0
- Ta có quá ít thông tin nên không biết tên Cesar đó nghĩ gì trong đầu. Cái xã hội của đế quốc này quá dã man ác độc. Nhưng ác nỗi đây lại là chuyện nhà của người ta, ta làm sao can thiệp đây?
Mộc Minh Ái: - Hành tẩu giang hồ, gặp chuyện bất bình bạt đao tương trợ!
Giang Bình An lắc đầu: - Kiểu đó là các đại hiệp rảnh rỗi sanh nông nổi. Điều mình cho là đúng chưa chắc đã đúng, có câu: Nhiệt tình cộng thiếu hiểu biết là ra p·há h·oại! Biết bao nhiêu chuyện hiểu lầm, dở khóc dở cười do các vị đại hiệp gây ra, b·ạo l·ực không phải là đáp án cho mọi vấn đề!
Mộc Minh Ái lắc đầu không phục: - Nhưng cái đế quốc này mười phần kinh khủng, chính chàng cũng xác nhận điều đó mà!
- Thế gian này đầy rẫy bất bình không lẽ ta phải đấu tranh tất cả theo ý của riêng mình sao? Nàng có nhìn thấy những tổ kiến tổ mối không? Tất cả đều lao động như những nô lệ cả cuộc đời, nhưng chúng vẫn diễn hết đời này sang đời khác!
- Không, ta không chịu, ít nhất chúng ta đến, chúng ta nhìn thấy, chúng ta cứu rỗi...
- Ặc... câu này thấy quen quen...
- Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều...
- Câu này lại càng quen...
Mộc Minh Ái phụng phịu chu môi. Giang Bình An nhìn thấy thì mắc cười nhưng không nỡ cười, hắn không đành lòng ghẹo nữa:
- Thật ra ta đã có hai phương án giải quyết vấn đề đế quốc khốn kiếp này rồi.
- Thật hả chàng?
- Thật! Phương án đầu tiên là tên Cesar bạo chúa kia động thủ với chúng ta, chúng ta phản công rồi thâu tóm tất cả vào tiểu vũ trụ, giải phóng mọi người, cho họ gia nhập Ma Thần giáo...
Phương án thứ hai là tìm một đệ tử thiên phú cao, bí mật bồi dưỡng cho lên cấp Hành Tinh, Thái Dương sau đó quay về, quân lâm thiên hạ giải phóng mọi người... Nàng thấy sao?
- Phương án một là tuyệt nhất. Phương án hai lâu quá. Sao chàng không ra tay, sử dụng lôi đình thủ đoạn giải quyết tất cả?
- Hây dà... Điều mình không muốn thì đừng làm với người khác. Nếu ta mạnh mẽ c·hiếm đ·óng bằng vũ lực, mai mốt sẽ có người khác mạnh mẽ c·hiếm đ·óng chúng ta vì ngứa mắt thì sao? Làm như vậy là không chiếm được đạo nghĩa, xuất binh không lý do sẽ bị giang hồ phỉ báng, sau này làm ăn buôn bán không được... Việc thực hiện phương án thứ hai tuy mất thời gian nhưng sẽ không quá lâu, chúng ta có Minh Ái trà, có một ít Bổ Hồn Thiên Đan, bồi dưỡng cao thủ cấp Hành Tinh, Thái Dương chỉ là chuyện nhỏ.
Mộc Minh Ái vui vẻ trở lại: - Ta đã hiểu, vậy cứ làm theo hai phương án của chàng đi. Vừa nãy ta xúc động quá, chờ một thời gian không thành vấn đề.
Bàn bạc thông suốt, cả hai cảm thấy giải khai bế tắc, không còn bị ức chế về cái đế quốc to lớn mà điên rồ này nữa.
...
Bữa tiệc tối diễn ra vẫn hoành tráng lệ như mọi khi: xa hoa dâm mỹ cực điểm.
Trong bữa tiệc, Giang Bình An đưa ra lời từ biệt, Cesar hết lòng giữ lại nhưng không được.
Cuối tiệc cả hai uống trà giao lưu.
Cesar: - Giang công tử đã liên tục tham quan 4 ngày trên Sabie Tinh và 3 hành tinh phụ thuộc... Ngài thấy chúng như thế nào?
Giang Bình An: - Sabie thủ đô phồn hoa tráng lệ nhưng quá xa hoa lãng phí, các quý tộc lại có quá nhiều trò tiêu khiển phi nhân tính. 3 hành tinh phụ thuộc lại là 3 công trường lao động khổ sai của người dân thường!
Cesar ngạc nhiên: - Ngài không thích chúng? Lao động khổ sai và chế độ xã hội phân chia là quá bình thường mà?
Giang Bình An cười ha hả: - Thì ta cũng có nói gì đâu, chỉ nhận xét vậy thôi!
- Nhưng ta nghe Giang công tử có điều bất mãn?
- Phải, ta tiếc cho một đế quốc hùng mạnh như Sabie lại làm người dân phải lao động khổ sai, đặc biệt là các h·ình p·hạt quá hà khắc kinh khủng. Ta nghĩ rằng chỉ cần ngài muốn, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, không phải sao?
Giang Bình An nhìn xoáy vào Cesar, anh ta vội vàng né tránh câu trả lời. Nếu trả lời là "không" thì là dối trá, quá vô năng, nếu trả lời là "có" thì lại lòi ra bí mật anh ta muốn che giấu.
Cesar chuyển hướng câu chuyện: - Thiên Hà Orion quá hẻo lánh, nơi đây muốn tìm kiếm năng tinh cấp cao và đan dược cấp cao để đột phá cấp Thái Dương quá khó. Đặc biệt là một loại đan dược tăng trưởng linh hồn, hiện giờ đã mất dạng không mua được!
Giang Bình An cười trộm, cả khu vực giao dịch số 3 của hệ thống đã bị hắn mua hết Bổ Hồn Thiên Đan rồi còn đâu. Giang Bình An càng chắc mẻm anh chàng Cesar này có hệ thống giao dịch.
- Ta nghe nói ngài có đường dây mua bán bí mật mà? Ngay cả phi thuyền vũ trụ ngài cũng đã mua rất nhiều đó thôi!
- Đúng là ta có con đường giao dịch, nhưng phải có đồng tiền mạnh mới mua được. Ngoài ra có những mặt hàng có tiền vẫn không mua được ví dụ như đan dược ta đã nói hoặc các loại năng tinh cao cấp.
- Ồ thế à! Nếu không có năng tinh cao cấp ngài vẫn có thể sử dụng năng lượng thường hoặc Bạch tinh lắp đầy cơ thể là được rồi mà?
Cesar cười khổ: - Ngài nói không sai! Năng lượng thường và Bạch tinh vẫn có thể lắp đầy, đây là lựa chọn của các cao thủ nghèo trong liên vũ trụ. Nhưng giàu có như Giang công tử chắc sẽ không đâu ha! Có phải ngài sử dụng toàn năng tinh cấp cao không?
Giang Bình An mỉm cười, anh chàng này cứ hỏi ron ren điều tra tài sản của hắn, hắn quyết định khoác lác một trận ra trò:
- Hây dà... Nói ra chắc Đại Đế ngài không tin đâu, ta là thiếu tộc trưởng, bộ tộc cứ bắt ta sử dụng năng tinh cao cấp lấp đầy cơ thể dù rằng ta chỉ mới là cao thủ cấp Thái Dương. Ta không thích như vậy vì nó quá lãng phí, bỏ cho nhiều năng tinh cao cấp làm gì trong khi ta có tranh đấu gì với ai đâu...
Cesar hai mắt sáng rỡ như hai đèn pha, anh ta quyết định dụ khị thử xem có sơ múi được gì không:
- Lãng phí tài nguyên thật là tội lỗi! Không biết gia tộc của ngài bắt ngài sử dụng loại năng tinh cao cấp nào? Xích tinh, Chanh tinh hay Hoàng tinh?
- Không không... Nếu chỉ như vậy thì ta nói làm gì...
Cesar tim đập thình thịch: - Không lẽ họ lãng phí đến độ bắt ngài sử dụng Lục tinh hay Thanh tinh?
Giang Bình An giả bộ vẻ mặt đau khổ:
- Ài... Như vậy cũng lãng phí nhưng không quá đáng, đằng này họ bắt ta sử dụng toàn là Lam tinh mới c·hết. Ngài cũng biết, nhân loại của chúng ta có 75.000 tỷ tế bào, khi lên cấp Thái Dương sẽ phát hiện 1000 không gian thứ nguyên. Ấy vậy mà cả 75 triệu tỷ không gian thứ nguyên đó gia tộc ta đều bắt ta nhét đầy Lam tinh...
Cesar c·hết đứng, 75 triệu tỷ Lam tinh... con số này làm não bộ của Cesar c·hết máy, anh ta thấy mình như một con vi khuẩn đơn bào đứng trước ngọn thánh sơn vĩ đại nhất của Sabie Tinh.
Giang Bình An ác độc lại tung thêm một đòn chí mạng:
- Ta phản đối bao lần không được thì thôi đi, bực bội ta muốn đi du lịch, họ lại bắt ta đem theo 1/10 số Lam tinh đó nữa mới cho ta đi với lý do lỡ có chiến đấu hao hết thì nhét vào xài tiếp rồi chạy nhanh về nhà.
Cesar nuốt nước miếng liên tục: - Ực ực... Không lẽ gia tộc của ngài có mỏ quặng Lam tinh?
- Tầm bậy, năng tinh cao cấp toàn do tổng hợp làm gì có mỏ quặng để khai thác. Gia tộc ta chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi! Tích cóp Lam tinh cũng khó khăn lắm!
- Nếu vậy không lý nào "chèn ép" ngài đến như vậy?
Giang Bình An: - Ài... Một lời khó nói hết, nhưng nguyên nhân căn bản ta là con trai duy nhất của Lão tổ, vì vậy mọi người mới "chèn ép" ta như vậy...
An ủi vài câu, Cesar ló ra đuôi cáo:
- Nếu ngài dư dả Lam tinh như vậy, chắc chắn đan dược tăng trưởng linh hồn cũng không thiếu, ta có thể mua một ít từ ngài không?
- Ngươi muốn mua đan dược gì?
- Bổ Hồn Thiên Đan.
- Ta mới lấy ra làm kẹo ăn hết với bạn ta trong bốn ngày du lịch này rồi. Tổng cộng hơn một trăm viên, nhai chúng rất giòn, ngòn ngọt... Nếu ngươi nói sớm hơn thì ta nhịn ăn là có rồi!
Cesar méo mặt muốn khóc:
"Trời ơi, 100 viên Bổ Hồn Thiên Đan chứa 100.000 linh hồn lực, đủ để ta tăng lên linh hồn cấp 2 rồi ah! Ta hận..."