Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chính truyện 40. Hồi Dương đan - Hồi Xuân đan
Thần long gào khóc: "Hu hu hu... chủ nhân thật là vô lương tâm ah! Chưa gì trù ẻo người ta rồi!"
"Thôi thôi, trước khi lâm trận tối kỵ khóc lóc, ngươi yên tâm, ngươi mà c·hết thì ta qua mấy bí cảnh khác kiếm thần long khác giống hệt để đặt tên Long Náo Thiên, như vậy cũng coi như ngươi đã trở về!"
"???"
Thần long tức giận: "Nếu ta không c·hết?"
Giang Bình An cười khà khà: "Nếu ngươi không c·hết ta sẽ tặng ngươi 1 câu nói..."
"Câu gì?"
"Thần long, ta yêu ngươi c·hết mất!"
"Wow... wow... wow..."
Thần long hào hứng phóng tuốt lên trời cao. Có câu này là đủ, vốn dĩ nó muốn chủ nhân nói một câu chúc phúc, nhưng câu này phê hơn!
Giang Bình An cười khổ, câu này hắn nói ra hoàn toàn thật lòng.
Hiện giờ hắn chỉ còn lại thần long bên người, không thương nó thì biết ở với ai! Đây chỉ là tình "đồng chí"!
(Cùng "chí" hướng kiếm tiền nha mọi người, xin đừng hiểu lầm tội nghiệp.)
...
Bỏ thần long ở lại đám mây khí vận, Giang Bình An lửng thửng bước đi đến khu nhà sàn của Bác.
Nếu hắn là cao thủ Hành Tinh, thì hắn có thể dùng năng lượng lớn để đột phá không gian và bước một bước xuyên qua hai lớp không gian thì đã đến được khu nhà của Bác.
Hành động đó khi biểu hiện ra bên ngoài sẽ rất đúng với hai loại thần thông khá nổi tiếng trong các tiểu thuyết:
Chỉ xích thiên nhai
Xúc địa thành thốn.
[Nguyên lý thì rất đơn giản, giả sử có 2 lớp không gian A và B, Giang Bình An tại một điểm ( x ) trong không gian A, hắn cất chân lên bước qua không gian B, sau đó hạ chân xuống thì lại từ không gian B đột phá trở lại không gian A.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ khi trở lại không gian A, Giang Bình An có thể chọn một địa điểm ( y ) bất kỳ nào miễn là nằm trong tầm quan sát hồn nhãn của hắn là được.
Vậy là chỉ một bước chân, Giang Bình An đã có thể bước từ điểm ( x ) sang điểm ( y ) cách xa vạn dặm tùy thích.]
Nhưng hiện giờ Giang Bình An chỉ có hồn nhãn, thân thể không có năng lượng của một cao thủ cấp Hành Tinh, không đủ năng lượng để đột phá vách tường không gian (tiểu thuyết hay gọi là "phá toái hư không") và cũng không đủ năng lượng bao bọc bảo vệ thân thể khi xuyên qua lại giữa "các lớp không gian" bén ngót, nguy hiểm.
...
Đến khu nhà sàn, Giang Bình An gặp hai cận vệ đang trực bên ngoài, đây là hai cận vệ buổi đầu tiên hắn gặp khi đến tặng bạch hổ, vì vậy họ rất quen thuộc vội vàng nghiêm chào theo quân lễ:
- Kính chào Giang tướng quân!
- Ha ha ha... chúng ta thật hữu duyên, hai anh vẫn khỏe chứ?
- Dạ chúng tôi rất khỏe.
- Tốt, ta có món quà nhỏ gửi tặng hai anh.
Giang Bình An phất tay, lấy ra hai trái Chu quả tặng hai cận vệ, sau đó hắn xuất trình giấy tùy thân để bước vào nhà Bác.
- Ôi trời, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại Giang tướng quân đấy! Lần này gặp lại, ta thấy ngài ấy bỗng trở nên hiền hòa dễ gần hơn!
- Đúng, lần trước thật đáng sợ, lúc rút s·ú·n·g ra bắn Bạch hổ bảo vệ cho Bác, phát hiện s·ú·n·g không có ta sợ xém xón cả ra quần.
- Ha ha ha... cả bốn chúng ta ai cũng vậy thôi, tình huống lúc ấy kinh khủng quá! Bỗng dưng một con cọp trắng to như con trâu mộng hiện ra, không ngất xỉu đã là ghê gớm rồi!
- Thôi, không bàn chuyện sau lưng tướng quân nữa! Ngài ấy là một anh hùng của Việt quốc chúng ta!
- Phải! Vậy còn trái cây này?
- Ăn thôi!
- Cậu dám ăn à?
- Có gì không dám? Không lẽ tướng quân đầu độc chúng ta? Ha ha ha... ngài ấy búng ngón tay thì chúng ta đã ngẻo rồi, cần gì mà...
Người cận vệ kia xua tay: - Không, ta nói không dám là nói muốn để dành làm kỷ niệm ấy!
- Ừ nhỉ! Giờ không lẽ hai ta ăn một trái, để dành một trái phơi khô làm kỷ niệm?
Hai cận vệ đang xoắn xít, bỗng nhiên trong tay họ mỗi người được nhận thêm một trái chu quả kèm lời nhắn nhủ trong đầu:
"Ăn một trái, để dành một trái đi, ha ha ha..."
Giang Bình An sử dụng linh hồn cấp 1 trực tiếp "thông linh" truyền ý niệm vào đầu hai cận vệ, hai người này cảm động, vội tạ ơn rối rít, sau đó le lưỡi ra hết hồn. (xem thêm "thông linh" ở chương 285 tiền truyện)
- Tướng quân đầu bạc của chúng ta đúng là thần tiên mà!
...
Trêu ghẹo một chút hai người cận vệ bên ngoài, Giang Bình An lại gặp hai cận vệ bên trong, hắn cũng biếu mỗi người hai Chu quả, sau đó vào thư phòng gặp Bác.
Bác nghe lục đục có người vào: "Quái, rõ ràng tiếng bước chân lạ sao các chú cận vệ lại không báo cáo nhỉ?"
- Chào Bác, là ta, Giang Bình An đây... Đêm hôm đã khuya sao Bác không ngủ?
Bác nhìn thấy một thanh niên đầu bạc, mắt đo đỏ thì đã nhận ra ngay, Người tủm tỉm cười:
- Ha ha ha... đã lâu không gặp Giang tướng quân. Ta đang xem tin tức báo cáo để chuẩn bị buổi tham mưu sáng mai.
Giang Bình An trêu ghẹo: - Ta không tin từ sáng đến khuya mà Bác chưa xem hết!
Bác thở dài ngậm ngùi: - Ai dà... Xưa nay thất thập cổ lai hy... Thời gian của ta không còn nhiều, bệnh tật lại quấn thân. Sinh lão bệnh tử mấy ai tránh né được.
Giang Bình An ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn không đành lòng "mắt điếc tay ngơ":
- Ta có hai viên thuốc quý gửi biếu Bác:
* Hồi Dương đan: chữa trị ngoại thương, nội thương, các bệnh n·an y·... Trả lại cho người uống một cơ thể bình thường.
* Hồi Xuân đan: không gia tăng tuổi thọ nhưng cung cấp sinh mệnh lực để trở lại thanh xuân, tràn đầy sinh lực. Giúp sống trẻ, khoẻ dù tuổi đã cao.
(xem thêm chương 69 tiền truyện)
Bác nhìn Giang Bình An xòe tay đưa qua hai viên đan dược trắng bóc thơm phức mùi dược liệu, to nhỏ khác nhau một ít... Người không tin vào tai của mình:
- Tướng... quân... cậu nói thật vậy chăng?
- Bác thử xem sao?
Bác cười khà khà: - Thử thì thử!
...
Một đêm này Giang Bình An không nói chuyện nữa, hắn để Bác uống trước Hồi Dương đan. Qua ngày hôm sau khi đã chữa hết bệnh trong người Bác, hắn lại cho Người uống Hồi Xuân đan.
Qua ngày kế tiếp, Bác thức dậy thấy cơ thể như trở về 5-10 năm trước, soi gương lại thấy tóc đen từ dưới chân tóc lên 1-2 cm, da dẻ đang dần phục hồi, không còn cảnh da mồi tóc bạc phơ...
Giang Bình An lại biếu Bác ăn chu quả, tăng dinh dưỡng và cải tạo thể chất một ít.
Cả hai ngày này Bác như cảm thấy như trong mơ. Cơ thể già nua, yếu ớt bệnh tật từng giờ từng khắc trở nên khỏe khoắn trẻ trung, thật là quá kỳ diệu.
Bác vui đùa: - Thuốc quý, thuốc quý ah! Thế mà cậu không cho ta sớm!
- Ta sợ!
- Sợ gì? Xưa nay q·uân đ·ội Việt quốc chưa thấy Đầu bạc tướng quân sợ cái gì bao giờ!
- Ta sợ... Bác không uống! Hoặc những người khác không cho Bác uống!
- Cậu nói cũng phải, thân sơ có khác! Hai bữa nay cậu bồi ta, giúp ta trẻ khỏe... có phải... - Người ngập ngừng nhưng vẫn kiên quyết hỏi tiếp vì chuyện gì đến sẽ đến - Có phải cậu chuẩn bị rời đi không?
Nghe Bác hỏi, Giang Bình An chưa trả lời ngay, hắn dùng hồn nhãn liếc lên trời cao, đám mây khí vận bữa trước tiêu hao 1/10 vì thần long chúc phúc cho hắn, nay đã được tăng lên trở lại, thậm chí còn nhiều ra thêm 2/10, đây chắc chắn là vì Bác trẻ khỏe, có thể sống lâu thêm 50-60 năm nữa, Việt quốc có Bác thì không còn lo ngại nữa!
Tâm tình thư sướng, Giang Bình An cười hỏi lại:
- Sao Bác biết ta phải đi?
- Linh cảm! Ta luôn cảm thấy cậu không thuộc về nơi này, không giao tiếp với ai, không vướng bận với ai...
Giang Bình An gật đầu xác nhận. Hắn trầm ngâm suy nghĩ:
"Một lần nữa đến đây, bí cảnh này rất hữu duyên với mình. Việt quốc lại được ta giúp đỡ thống nhất thiên hạ, khí vận tràn đầy, vừa qua giúp Bác, khí vận lại gia tăng, nếu như ta giúp tiếp... biết đâu khí vận càng tăng, như vậy sẽ giúp bí cảnh tiếp tục phát triển mà không bị tan vỡ... Rồi có một ngày ta phát triển mạnh mẽ, quay lại cứu vớt được tất cả thì sao?
Ài... hy vọng nhỏ nhoi nhưng có còn hơn không! Xem như tẫn nhân sự, xem thiên mệnh vậy!"
Nghĩ vậy nên hắn lại xuất thủ... tặng quà to...