0
Cả đội ngũ thám hiểm xa lạ bao gồm 100 người, hình dáng tương đồng với người trái đất, chỉ có tóc tai mũi miệng có nhiều nét khác biệt mà thôi, trên tổng quan thì rất giống, chỉ là xấu đẹp khác biệt.
Một trăm người này đã bị Mộc Minh Ái đè ép nhẹ linh hồn nên đều ngất xỉu, năm phi thuyền cấp thường ngoài kia cũng bị nàng bỏ túi. Hai người tìm đọc ký ức của từng vị khách lạ.
Thông tin tổng hợp dần dần phong phú hẳn lên:
Thiên Hà Orion
Hành Tinh Sabie
Đế quốc Sabie: 500 tỷ dân, 48 hành tinh xanh thuộc địa.
Đại Đế Cesar: vị vua duy nhất cả triều đại, 300-400 tuổi.
Đội thám hiểm vũ trụ X7: 100 người.
... ...
- Wow... ghê gớm nhỉ! Một Đại Đế sống mấy trăm nay, phát triển đế quốc lên gần 50 hành tinh, số dân 500 tỷ, thống trị cả một thiên hà. Ta thấy có mùi vị rất quen thuộc.
- Mùi vị gì?
Giang Bình An: - Trước khi có đế quốc Sabie, hành tinh mẫu ở đó chỉ ở trình độ phong kiến độc tài. Nhưng Đại Đế Cesar ngang trời quật khởi, chỉ ngắn ngủi thời gian đã thống trị cả hành tinh, sau đó vẫn giữ chế độ phong kiến độc tài phát triển nhanh chóng... dần dần thống trị cả một thiên hà, lại còn sống 400 năm tuổi... Tất cả đều có hương vị đạt được đại kỳ ngộ: Hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng.
- Mặc dù Hệ thống giao dịch mạnh thật đó, nhưng đâu phải chuyện gì cũng do nó...
- Ha ha ha... Đúng là có rất nhiều kỳ ngộ có thể gặp phải nhưng chính chuyện Đế quốc phát triển thống nhất thiên hà là đầu mối khiến ta nhìn ra dấu vết. Nàng thử nghĩ xem, nếu kỳ ngộ khác, vị Đại Đế này cùng lắm là trở thành siêu tuyệt cao thủ, đâu thể có nhiều kỹ thuật để tiến hành thực dân vũ trụ.
- Ậy... Vậy nếu người đó kỳ ngộ về khoa học kỹ thuật thì sao?
Giang Bình An vẫn lắc đầu: - Nàng chưa phát triển một thế lực lớn nên chưa biết. Chuyện thực dân vũ trụ nhìn thì thấy đơn giản nhưng thực tế lại khó khăn muôn vàn. Dù cho đạt được kỹ thuật cao nhất nhưng nhân tài ở đâu ra để học tập vận dụng? Các tài nguyên khoáng vật hiếm hoi ở đâu ra để sản xuất phi thuyền vũ trụ? Năng lượng cao cấp ở đâu ra để vận hành phi thuyền? Và làm sao để Đại Đế đó sống 300-400 tuổi?
Lần này Mộc Minh Ái chịu thua gật đầu xác nhận.
- Chàng nói đúng. Vậy giờ chúng ta làm sao?
- Bánh ít đi bánh quy lại. Người ta tới thăm thì mình cũng tới thăm đáp lễ. Ta rất tò mò đế quốc 500 tỷ người là như thế nào. Ta muốn xem tên Đại Đế kia là bạn hay địch. Nếu là bạn bè thì ta giúp đỡ, còn nếu là kẻ địch thì...
Mộc Minh Ái hỏi cắc cớ: - Chàng mong muốn là bạn hay địch?
- Là bạn. Ta đã đi khu chợ đen Thiên Vương Tinh, rồi khu vực Xích Hổ Tinh, hoàn toàn không thấy bóng dáng nhân loại. Giờ may mắn phát hiện một khu vực tập trung nhân loại đông đúc như vậy, ta rất vui và không muốn tổn thương nó chút nào.
- Hi vọng sẽ như ý chàng!
...
Thiên Hà Orion ở rất xa xôi. Nhóm thăm dò X7 phải đi gần một năm mới đến được đây, nhưng Lưu Ly Ảo Ảnh điện chỉ dùng một ngày đã đến mục tiêu, đây chỉ mới là 70-80% tốc độ do Giang Bình An sử dụng chế độ tiết kiệm năng lượng.
Mộc Minh Ái rất thích cái tính tiết kiệm khi không cần thiết lãng phí này của hắn. Dù sao tiết kiệm cũng làm cho người ta an tâm hơn là xài hoang phí.
Lưu Ly Ảo Ảnh điện đến sát Hành Tinh Sabie, Giang Bình An cho nó bỏ đi chế độ tàng hình, cả cung điện to sừng sững hiện ra...
Hụ... hụ... hụ...
Còi báo động vang lên, cả chục biệt đội phòng không lập tức bay ra bao vây Lưu Ly Ảo Ảnh điện, sau đó chúng đồng loạt nã pháo, đánh trước nói sau.
Lưu Ly Ảo Ảnh điện khởi động màn năng lượng phòng ngự. Thân là đỉnh cấp pháp bảo, nó còn có công năng thu lấy những đòn tấn công nhỏ yếu để làm năng lượng dự trữ, giống kiểu như sạc pin điện thoại. Chỉ những đòn tấn công quá mạnh mẽ mới có thể tiêu hao năng lượng phòng ngự của nó.
Và hiển nhiên, đám phi thuyền phòng không này quá bình thường nên chúng càng bắn Lưu Ly Ảo Ảnh điện lại càng dư ra năng lượng chứ không hề sứt mẻ gì cả.
Tấn công ồ ạt suốt 10 phút, năng lượng của đám phi thuyền phòng không đã gần cạn đáy, lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên khắp chiến trường trong không gian:
- Tất cả hãy dừng tay! Đây là khách quý, bọn ngươi mau xuống mặt đất chịu hình phạt đi lũ ngu ngốc.
Lời vừa dứt, một nam trung niên hiện thân, mình mặc giáp trụ pháp bảo, bên hông đeo kiếm oai vệ, tóc dài màu xanh lơ, râu cũng xanh lơ để ba chùm dài.
Các chiến sĩ trong phi thuyền thấy vị Đại Đế của họ xuất hiện liền run lẩy bẩy, mau chóng điều khiển phi thuyền bay đi mất dạng.
Giang Bình An cười mỉm: - Ha ha ha... Mộc Minh Ái, người ta tiên lễ hậu binh, đằng này ở đây lại tiên binh hậu lễ rất là "hiếu khách" ah!
Mộc Minh Ái: - Bình thường thôi, giống như có hổ đến trước nhà, chọi đá ra thăm dò trước cái đã!
- Cũng có lý ha!
Hai người thích chí cười giỡn, bên ngoài có người khản cổ.
Cesar: - Mời chư vị khách quý ra đây gặp mặt!
Đại Đế Cesar lúng túng, bình thường khi người lạ gặp nhau sẽ dùng ý niệm giao lưu trước vì hai bên bất đồng ngôn ngữ, đằng này Cesar lại không thể truyền ý niệm lọt vào cái cung điện phi thuyền quý giá kia được nên phải mở miệng mời mọc dù biết chả ai hiểu mình.
Giang Bình An cũng buồn cười, lần này hắn ở trong vai trò kẻ mạnh, nhìn thấy kẻ yếu trước mặt lúng túng âu cũng là một điều thú vị, có lẽ vì yêu thích điều này nên ai cũng cố gắng trở nên mạnh mẽ leo lên đầu người khác chăng?
- Mộc Minh Ái, không ngờ kẻ làm mưa làm gió cả một thiên hà lại chỉ là một cao thủ cấp Hành Tinh bé tí. Nàng hãy truyền cho anh ta ngôn ngữ tiếng Việt đi, như vậy vừa đánh phủ đầu vừa giao lưu thuận tiện.
Mộc Minh Ái nhu thuận gật đầu, nàng truyền một đám ý niệm qua đối phương, Lưu Ly Ảo Ảnh điện không ngăn cản ý niệm truyền từ trong ra ngoài.
Sau 1-2 phút, đợi đối phương thông hiểu tiếng Việt, Giang Bình An hai người mới bước ra, sau khi hắn bắt Mộc Minh Ái khoác thêm áo khoác ngoài che lấp cảnh xuân.
Mộc Minh Ái giật mình, nàng âm thầm trách mình vô tâm, sau này phải cẩn thận hơn nữa tránh mất lòng anh chàng bé nhỏ này.
Cesar thấy đối phương chỉ xuống hai người thanh niên nam nữ ăn mặc quá mộc mạc thì bất ngờ rất nhiều, nhưng chiêu thức truyền ngôn ngữ tiếng Việt qua đầu anh ta làm anh ta biết đối phương ghê gớm hơn mình rất nhiều, vì vậy rất nhún nhường lịch sự:
- Xin chào hai vị khách quý! Nơi đây là hành tinh Sabie, là thủ đô của đế quốc Sabie. Ta là Đại Đế Cesar của nơi này, hôm nay rất vinh hạnh đón tiếp hai vị khách quý. Thật bất ngờ khi tất cả chúng ta đều là nhân loại.
Mộc Minh Ái lẳng lặng đứng sau Giang Bình An một bước như kiểu nữ tỳ, Giang Bình An chịu trách nhiệm giao lưu:
- Ta họ Giang, hôm nay du lịch đến đây thấy quý thủ đô phồn hoa đô hội, ngựa xe như nước, muốn vào du lịch tăng trưởng kiến thức... Nào ngờ đâu bị tấn công dữ dội, không biết ta đắc tội quý quốc ở điểm nào ah?
Cesar âm thầm kêu khổ, lần này ổ kiến lửa của mình cắn trúng khủng long rồi, anh ta đảo hai tròng mắt tính kế, cuối cùng nhìn thấy Lưu Ly Ảo Ảnh điện phía sau liền biết hai người Giang Bình An vừa là cao thủ lại vừa giàu sang hết mực. Cesar lập tức uốn ba tấc lưỡi để vuông tròn mọi việc:
- Giang công tử, nhìn phi thuyền của ngài là ai cũng biết ngài giàu sang phú quý. Ta thì nghèo túng khó khăn, tu luyện mấy trăm năm mà chỉ đủ năng lượng để lên cấp Hành Tinh nhỏ bé. Ta biết cho dù vét hết Bạch tinh trên người cũng không thể đền bù nỗi khó chịu của ngài. Vậy ta xin dùng một loại trà đặc sản thơm ngon, pha một bình trà để tạ lỗi cùng ngài, ngài thấy sao?
Giang Bình An gật gù, quả nhiên Cesar này sống lâu thành tinh, vừa mở miệng đã che hết các khả năng làm tiền từ đối thủ. Nhưng Giang Bình An vẫn hòa ái cười xuề xòa không làm khó dễ, hắn muốn thử xem vị Đại Đế tàn bạo này sẽ là người như thế nào, có đáng để kết giao giúp đỡ hay không.
- Hảo... Ta đồng ý uống bình trà nhận lỗi của Đại Đế!