0
Một tháng trôi qua quá nhanh, ngày đại thọ đã đến.
Quan khách cao thủ của các thế lực đến chúc mừng tấp nập, Giang Bình An quan sát thấy biệt phủ của hắn lại là loại đãi ngộ cao cấp nhất, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng công chúa Sophie báo ơn nên không thèm để ý, chỉ có các thế lực khác nhìn biệt phủ của Giang Bình An đang ở mà vô cùng ngạc nhiên bởi vì đây chính là biệt phủ dành để tiếp đón chú rể.
Mặc kệ bên ngoài nháo nhào chuẩn bị rình rang, bên trong thư phòng của công chúa Sophie lại vắng lặng lạ thường, nàng ngồi nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà hồn du thiên ngoại.
Chợt có nữ tỳ vào báo cáo:
- Công chúa, việc ngài dặn dò ta đã cho người theo dõi ghi chép lại cẩn thận, đây là hành trình vui chơi suốt một tháng của Giang đại nhân.
Công chúa Sophie hốt hoảng giật mình sau đó đỏ mặt mắc cỡ, nàng không ngờ một người mạnh mẽ tranh cường háo thắng như nàng lại có ngày nhờ người đi điều tra lén lút như mấy bà oán phụ phu nhân.
Công chúa hắng giọng ra vẻ không thèm quan tâm lắm dù rằng tim nhảy bình bịch sắp rớt ra ngoài:
- E hèm... hãy cho ta biết, trong đó có ghi Giang đại nhân có đi... lầu xanh chơi gái hay không?
- Dạ thưa không có!
Công chúa thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nàng nghĩ đến một khả năng kinh khủng hơn liền tái mét mặt mày hỏi dồn dập:
- Vậy Giang đại nhân có đi lầu xanh chơi... trai không?
- Dạ cũng không có!
Công chúa thở phào, lần này thật sự nhẹ nhõm, nàng cầm lấy nâng niu tờ giấy mỏng như một báu vật, sau đó cho lui nữ tỳ, săm soi tờ giấy mà khi nãy nàng vờ như không thèm nhìn nó.
Tâm trạng thiếu nữ khi yêu thật là phức tạp. Ngoài miệng Sophie đã không chịu gả cho Giang Bình An nhưng không hiểu sao nàng vẫn xếp Giang Bình An vào ở trong biệt phủ dành cho chàng rể tương lai.
Chuyện này cha nàng cũng từng thắc mắc, nhưng nàng chỉ khóc nói rằng mình đang rối rắm.
Lúc ấy cha nàng lắc đầu ngao ngán. Cái tính cọp cái không muốn chung chồng thì ông quá rành rồi, đâu cần phải hỏi, chỉ là con gái dường như quá coi trọng đối phương khiến ông ngạc nhiên bội phần.
Riêng mẹ của Sophie lại rất bình tĩnh, bà chỉ mỉm cười khuyên chồng:
- Ông yên tâm đi! Con cháu tự có con cháu phúc. Sophie sẽ tự biết nó cần điều gì nhất.
...
Trở lại hiện tại, Sophie vẫn ngẩn ngơ nhìn tờ giấy, phía trên dày đặc chữ, nàng xem nhưng giống như không xem bởi nó chả có gì quan trọng, ấy vậy mà nàng lại cẩn thận xếp lại cất vào nhẫn trữ vật lưu trữ.
Sophie đang lấn cấn chuyện gả hay không gả, cuối cùng nàng nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng:
- C·hết cha, dù gả hay không gả ta cũng chưa biết ý của chàng, ngoài ra còn một vòng tỷ võ kén chồng nữa. Ít nhất cũng phải dụ dỗ chàng tham gia võ đài và chiến thắng cái đã. Nhưng lấy gì dụ dỗ đây?
Suy đi nghĩ lại cuối cùng nàng chạy đi tìm kiếm lão tổ, cũng tức là ông nội của cha nàng, người đã truyền lại tiểu vũ trụ của gia tộc cho cha nàng tiếp tục kinh doanh và làm tộc trưởng.
Xích Hổ lão tổ: - Ủa... sao con không ở bữa tiệc, hôm nay là ngày chọn lựa chồng cho con mà?
Sophie nũng nịu: - Cụ tổ, ngài luôn thương yêu ta nhất, hôm nay ta muốn xin ngài một thứ làm quà cưới cho ta.
- Hả? Đòi quà của ta? Ha ha ha... cái con bé lém lỉnh này, từ nhỏ đến giờ cả ngàn năm nay ngươi đòi quà của ta biết bao nhiêu mà bây giờ lại còn đòi quà là sao?
- Cụ tổ, đó là quà vặt, hôm nay là quà cưới phải khác chứ! Thông tục hay gọi là của hồi môn ấy!
- Ái chà chà... Cháu gái tui chưa xuất giá, chưa thấy mặt chàng rể đã đòi của hồi môn! Ở đâu ra cái lệ như vậy?
Sophie thi triển ngay "Rơi lệ đại pháp" nước mắt rớt lộp bộp như mưa:
- Cụ tổ, ngài không còn thương ta nữa sao?
- Thôi thôi... Dừng lại đi, chúng ta là cọp không phải cá sấu! Nói đi, muốn t·rấn l·ột món bảo vật gì của ông già này mà phải rào đón ghê gớm như vậy?
Sophie chuyển khóc thành cười, nàng hí hửng nói:
- Ta rất thích chiếc "Hoàng kim vuốt" của cụ tổ. Nó là của báu của ngài chinh chiến tứ phương, nhưng càng về sau cụ tổ càng ít sử dụng nó khiến cho nó minh châu phủ bụi trần. Nay cụ tổ cho ta đi, xem như bảo kiếm tặng anh hùng!
Cốp!
- Ai ui... lủng đầu ta rồi!
- Cho chừa cái tật ba hoa xảo ngữ! Khúc đầu nghe còn được, khúc giữa cũng không sai, nhưng khúc cuối tào lao, ngươi mà anh hùng cái gì?
- Cụ tổ à, ta xin của hồi môn này là để cho chồng tương lai sử dụng, gọi bảo kiếm tặng anh hùng là ổn mà!
Cụ tổ gật gù: - Ừ, nói vậy là không sai. Nhưng "Hoàng kim vuốt" tuy quý giá cực kỳ nhưng nó nhỏ xíu chỉ phủ được đầu móng vuốt một chút, xài rất bất tiện... Con đổi qua món khác đi!
- Ây dà... Tại cụ tổ không biết, cô gia tương lai là một nhân loại, dáng người nhỏ xíu hà, sử dụng "Hoàng kim vuốt" của cụ tổ là vừa đúng tầm tay luôn.
Cụ tổ Xích Hổ nghẹn họng nhìn cháu gái:
- Ngươi... lấy một nhân loại làm chồng? Người đó tu vi gì, cao lắm hả con?
- Dạ chỉ có cấp Thái Dương thôi.
Cụ tổ lắc đầu liên tục: - Con tha cho thằng đó đi!
- ???
- Nó như vậy làm sao chịu nổi con h·ành h·ạ! Không khéo chồng c·hết sớm thì sao?
Sophie nổi trận lôi đình nhưng không làm gì được cụ tổ bèn sụt sùi kể tất cả chuyện liên quan đến Giang Bình An. Cụ tổ nghe xong ông ta vuốt chòm râu bạc phơ cười thật cơ trí.
- Chặc chặc... Đây là một kỳ nhân. Biết con là công chúa đại thế lực vậy mà từ chối đây đẩy, nhân phẩm khả quan... Nhưng "Hoàng kim vuốt" không phải chuyện nhỏ, con chỉ dùng nó dụ tiểu tử kia thượng võ đài thì quá phí của trời.
Ta có thể giúp con làm nhiều hơn thế nữa.
Bây giờ con đi mời Giang tiểu tử đến đây cho ta gặp mặt để hỏi rõ ràng, đồng thời ta cũng kêu cha mẹ con đến để lo chuyện đại sự cho con.
Sophie thấy cụ tổ đứng ra lo liệu liền vui sướng chạy đi tìm Giang Bình An, nàng thậm chí còn quên đi chuyện thực ra nàng chưa chịu gả hay không gả.
...
Trước phòng lão tổ Xích Hổ thật nhanh hội tụ 6 người, tính luôn th·iếp thân hộ vệ A Mộc.
Cụ tổ vừa nhìn thấy A Mộc đã trợn mắt há mồm kinh ngạc, bản thân ông cũng là hạng tổ tông nhưng chỉ mới sống gần trăm vạn năm tuổi, nay tận mắt nhìn thấy một lão tiền bối hóa trang thành hộ vệ, cụ tổ lật đật đứng dậy cung tay chào hỏi:
- Xin chào đạo hữu, hôm nay thật vinh hạnh được gặp ngài!
Mộc Minh Ái biết mình bị đối phương có đạo hạnh cao nhìn thấu một chút nên cũng không miễn cưỡng che giấu, nàng cũng cung tay chào hỏi đơn giản nhưng không giao lưu nhiều để tránh lộ tẩy:
- Ta cũng xin hữu lễ!
Cha mẹ của Sophie cũng lần đầu gặp A Mộc, nay thấy cảnh này lại càng kinh dị. Cha của Sophie truyền ý niệm hỏi cụ tổ:
"Lão tổ, đối phương là ai mà ghê gớm vậy?"
"Ta chỉ nhìn thấu một ít thôi, đối phương là lão quái vật sống ít nhất trên 50 triệu năm. Đạo hạnh sâu không lường được, không thể coi thường"
Mặc kệ cụ tổ và cha mẹ rối rắm, công chúa Sophie vẫn vô tư mắt đi mày lại với Giang Bình An làm anh chàng này buồn rầu thúi ruột, hắn nhìn trận thế này thì biết ngay 8-9 phần mười là chuyện cưới gả cho Sophie rồi, ôi đau đầu.
"Biết ngay sẽ rắc rối, nhưng không đi không được. Ta cần phải có nhiều bạn bè giúp đỡ để phát triển to lớn."
Giang Bình An cố giữ thái độ bình thường, cúi đầu chào hỏi tất cả, sau đó hắn đỉnh đạc hỏi thẳng vấn đề:
- Ta là khách từ xa đến không rành về tục lệ nơi này. Xin hỏi cụ tổ kêu ta đến đây có việc gì chỉ giáo không?
Có A Mộc trấn trận nên cụ tổ Xích Hổ đã nâng tầm Giang Bình An lên cao mấy bậc, ông cụ cũng nói thẳng nhưng rất lịch sự:
- Ta mời Giang công tử đến là để hỏi công tử có muốn cưới Sophie không?