0
- Giỏi! Chính là vật chất nguyên sơ, chỉ một khối đã phá triển ra cả một hệ thiên hà. Ta hoài nghi nó chứa toàn là năng lượng nguyên sơ. Nếu cho thần rêu ăn chúng thì biết đâu sẽ sản xuất ra được các quả bóng năng lượng chứa toàn vật chất nguyên sơ.
Elf chi vương tưởng tượng, tưởng tượng... Cuối cùng nàng reo lên:
- Nếu chúng ta có rất nhiều, rất nhiều năng lượng nguyên sơ thì chúng ta sẽ tạo ra được rất nhiều cao thủ cấp Hành Tinh, Thái Dương, thậm chí chúng ta có thể dựa vào các cao thủ này hút năng lượng nguyên sơ vào rồi nén tạo ra rất nhiều Bạch tinh, Xích tinh...
- Đúng vậy, nên sắp tới tinh linh tộc hãy mau chóng tăng lên số cao thủ cấp Hành Tinh đi!
- Cảm ơn công tử! Nhưng còn linh hồn lực thì sao?
- Ai dà, mọi thứ đều không thể né tránh linh hồn lực, giờ chúng ta phải trông mong vào Minh Thụ Tinh xem sao! Ta thật tiếc Bổ Hồn Thiên Đan không thể cho người phàm sử dụng, nếu không một viên Bổ Hồn Thiên Đan đã đủ cho 10 phàm nhân đột phá linh hồn cấp 1 rồi!
Nói đến đây phi thuyền đã đưa ba người đến mục tiêu cuối cùng: Minh Thụ Tinh.
Nhìn từ bên ngoài, hành tinh này thật đặc biệt, không phải vì nó quá lớn hoặc quá nhỏ, kích thước nó chỉ khoảng 1,4 lần trái đất, một kích thước rất trung bình. Nhưng nó đặc biệt vì toàn bộ là một màu đen huyền bí.
Hầu như toàn hành tinh đều bị Minh Thụ tộc chiếm lĩnh và chúng lại có lá cây rất to lớn, màu đen bóng mượt, khiến cho cả hành tinh đều chìm trong màu đen u ám.
Cả ba cùng bước ra ngoài, tộc trưởng Tam Nhãn tộc vừa định lên tiếng kêu gọi giao dịch thì đã có một giọng nói khá hiền dịu sử dụng ngôn ngữ của Tam Nhãn tộc vang lên:
(dùng năng lượng vẫn phát ra được âm thanh trong môi trường không gian)
- Ta là tộc trưởng Minh Thụ tộc, xin mời chàng trai trẻ đứng chính giữa vào đây đàm đạo!
Giang Bình An giật mình, ngôn ngữ Tam Nhãn tộc hắn có nghiên cứu nên biết, nhìn tới nhìn lui hắn chính là người đứng giữa, giờ được chủ nhà mời mọc đâu thể c·hết nhát không vào, vả lại hai bên không oán không thù, đâu có động cơ gì để hại hắn.
- Hai ngươi ở lại đây đi, ta phải vào một chuyến.
Elf chi vương cuống quýt: - Công tử... nguy hiểm lắm!
Tộc trưởng Tam Nhãn tộc: - Ta lại thấy khác, đại chủ nhân tuổi trẻ tài cao, hai bên lại nước sông không phạm nước giếng ... sẽ không nguy hiểm!
Giang Bình An phất tay: - Đừng nói nữa để người ta chê cười. Ta đi một chút rồi về.
Hắn hăm hở chui đầu bay vào Minh Thụ Tinh, vừa bay vào hắn vừa thấy giống như chui vào một hố đen vũ trụ vì trước mắt toàn một màu đen thui.
...
Vừa xuyên qua tầng khí quyển, Giang Bình An lại được giọng nói ban nãy hướng dẫn:
- Mời ngươi bay về phía Tây nơi có cái cây cao nhất, đó chính là ta đấy!
Giang Bình An sửa hướng bay, liếc nhìn cây cao nhất hắn liền hết hồn.
- Ôi trời... cây này cao phải cỡ chục km luôn!
So với cây cao nhất này, lứa cây còn lại hoàn toàn là tiểu chú lùn, chỉ từ 1-2 km đổ lại.
Bỗng nhiên tại một chạc ba của cây cao nhất xuất hiện một bộ bàn ghế hoàn toàn là bằng thân cây nổi gồ lên mà thành, chỉ có 2 chiếc ghế, một chiếc để trống chắc dành cho khách, một chiếc lại có bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, khoác trên mình một bộ váy đen tuyền, làm nổi bật nước da trắng và mái tóc màu xanh da trời...
Liếc mắt thấy chỗ chạc cây này cách mặt đất sơ sơ... 5 km, Giang Bình An thấy kiểu tiếp khách này quá đặc biệt, nhưng khách phải tùy chủ, có bàn ghế để ngồi là tuyệt cú mèo rồi, ít ra người ta cũng biết đạo đãi khách.
Bay đến và ghé xuống, Giang Bình An chấp tay thi lễ:
- Xin chào tộc trưởng, ta là Giang Bình An, hôm nay thật hân hạnh được gặp ngài.
Mỹ thiếu phụ chỉ mỉm cười đáp lại sau đó vung tay lên, dùng linh hồn lực che đậy khu vực xung quanh.
- Giang Bình An đừng trách, ta không quen bị người ngoài dòm ngó, thiếu nữ ngoài kia hồn lực cấp 3, ta phải dùng biện pháp này mới che lại được.
Giang Bình An thất kinh, đối phương nói đến hồn lực cấp 3 thật nhẹ nhàng không xem vào đâu, như vậy thì...
- Xin hỏi tộc trưởng, ngài đã là linh hồn cấp 4 rồi ư?
Mỹ thiếu phụ cười rộ lên như hoa hải đường hé nở:
- Phải, ta có linh hồn cấp 4, nhưng năng lượng khan hiếm quá, chỉ đạt cấp 2-3.
- Wow... Ngài thật đúng là ngoạ hổ tàng long!
- Hả... Ngoạ hổ tàng long?
- Ặc... ta xin phép truyền cho ngài ngôn ngữ của chúng ta để trao đổi dễ hơn...
Sau một phút, mỹ thiếu phụ đã nắm được tiếng Việt, nàng lại tươi cười:
- Giang công tử khen ta ư?
Vừa nắm giữ ngôn ngữ, mỹ thiếu phụ đã thay đổi cách xưng hô, Giang Bình An cũng thuận thế lôi kéo giao tình:
- Phải, ngài là cao thủ giỏi nhất ta từng gặp qua. Xin hỏi tộc trưởng cao danh quý tánh?
- Hi hi hi... Giang công tử, thật lòng ta muốn kết giao với công tử nên ta không ngại nói ra một sự thật, ta không phải tộc trưởng, ở đây cũng không có Minh Thụ tộc... Tất cả đều là bản thể của ta, gọi là tộc chỉ để che mắt thế gian mà thôi.
- ???
Giang Bình An há hốc mồm, hắn ngơ ngác nhìn mỹ thiếu phụ rồi nhìn cả một hành tinh toàn là thụ - thụ - thụ...
- Trời ơi... Người ta hay nói nước biển không thể đo bằng đấu, còn ở đây thì Minh Thụ không thể đếm bằng cây sao!
- Giang công tử đừng quá ngạc nhiên, nếu công tử biết ta đã sống bao lâu thì chắc công tử sẽ không ngạc nhiên đến vậy! Từ khi gặp sự cố, ta đến nơi đây định cư tới giờ, thời gian đã qua 100 triệu năm! Lâu như vậy, bản thể ta mọc lan tràn hết tinh cầu này là điều quá dễ, thậm chí ta còn bị hạn chế vì tinh cầu này quá bé nữa ấy chứ.
Hoàn toàn điếng hồn không biết phải nói gì hơn, Giang Bình An đành trêu ghẹo tạo không khí vui vẻ một chút:
- Ha ha ha... Ngài nói quá đúng, hành tinh này giờ đã trở nên chật chội như một chậu cây quá nhỏ.
- Giang công tử so sánh quá đúng, nó quả thật là một chậu cây quá nhỏ so với bản thể của ta. Nhưng công tử đừng gọi ta là ngài, hãy gọi ta là Minh phu nhân.
- Vâng, Minh phu nhân, khi nãy phu nhân có nói là gặp sự cố nên mới đến đây định cư, vậy sự cố đó là gì?
Mỹ thiếu phụ hồi tưởng lại ký ức xa xưa, nỗi kinh hoàng lúc đó vẫn còn nguyên không phai mờ được.
- Sự cố đó là vũ trụ v·a c·hạm, tận thế. Lúc đó vũ trụ nơi ta ở xui xẻo đụng trúng vũ trụ này. Lúc ấy vũ trụ của ta quá yếu đã ngay lập tức tan vỡ, ta và rất nhiều thứ khác bị hấp thu vào đây. Ta may mắn còn sống, định cư và phát triển đến giờ.
Giang Bình An nghe thấy vũ trụ đụng nhau hắn cũng thổn thức không thôi. Theo hắn biết, bên trong liên vũ trụ, các vũ trụ trôi nổi và lao đi với tốc độ ánh sáng, xác xuất để hai vũ trụ đụng nhau là rất ít nhưng vẫn có vì số lượng vũ trụ quá nhiều.
Chính vì sợ v·a c·hạm khi kích thước trở nên quá to lớn nên Giang Bình An từ khi có tiểu vũ trụ chỉ kích hoạt một thiên hà và cố gắng phát triển nó thật mạnh mẽ, hắn chủ trương thà nhỏ mà có võ còn hơn to béo mà yếu ớt rất dễ c·hết.
Thổn thức qua đi, Giang Bình An hỏi vào chính sự:
- Chúc mừng Minh phu nhân thành công phát triển đến ngày nay. Không biết hôm nay phu nhân gọi ta đến đây là vì việc gì?
- Ta đã ở đây quá lâu, hôm nay may mắn gặp gỡ lại loài người nên mới mời công tử đến gặp gỡ. Ngoài ra ta còn quan sát thấy công tử là người phúc duyên thâm hậu, rất có thể sẽ giúp ta giải quyết được những khó khăn của ta.
- Ủa, không lẽ trước lúc tới đây, phu nhân đã gặp và giao tiếp với loài người?
- Phải, ở vũ trụ trước, ta chỉ là một cái cây được nữ chủ nhân trồng trọt để chăn nuôi Minh Điệp mà thôi. Biến cố xảy ra, ta lưu lạc tới đây có mang theo trứng của Minh Điệp mới thuận lợi phát triển như vậy. Vóc dáng hiện giờ của ta cũng được lấy theo nữ chủ nhân ngày xưa để tưởng nhớ nàng!
- Ồ, phu nhân thật chí tình chí nghĩa! Phu nhân muốn ta giúp giải quyết khó khăn gì? Có phải là những Cự Trùng hay đến gây c·hiến t·ranh không?