0
Ngày 10/2/1961, Hải quân Việt quốc kêu gọi hai Hạm đội của Mỹ đầu hàng. Phía Hải quân Mỹ không trì hoãn, lập tức đầu hàng ngay để trở về đất liền, họ biết nước Mỹ sẽ bỏ tiền chuộc lại họ.
Nhưng chỉ qua 2 ngày, 500.000 lính Mỹ đã thay đổi màu cờ sắc áo, nguyện trung thành với Việt quốc.
Giang Bình An biết tin này khi đang ngồi xe bay Hắc Phượng Hoàng bay đi thủ đô của Campuchia.
"Thần long, uy lực của "kẹo mơ màng" ghê gớm quá, hèn gì chúng bị cấm sử dụng ở ngoài hiện thực."
"Ha ha ha... chủ nhân còn ngây thơ quá! Cấm ở trên Hệ thống giao dịch thôi chứ có cấm được ngoài liên vũ trụ đâu. Các sản phẩm mê huyễn có rất nhiều loại, nhưng thường bán ở chợ đen."
"Kiểu này không phải làm vũ trụ loạn lên à?"
"Chủ nhân đừng đùa, vũ trụ có bao giờ không hỗn loạn? Mỗi ngày đều có chủng tộc mới sinh ra và chủng tộc cũ mất đi. Thậm chí các vũ trụ cũng vậy, chúng không ngừng sinh ra và mất đi, chẳng qua chu trình dài quá chúng ta không biết ấy thôi, mà dù có biết, thì chỉ nhìn thấy được 1 lần, sau đó thiên băng địa liệt, tận thế kéo tới c·hết hết cả nút rồi còn đâu!"
"Thôi, chuyện đó xa xôi quá, tính toán chi cho nhục chí. Ta chỉ muốn biết mai mốt người dân của chúng ta bị người mê huyễn giống như vầy thì ta phải làm sao?"
"Chủ nhân đúng là lo xa, chơi người ta rồi lại sợ mai mốt bị người khác chơi lại! Khà khà khà... ngài đừng lo, thứ gì dễ làm thì cũng dễ phá lắm. Chỉ cần có cao thủ cấp Hành Tinh trở lên, dùng linh hồn nhắc nhở họ là họ sẽ tỉnh táo lại ngay!"
Giang Bình An: "May mà ở đây không có cao thủ cấp Hành Tinh, nên ta mới thoải mái ra tay."
"Chủ nhân làm như cao thủ cấp Hành Tinh dễ kiếm lắm ah! Khó lắm, liên vũ trụ định nghĩa cao thủ cấp Hành Tinh là sinh vật có chứa trong cơ thể một lượng năng lượng bằng với một Hành Tinh nhỏ."
"Vậy chẳng lẽ cao thủ cấp Thái Dương cũng có năng lượng bằng một mặt trời nhỏ sao?"
"Phải."
"Hèn gì hành tinh của tinh linh tộc trưởng chỉ có một mình cô ta là cao thủ cấp Hành Tinh mà thôi! Nhưng chuyện đó còn hơi xa, giờ ta lo chuyện thôn phệ khí vận đi. Chúng ta đã đến thủ đô của Campuchia rồi nè."
Thần long liếm mép thèm thuồng: "Ha ha ha... sắp có đồ ăn rồi!"
Giang Bình An: "Ngươi đã thèm như vậy sao không đi ăn trước mấy ngày?"
"Ây da... chủ nhân quên rồi sao, ta chỉ đi trong phạm vi lãnh thổ của nước ta. Hôm nay q·uân đ·ội Việt quốc đánh tới thủ đô Campuchia, ta mới có thể bay đến đây để "ăn" khí vận."
Nói đến đây nó bay vụt khỏi xe bay bằng thân thể hư vô của nó, xông thẳng lên đám mây khí vận của Campuchia, bên trong đám mây đang có một con giao long tuy khá to nhưng lại khù khờ, không linh động.
Thần long nhào thẳng vào con giao long lớn gấp rưỡi để thôn phệ đối phương. Con giao long dù khù khờ đến mấy khi thấy có nguy hiểm cũng lập tức rống lên tức giận và lao vào chiến đấu.
Cả hai lăn lộn trong đám mây khí vận của Campuchia làm nó bị tan vỡ không ít, đây là điều bất lợi khi bị đối thủ đánh tới tận ổ.
Giang Bình An bên dưới dùng linh nhãn quan sát ("Đại ấn ký" của thần long hỗ trợ) hắn ác ý nghĩ thầm:
"Ái chà... giống "lăn ga giường" ghê gớm, cả hai vặn vẹo xoắn xít, luôn miệng táp nhau không rời không bỏ luôn ta!"
Thần long mếu máo: "Chủ nhân, ngài còn ở đó rảnh rỗi trêu chọc ta, ta bị cắn đau quá, ngài cho ta mượn một chút khí vận màu tím của ngài được không?"
Giang Bình An: "Có gì mà không được, ngươi lấy đi, đánh nhanh thắng nhanh, đừng uốn éo, lăn lộn, rên rỉ... ta chịu không nổi, ha ha ha..."
Thần long không thèm để ý vị chủ nhân vô tâm, người hầu đang đánh nhau sinh tử mà cứ nghĩ tầm bậy, nó tranh thủ hút nhẹ một cái, lập tức 1/5 khí vận của Giang Bình An chạy qua nó.
Bình thường khí vận của mọi người là màu trắng trong suốt, nhưng Giang Bình An có bàn tay vàng Hệ thống giao dịch, nên khí vận của hắn thăng cấp lên màu tím. Cấp bậc khách hàng trong hệ thống của hắn càng cao, màu tím càng đậm.
Khí vận màu tím của chủ nhân vừa đến, lập tức dán vào thân thể của thần long, nó trải mỏng thành một lớp màng màu tím, giúp thần long chống đỡ tốt hơn khi bị giao long cắn.
Giang Bình An bên dưới vẫn vô tâm vô phổi bình loạn: "Úi trời! Khí vận của ta bảo vệ Náo Thiên giống hệt như khi ta sử dụng Thiết Bì phù!"
Có lớp bảo vệ, thần long buông ra phòng thủ, chỉ chuyên lo t·ấn c·ông thôn phệ. Tội nghiệp cho con giao long, tuy nó to xác, nhưng tình hình chiến sự ở thủ đô Campuchia không khả quan, quân Việt quốc quá đông, 110.000 quân, lại quá thiện chiến, ép thủ đô Campuchia không thở nổi... vì vậy cả người giao long cũng không có bao nhiêu sức lực, chỉ ỷ vào xác to, miệng to để cắn xé, nhưng gặp lớp màng màu tím làm nó hận ghê gớm, mỗi lần cắn xé cứ như thể nhai kẹo cao su dai nhách vậy!
Khí vận giao long của Campuchia chỉ chống đỡ được 15' nó ôm hận c·hết đi, bị thần long cắn ăn sạch sẽ, khi vừa ăn xong bỗng nhiên thân hình bầm dập của thần long lóe sáng chói lóa... sau khi vầng sáng tan đi, thần long đã hiện ra trở lại và lợi hại hơn xưa: dài đến hơn 20 mét, thân thể thô to hơn nhiều, màu sắc rực rỡ.
"Ôi trời, sao ngươi biến hóa nhanh dữ vậy hả Náo Thiên?"
"Ha ha ha... cả người ta đều là khí vận, một loại "vật chất - năng lượng" đặc biệt, chỉ cần thôn phệ xong là biến hóa dễ dàng. Ngay cả thân hình của ta cũng có thể biến gì cũng được "
Giang Bình An tò mò, hắn thử xem sao: "Ta nghe nói Việt quốc thời nhà Lý có hình rồng rất đặc biệt, ngươi có biết nó không, nếu biết thì thử biến hóa đi!"
"Thời nhà Lý hình rồng thì ta có biết, nó quả thật kỳ lạ nhưng cũng có nét đặc sắc riêng: thân dài uốn lượn không vảy, miệng trên cùng mũi kéo dài như mào, đầu có bờm to hình đám mây bay, thân có 4 chân, khuỷu chân có lông hình đám mây, móng vuốt 3 hoặc 5, nhỏ và cong sắc như chim "
Nói đến đâu thần long lắc mình biến hóa đến đó làm Giang Bình An thích thú xem mê mẩn. Thần long thấy chủ nhân thích bèn nịnh nọt:
"Chủ nhân thích như vậy, ta sẽ giữ luôn hình dạng này, khi nào chủ nhân muốn đổi loại nào thì ta sẽ đổi loại đó, chơi rất vui!"
"Ha ha ha... cảm ơn ngươi đã có lòng, tạm thời ngươi giữ hình rồng thời Lý đi! À, mà lúc trước ngươi cản ta thực hiện kế sách trảm thủ đối với Campuchia và Lào chi vậy?"
Thần long: "Ngài t·ấn c·ông trước thủ đô, sau đó mê huyễn người ta tuyên bố đầu hàng, tuy rằng Việt quốc thắng, ta cũng dễ thôn phệ khí vận hơn nhưng khí vận lúc ấy đã bị giảm chất lượng mất 3-4 phần mười rồi. Không có lời! Chi bằng để ta vất vả thôn phệ một chút nhưng chất lượng hơn rất nhiều, và chắc chắn khi mất hết khí vận thì chính phủ quốc gia đó cũng sẽ mau chóng tan rã thôi!"
Giang Bình An nghe vậy gật gù tán đồng, hắn ngẩng đầu nhìn lên đám mây khí vận của Campuchia, giật nảy mình vì nó đã biến mất tiêu:
"Trời ơi! Náo Thiên... sao đám mây khí vận đâu mất rồi? Vừa nãy nó còn trên trời mà?"
"Ta vừa thôn phệ xong giao long, thì đám mây đó cũng bị hút qua nhập vào đám mây khí vận ở Hà Nội rồi. Cuộc chiến khí vận là như vậy đó, thi cốt vô tồn..."
Nhắc đến khí vận, Giang Bình An lại quặn thắt tâm can nhớ đến bí cảnh lần trước, nhớ đến vợ con bị tan vỡ hết theo bí cảnh như một bọt xà phòng... Hắn thầm thì hỏi thần long:
"Náo Thiên, trong truyền thừa long tộc, có ai từng cứu sống lại một bí cảnh bị tan vỡ không?"
Thần long chột dạ ra vẻ suy tư tìm tòi, nó nhắm chặt mắt nhưng hai cái tròng thì láo liên, suy nghĩ nên nói thật cho chủ nhân hết ảo tưởng hay nói dối thiện ý? Cuối cùng nó mở mắt ra, chân thành nhìn chủ nhân và trả lời:
"Long tộc chưa từng có một con rồng nào tái tạo lại một bí cảnh đã tan vỡ, vì chúng không cần... Nhưng có ghi chép trường hợp Vũ Trụ Chi Chủ có thể tái tạo lại bí cảnh đã vỡ!"
Giang Bình An mừng cuốn quýt: "Thật sao? Đó là ai và làm như thế nào?"
Thần long nhún vai không dám xạo bừa nữa: "Ghi chép chỉ có vậy vì long tộc không quan tâm. Nhưng ta nghĩ chỉ cần chủ nhân mạnh lên thì sẽ có khả năng làm được! Nếu vẫn chưa làm được là do chưa đủ mạnh mà thôi!"
Giang Bình An nỉ non: "Đúng vậy! Ta cần sức mạnh... rất nhiều sức mạnh... Tần Hoài Như, nàng và mọi người hãy chờ ta..."