0
Giang Bình An lại gặp khó xử khi tìm nơi an bài mọi người, hắn tìm ra gói thuốc lá, châm điếu thuốc, miệng phì phèo nhả khói, nhìn xéo xéo cảnh mặt trời đang dần lên cao, hắn không thể nhìn thẳng vì quá chói mắt. Bỗng nhiên quang cảnh mặt trời mọc chợt đưa đến cho Giang Bình An một linh cảm, một ý tưởng tuyệt vời:
Mặt trời chói mắt... Chói chang như mặt trời lúc ban trưa.
Mặt trời mọc... Tử khí đông lai...
Trời là tối cao... Trời là thiên... Cai quản cả thiên hạ...
Hắn vứt bỏ đi cái tàn thuốc lá thứ tư xuống dưới chân, nắm bắt ngay cái ý tưởng vừa linh cảm được và cười reo lên:
- Khà khà khà... Ta vừa lấy đi của Trung Quốc hơn một nửa dân số, việc đời có vay thì phải có trả, như vậy lần sau vay nữa thì người ta mới cho vay chứ!
Mà để trả nợ cho xứng với món nợ hơn một nữa dân số này thì đối với Trung Quốc, sẽ không có gì quý hơn một vị Thiên Tử, một vị Vua, một vị Hoàng Đế cả...
Ta sẽ trả cho Trung Quốc một vị hoàng đế xịn xò nhất trong cả lịch sử 5.000 năm của nó... Ha ha ha...
Sự tình đã hoàn thành, hướng giải quyết hậu quả cũng đã có, Giang Bình An khoái chí cho Hắc Phi Long bay về kinh thành.
Trên đường bay về hắn còn thầm nghĩ chuyện đại náo hai ngày qua hắn làm không biết chính quyền Bắc Kinh sẽ làm ầm ĩ lên cỡ nào, hay chỉ là dấu nhẹm bưng bít, rồi từ từ khắc phục hậu quả đây?
...
Hắc Phi Long đáp xuống một chỗ vắng vẻ gần kinh thành, Giang Bình An lại lấy xe đạp ra đạp về nhà, đây có lẽ sẽ là những lần đạp xe cuối cùng ở kinh thành, không lâu nữa hắn phải đem vợ con đi đến chỗ mới rồi. Cả kinh thành giờ đây đối với hắn, đối với 350 triệu người dân vừa cứu, đã trở nên quá nhỏ, khó mà đủ chỗ cho một con giao long vũng vẫy thoải mái để hóa rồng bay lượn cửu thiên.
Về đến nhà đã là 7h sáng, đúng ngay giờ cơm sáng, 3 mỹ nữ và một bé gái nhỏ thấy Giang Bình An quay về nhà thì mừng vui tột cùng, cả nhà ríu rít hỏi han, nhờ vậy Giang Bình An cảm thấy mọi mệt nhọc, mọi áp lực dường như đều tan biến, nhưng hắn phải ra sau nhà tắm rửa ngay, vì đã hai ngày điên cuồng cứu người, giờ cả người phi thường khó chịu.
Bữa ăn buổi sáng diễn ra thật bình thường, vẫn đầy ắp tiếng cười như mấy bữa nay. Giang Bình An chú ý Hà Vũ Thủy và bé tiểu Đương thấy cả hai đã được tăng lên dinh dưỡng nên da dẻ hồng hào, bắt đầu có da có thịt.
Hắn ngồi uống trà sau bữa ăn, nhìn Hà Vũ Thủy đi học, tiểu Đương thì chơi đùa với búp bê vải của mẹ tự chế, Tần Hoài Như vẫn giặt giũ như mọi khi, Lâu Hiểu Nga thì rất tiến bộ, rửa chén đã chuyên nghiệp hơn, hắn lại nhìn ra sân, tuyết phủ trắng xóa - ngân trang tố khoả, thầm chép miệng:
- Lại phải sắp bỏ đây đi rồi sao?
Có chút luyến tiếc ngôi nhà này, chỉ mới ở được vài ngày. Hắn đã tự tay làm thành một tổ ấm với các kiều thê, thậm chí Tần Kinh Như chưa từng một lần ghé thăm đây nữa, hiện giờ nàng nằm yên trong không gian trữ vật, nhưng Giang Bình An không muốn đem nàng ra để tránh phải nói dối thật nhiều để che lấp.
Hắn ráng nhịn một thời gian ngắn rồi sẽ đem mọi người ra khi đã sắp xếp ổn thỏa địa bàn, nơi ăn chốn ở, thậm chí kể cả việc làm.
Buổi chiều nhân dịp ngày Đông chí, Giang Bình An tổ chức một bữa tiệc gia đình ăn lẩu dê để tẩm bổ giữa mùa đông, hắn kêu Hà Vũ Thủy về tứ hợp viện mời anh trai Ngốc Trụ, hắn lại kêu Lâu Hiểu Nga về nhà mời cha mẹ đến để chung vui.
Mục đích là để gom hết người một nhà vào luôn không gian trữ vật để chuẩn bị chuyển đi tới địa bàn mới.
Bữa tiệc ăn lẩu dê thật ngon nhưng khá gượng gạo vì cái tên Ngốc Trụ cứ nhìn lén Tần Hoài Như, còn cha mẹ của Lâu Hiểu Nga thì bối rối đôi chút khi có mặt vợ lớn vợ bé của chàng con rể, Giang Bình An cũng không chịu nổi không khí khá quỷ dị này nên hắn đã pha luôn thuốc ngủ vào rượu cho cả nhà cùng uống, dĩ nhiên là hắn không uống.
Sau 20' nhập tiệc, mới ăn lưng lửng cái bụng, mọi người đã ngủ gục tại chỗ, Giang Bình An phất tay thu hết tất cả mọi người vào không gian trữ vật, sau đó lại thu luôn đồ đạc trong nhà tất tần tật, kể cả người máy Trương Sỹ đang ở trên nóc nhà.
Căn nhà nhỏ giờ trở nên vắng lặng thiếu sức sống, Giang Bình An hơi thương cảm, khóa lại cửa nhà rồi ra đi không hẹn ngày quay lại.
Ngay trong sân, hắn lấy ra Hắc Long Giang, bật chế độ ẩn thân và phi lên cao, bay đến trên nóc nhà hoang tổng bộ của người máy Trương Dũng chuyên thu đồ cổ, Giang Bình An hút người máy Trương Dũng vào không gian trữ vật rồi lại thả ra cùng ngồi trong Hắc Phi Long với hắn.
Đây là lần đầu tiên người máy Trương Dũng vào trong Hắc Phi Long nhưng nó không ngạc nhiên, chỉ là kể vắn tắt chuyện đã làm trong ba ngày 20-21-22 vừa qua, nó vơ vét được tổng cộng gần 3.000 cổ vật có giá trị cao.
Giang Bình An thật không biết nên khen ngợi ra sao nữa, người máy này có hiệu suất làm việc quá cao. Thế nhưng giờ này tiền bán đồ cổ quá nhỏ bé, không theo kịp bước tiến vũ bão của hắn. Hắn thu lấy 3.000 cổ vật, nhưng chỉ để sau này có việc để xài khác mà thôi.
Người máy Trương Dũng còn giao cho Giang Bình An hơn 5.000 đồng tiền mặt, đủ mọi mệnh giá, đây là tiền thật, có số sê ri hoàn toàn khác lúc trước, người máy Trương Dũng cố ý lưu trữ riêng để cho chủ nhân in ra thêm tiền giả, tránh trùng lặp số sê ri quá nhiều.
Đã sử dụng dịch vụ in tiền giả một lần nên lần này Giang Bình An cũng không bỡ ngỡ gì cả, hắn vẫn lấy mỗi sê ri suy tính ra 100 số sê ri khác, tạo ra gấp trăm lần sê ri tiền, sau đó mỗi sê ri này lại in giả ra 100 lần giống hệt tiền thật, kể cả độ mới cũ cũng là khác biệt lẫn nhau.
Như vậy mỗi một tờ tiền đã được tăng lên 1 vạn lần, hơn 5.000 đồng đã tăng lên 50 triệu đồng. Giang Bình An giao hết 50 triệu này cho người máy Trương Dũng, hắn chỉ giữ lại 5.000 đồng tiền gốc để khi cần thì in ra.
Điều khá thú vị là hiện giờ cửa hàng đã không thèm thông báo những chi phí giao dịch vật phẩm hoặc dịch vụ có giá trị nhỏ lẻ nữa, mà trực tiếp trừ vào ví tiền.
Giang Bình An hạ lệnh cho người máy Trương Dũng tiếp tục ở lại kinh thành Bắc Kinh để vơ vét tất cả cổ vật có giá trị, kể cả đồ gỗ quý hiếm, đồng hồ cổ cũ, rượu ngon, trà ngon, da lông quý hiếm... Mục đích lần này không phải vì HP mà là vì muốn đào rỗng ruột Bắc Kinh, làm nó suy yếu càng nhiều càng tốt, tránh cho tương lai huênh hoang bành trướng...
Giang Bình An dùng hẳn 100 triệu HP để mua cho người máy Trương Dũng 1 triệu m³ không gian trữ vật, tha hồ mà mua sắm tích trữ, dĩ nhiên, hắn còn chia một lượng lớn gạo, bột mì, bột bắp, khoai tây, thịt heo tươi, tôm cá... cho người máy Trương Dũng để dễ dàng giao dịch hơn, trong đó vàng ròng là hàng hóa được Giang Bình An căn dặn phải ưu tiên mua và tích trữ.
Sau đêm này, không biết bao nhiêu vàng ròng, vật quý của Bắc Kinh bị đổi thành tiền giấy giả, lương thực? Lương thực thì rồi sẽ ăn hết, còn tiền giả thì p·há h·oại kinh tế, gây lạm phát...
...
7h30' tối, Hắc Phi Long đáp xuống một căn nhà hoang gần chỗ quỷ thị của Bành lão đại, Giang Bình An đã dò xét thấy rõ Bành lão đại đang nhậu nhẹt gì đó với đàn em, hắn hóa trang thành Lý Cường một lần nữa để không lỡ cái hẹn thu mua vàng ròng ở cuối tuần này.
Giang Bình An trong lốt hóa trang đạp xe đạp vác hai cái bao tải rất to, căng phồng trên vai, gõ cửa khu căn cứ của Bành lão đại, ngay lập tức có tên đàn em phụ trách cảnh giới lên tiếng quát hỏi:
- Ngươi là ai? Tới đây làm gì?
- Lão phu Lý Cường, mua vàng ròng.
Tên đàn em vừa nghe cái tên thì đã hít hơi lạnh, đây là một nhân vật tàn ác, cực độ nguy hiểm. Tuần trước hai đại hộ pháp và 4 người anh em một đi không trở lại vì định c·ướp b·óc người này, giờ hung thần lại tới nữa rồi. Tên đàn em run rẩy trả lời lắp bắp:
- Dạ... xin... xin... Lý lão.. chờ... chờ ta chốc lát.
Nói chưa hết câu thì tên đàn em vội bỏ chạy vào báo cáo, không dám ở lại đây thêm một chút nào, đừng nói là hắn ta, ngay cả Bành lão đại cũng đã thừa nhận rất nhiều lần là không dám đụng vào đối phương rồi, cỡ lâu la như hắn ta thì xi nhê gì.
- Lão đại... lão đại... cấp báo... cấp báo... có người xưng là Lý Cường tới mua vàng, trời tối quá không thấy rõ, ta chạy vào đây bẩm báo trước.
Cả cái bàn tiệc 9 người chợt im bặt tiếng ồn, hơi rượu tan đi phân nửa, Bành lão đại hai mắt bỗng nhiên vụt sáng thay cho cặp mắt say lờ đờ nãy giờ, cười ha hả lên tiếng:
- Ha ha ha... Trông ngày trông đêm cuối cùng cũng gặp được rồi, may mà chúng ta đã chuẩn bị sớm chứ nếu đợi tới cuối tuần thật, thì đã húp cháo rồi. Đi, mọi người đi ra với ta, ở đây có hai hộ pháp là đã biết được Lý lão, còn lại 6 trưởng lão mới nhập bang hội của chúng ta chưa biết, giờ gặp được người này, nhớ đừng thất lễ mà hỏng việc lớn. Chờ khi giao dịch hoàn tất, đối phương về dọc đường thì tùy mọi người, nhưng ta nhắc lại, nếu muốn đi phát tài thì nhớ viết di chúc sẵn đi, rất có thể sẽ không trở về được, và ta cũng sẽ không báo thù đâu.
Cả đám tay chân, đàn em sắc mặt hết sức khó coi, nhìn nhau nhấp nháy con mắt để thông đồng nhưng không ai nói gì, Bành lão đại nhìn thấy hết trong mắt nhưng chỉ nhếch mép cười khinh miệt, rồi đi ra cổng đón người.
- Lý lão huynh, Bành mỗ xin hữu lễ.
- Bành lão đại hữu lễ. Ta tới rồi, các hạ có hàng không?
- Có, có, mời lão huynh vào trong.
Vừa vào trong, Bành lão đại ngồi ở ghế thái sư, Giang Bình An ngồi đối diện, tay vẫn xách hai bao tải to lớn căng phồng. Giang Bình An làm biếng lôi kéo nhiều lời, bèn tranh thủ nói trước:
- Lần trước ta hẹn cuối tuần, nhưng vì sự việc cấp bách phải ghé hôm nay, ta thật có lỗi. Nhưng Bành lão đại nói đã có hàng, vậy cho lên luôn đi, ta còn phải đi gấp.
Bành lão đại vừa nghe thì đã biết đối phương không muốn nhiều lời, nhưng vì suy đoán sai lầm thân phận của đối phương, nên hắn ta cũng không có gì tức giận, chỉ phất tay áo ra hiệu cho hai hộ pháp:
- Đưa hàng lên đây...