- Chuyện này có liên quan đến phu quân của chúng ta, muội phải chờ đến lúc được gần chàng thì mới hiểu được, ráng chờ nha...
Hà Vũ Thủy hỏi thăm chuyện Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga không sợ lạnh, Tần Hoài Như chỉ trả lời lấp lửng như vậy làm cô bé loli này càng tò mò ngứa ngáy, sau đó trong bữa cơm, cô bé vừa thưởng thức bữa ăn ngon hơn cả ngày Tết vừa quấn quýt lấy Giang ca ca để hỏi thăm.
- Giang ca ca, tại sao ca ca và hai tỷ tỷ không bị lạnh vậy?
Giang Bình An đang ăn cơm ngon lành, bị cô bé hỏi khó liền ho sặc sụ mắc cả khúc xương cá trong cuống họng. May mà hắn nhanh trí, thu khúc xương này vào thẳng không gian trữ vật mới lấy lại được sự dễ chịu. Nhưng hắn lại không trách tội gì cô bé, người ta vẫn nói là người không biết thì không có tội mà.
- Ta chỉ nói cho muội biết khi muội đạt được hai điều kiện mà thôi.
- Điều kiện gì?
- Thứ nhất là muội phải nặng từ 100 cân trở lên.
(PS: 100 cân = 50 kg)
Thứ hai là muội phải lớn hơn vài tuổi nữa.
- Khó quá Giang ca ca, giờ muội còn nhỏ xíu hà.
- Thì ráng chờ.
- Nhưng chờ lâu lắm.
- Không lâu đâu, muội đã muốn dọn đến đây ở thì sẽ luôn được ăn những thức ăn ngon như vầy, ta chắc chắn muội sẽ mau lớn lên thôi.
- Trời! Ngày nào, bữa nào cũng ăn như vậy hả Giang ca ca, làm sao ca ca có đủ tiền đủ phiếu để mua? Mà muội nghe bạn bè và thầy cô trong trường nói chuyện với nhau, hiện tại là 3 năm t·hiên t·ai, dù có tiền có phiếu cũng chưa chắc có hàng hóa lương thực để mua.
- Vũ Thủy, muội cứ yên tâm, ta không để cho trong nhà ăn không no, mặc không đủ ấm đâu.
- Hảo... Đã Giang ca ca muốn nuôi muội to béo thì muội sẽ to béo cho ca ca coi. Lúc đó Giang ca ca không được nuốt lời hứa nha, phải nói cho muội nghe đó.
- Khà khà... Chắc chắn rồi, ca ca hứa.
(PS: 3 năm t·hiên t·ai 1959-1960-1961, xảy ra n·ạn đ·ói lớn ở Trung Quốc, về sau chính quyền Trung Quốc đã thừa nhận là 30% t·hiên t·ai, 70% nhân hoạ. Số n·gười c·hết đói theo thống kê không đầy đủ là khoảng 30 triệu người, chủ yếu ở khu vực nông thôn, có tới khoảng 40 triệu bào thai trẻ em bị đói kém ảnh hưởng không sanh nở được, cộng lại trong giai đoạn đó thiệt hại mất ít nhất 70 triệu người trên tổng dân số Trung Quốc lúc đó khoảng 650 triệu)
...
Bữa ăn thật ngon, cả nhà không khí thật ấm áp, bé tiểu Đương còn nhỏ, không lo nghĩ nhiều, chỉ cần theo mẹ và có ăn ngon là được, trong bữa ăn bé luôn cười tít mắt, rất là đáng yêu.
Tần Hoài Như muốn tiểu Đương sửa miệng gọi Giang Bình An là cha, nhưng hắn cản lại, hắn vẫn để bé gọi là Giang thúc thúc, sau này đợi bé trưởng thành thì muốn kêu thúc thúc hay ba ba gì đều được, miễn trong lòng hắn coi tiểu Đương là con gái thì ổn rồi.
Đêm đã dần khuya, mọi người tách ra, Lâu Hiểu Nga giúp Hà Vũ Thủy làm bài tập về nhà, Giang Bình An và Tần Hoài Như thì dỗ bé tiểu Đương ngủ, sau đó hai người rút về phòng để vui vầy chuyện phòng the.
Giang Bình An vì thương vợ nên vẫn tiếp tục mua ăn một chu quả 500 HP, để truyền dinh dưỡng cho Tần Hoài Như.
Sau một tiếng rưỡi, Tần Hoài Như tỏa sáng lung linh, mị hoặc động lòng người, nàng ỏn ẻn dọ ý của phu quân:
- Giang lang, mấy tỷ muội muốn ta làm vợ cả, chàng có ý kiến gì không?
- Không có, nàng rất xứng đáng làm đại phụ.
- Như vậy có phải ta có quyền quản lý chuyện trong nhà của chúng ta phải không?
- Đúng vậy, chuyện trong nhà trong cửa của chúng ta đều cho nàng quản.
- Vậy bây giờ chàng phải nghe ta, giờ chàng qua với Hiểu Nga muội muội đi, đừng để đêm đầu tiên trong nhà mới mà nàng bị lạnh lùng cô đơn, như vậy thân làm đại tỷ ta sẽ rất thất trách. Còn ta bên này nãy giờ đã quá đủ rồi, chàng đừng lo cho ta.
Giang Bình An trừng to hai mắt nhìn kiều thê, hắn không ngờ nãy giờ là bị nàng gài bẫy, nhưng cái bẫy này quá ngọt ngào, hắn luyến tiếc chui thoát ra.
Giang Bình An đã chấp nhận có 4 vợ thì cũng sẽ không ái ngại chuyện phòng the giữa 4 nàng. Vì vậy hắn thản nhiên gật đầu chấp nhận lời đề nghị của Tần Hoài Như một cách dí dỏm:
- Tuân lệnh đại phu nhân, phu quân qua phòng nhị phu nhân liền đây, xin đại phu nhân yên tâm mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tần Hoài Như nghe chồng trêu chọc thì cười rung rẩy cả hai ngọn núi tuyết sáng trắng:
- Ha ha ha... Ta không ngờ chàng còn biết chọc cười nữa đó, thôi chàng đi đi, đừng để Hiểu Nga cô đơn.
...
Đã qua 12 giờ khuya, mọi vật đều tĩnh lặng trừ Giang Bình An đang mò qua phòng của Lâu Hiểu Nga, cửa phòng không gài chốt, hắn đẩy vào thật nhẹ nhàng.
Đang muốn hóa thân làm sắc lang chợt hắn sững người vì nhớ mấy kiều đoạn hắn đã đọc khi xưa, thế là Giang Bình An cố nén lòng thăm dò kỹ tình hình xem trên giường là ai đang nằm, hắn sợ bị lộn người, hoặc là có hai người cùng một lúc trên giường thì sẽ rất khó xử.
May mắn là chỉ có Lâu Hiểu Nga trên giường một mình, hắn âm thầm leo lên giường nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Lâu Hiểu Nga ôm chầm lấy và kéo hắn vào lòng thật mạnh, giọng nàng nũng nịu vang lên:
- Ta chờ chàng mãi sốt cả ruột.
- A... Sao nàng biết ta qua đây?
- Thì đại tỷ Hoài Như căn dặn ta chờ chàng mà.
- Ui trời, cô nàng Hoài Như này quả nhiên ghê gớm thiệt, mới có ngày đầu mà đã bày binh bố trận rất chỉn chu rồi. Ha ha ha... Quả thật rất xứng là đại phu nhân của ta.
- Ta nghe đại tỷ căn dặn liền làm theo, chàng đừng giận nhé, nếu chàng mệt quá thì cũng đừng cố sức, như vậy rất có hại cho bản thân, ta chỉ cần có chàng ôm ta ngủ để bớt bị lạ giường thì đã rất tốt rồi.
- Rồi, ôm ngủ thì ôm ngủ, tiếc rằng chưa qua Hongkong để cưới hết các nàng, lúc đó quang minh chính đại, hợp pháp hợp lý ở chung với nhau.
...
Rạng sáng hôm sau, thứ hai 19/12, người máy Trương Dũng bước ra khỏi một căn nhà bỏ hoang khá to, bên cạnh dắt theo một chiếc xe đạp có thùng kéo to phía sau giống kiểu mấy xe đi mua ve chai, chỉ là thùng xe phía sau có vải bạt che phủ bít bùng để ngụy trang không cho người ngoài nhìn thấy bên trong, xe này Trương Dũng tự cầm tiền đi mua ở một bãi ve chai trong ngày hôm qua, sau đó về trang trí kín đáo thùng xe phía sau ở căn nhà hoang chọn làm tổng bộ này.
Hiện tại kinh thành có khá nhiều căn nhà bỏ hoang phế như vậy, người máy Trương Dũng chỉ việc chọn một căn chưa bị ai c·hiếm đ·óng là đã có ngay một tổng bộ, nơi này cách nhà mới của chủ nhân Giang Bình An rất gần, chưa đầy 500m, như vậy lỡ có gì bất trắc thì hai bên cũng dễ dàng tiếp ứng.
Thông thường dân chạy nạn hoặc trôi dạt vô gia cư mỗi khi c·hiếm đ·óng một căn nhà hoang thì phải dọn dẹp sửa sang lại để có thể cư ngụ lâu dài một chút, sau đó phải tìm nguồn nước, tìm củi lửa... nhưng tất cả điều đó đối với người máy Trương Dũng là hoàn toàn không cần thiết, ưu thế người máy hiện ra rất rõ: không ăn uống, không tắm rửa, không nấu nướng hay yêu đương lãng mạn... Thậm chí sống chung rất tốt với chuột, rắn, rít... Nhờ vậy người máy Trương Dũng không gây chú ý cho chính quyền sở tại giống như những người c·hiếm đ·óng nhà hoang khác, nếu xui xẻo bị theo dõi, thì người máy Trương Dũng chỉ cần bỏ đi tìm một căn nhà hoang khác để làm tổng bộ là được.
4h sáng, góc phố Đông Giao chỗ cây hòe to, người máy Trương Dũng đạp xe đến nơi thì đã gặp Trang Bảo Quốc đứng chờ sẵn.
- Ta là Trương Dũng, đồ cổ.
- Ta là Trang Bảo Quốc, gạo tiền.
Cả hai chắp nối mật khẩu thấy không có vấn đề liền lập tức khởi hành, Trang Bảo Quốc đi trước, người máy Trương Dũng theo sau, cả hai đều im lặng không nói một lời.
Sau gần 15 phút, cả hai đã đến một căn nhà, Trang Bảo Quốc lập tức đến gõ cửa gỗ theo ký hiệu riêng biệt, sau đó cửa gỗ được người chủ nhà chờ sẵn nãy giờ, mở rộng ra cho cả hai chạy xe vào trong.
Lúc này trong nhà có 4 người, Trang Bảo Quốc, Trương Dũng, hai cha con chủ nhà, trong đó người con của chủ nhà tay cầm một cây trường côn chống xuống đất, ánh mắt nhìn lom lom hai vị khách nhân để đề phòng bất trắc, Trương Dũng làm như không thấy chỉ lên tiếng hỏi bằng hai chữ:
- Hàng đâu?
Không có chào hỏi xã giao, không có tự giới thiệu, lại cực kỳ tiết kiệm lời nói nhưng lại làm mọi người đều thích.
Chủ nhà cũng không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu hai người khách đi vào hậu viện. Vừa vào trong đập vào mắt là trên cả trăm món đồ cổ đủ mọi thể loại, có đẹp mắt, có xù xì gỉ sét... Nhưng Trương Dũng không ái ngại, người máy lập tức tiến hành lựa chọn những món đồ cổ có giá trị HP cao nhất theo tiêu chuẩn đánh giá riêng của cửa hàng ảo.
Vì người máy Trương Dũng không có chức năng thẩm định thần kỳ của cửa hàng ảo mà chỉ dựa vào tính năng cao cấp giám định đồ cổ được cài đặt để tuyển chọn, nên sẽ không tránh khỏi có sai sót.
Giang Bình An cũng hiểu điều đó nên đã ra lệnh thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót, vì lỡ có lầm thì tiền giả và lương thực hắn có rất nhiều, cứ việc mua - mua - mua, không có gì đáng phải lo ngại.
0