đầu bạc đã vào bẫy rồi, cả 1 km địa lôi đang chờ trước mặt của hắn. Chúng ta chỉ việc chờ nghe tiếng pháo nổ để ăn mừng là được.
Thế nhưng chúng chờ mãi, Giang Bình An và biệt đội đi qua bãi mìn mà chẳng hề hấn gì, chúng đâu biết số bom mìn địa lôi mấy chục tấn quanh chiến trường đã bị Giang Bình An rà quét và thu hết vào không gian trữ vật.
Thật ra ban đầu Giang Bình An rà quét thấy bom mìn, hắn có thể dễ dàng đi qua mà không sợ đạp trúng, nhưng nghĩ đến bãi mìn sau này sẽ hại người rất nặng nên hắn đành thu hết không bỏ sót chút gì.
1 km vượt qua chỉ mất 10' Giang Bình An và biệt đội Ma Thần gặp trận địa 30 lớp lưới kẽm gai kéo dài 300 mét, đây là vị trí thích hợp nhất để 15 trận địa pháo binh nã pháo đoạt mạng.
Tổng chỉ huy quân địch đợi nhóm Giang Bình An vượt qua 15 lớp kẽm gai, nằm lọt thỏm trong bãi bắn pháo, hắn ta ra lệnh:
- Cho 10 trận địa pháo b·ắn c·hết m... ẹ nó đi!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, sau đó cả đám tham mưu tái mặt vì: Không liên lạc được.
Bọn chúng cuống cuồng kiểm tra nhưng không ra lỗi gì, sau đó chạy kiếm các kỹ sư quân dụng kiểm tra, mất 5 phút tìm kỹ sư, lại thêm 5 phút kiểm tra thì mới đưa ra được kết luận:
- Toàn bộ máy móc điện tử đã hỏng hết rồi!
Tổng chỉ huy quân địch: - Tại sao lại hỏng?
Kỹ sư trưởng: - Thưa ngài chúng tôi không biết, chúng nó vẫn hoàn hảo bề ngoài những bên trong vi mạch bị đứt gãy hết rồi!
- Vậy ngoài thiết bị liên lạc hỏng, còn thứ gì hỏng nữa không?
Kỹ sư trưởng rầu rĩ: - Tất cả, thứ gì có vi mạch điện tử đều có thể bị hỏng giống như thế này. Chúng ta đã bị kẻ địch t·ấn c·ông b·ằng công nghệ rất cao!
Bộ tham mưu đều là những người cực kỳ thông minh, họ đều nghĩ đến phát đạn tên đội trưởng đầu bạc bắn cách đây hơn nửa tiếng. Nhưng giờ đã quá muộn màng, chợt có người la làng:
- C·hết m...ẹ rồi... cái đám điên đó vượt qua kẽm gai hết rồi, đang tiến đến các giao thông hào, mau mau cho đội phục kích bắn chúng!
- Không liên lạc được!
Tổng chỉ huy gầm lên: - Sử dụng ngay cờ hiệu cổ điển ra hiệu từ xa mau!
Một trận cuống cuồng tìm người lấy cờ hiệu để liên lạc, dù rằng rất khó khăn nhưng có còn hơn không, may mà nhóm Giang Bình An gặp gỡ quân địch, hai bên đã tự động giao chiến mà không cần chờ hiệu lệnh từ bộ chỉ huy.
Giang Bình An nhìn các chiến hào + lưới kẽm gai dầy đặc, chạy dài vài trăm mét, hắn than thở:
- Ai... da... phần ngán ngẫm nhất đây rồi!