0
Phổ Nghi ngó lom lom Giang Bình An, ông ta suy nghĩ một chút mới nghĩ ra vấn đề, bèn hỏi kỹ thêm:
- Vừa có hoàng đế, vừa có thủ tướng... Ngươi muốn lập quốc theo kiểu quân chủ lập hiến giống Nhật Bản và nước Anh sao?
- Đúng, bệ hạ sẽ là biểu tượng tinh thần cho người dân để lập quốc, ta là thủ tướng sẽ lập ra chính phủ để vận hành đế quốc. Mục tiêu của ta rất đơn giản: giúp mọi người ăn no mặc ấm, con cái được học hành tiến bộ, đế quốc được độc lập, tự lực tự cường và quan trọng là không hề có c·hiến t·ranh đổ máu nữa.
Phổ Nghi nghe xong Giang Bình An tuyên bố mục tiêu lập quốc thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng của ông, ngọn lửa nhiệt tình đã tắt lịm từ lâu giờ lại được những mục tiêu này thấp cháy lên hừng hực.
- Con dân của ta... Ăn no mặc ấm... Con cháu được học hành... Độc lập... Tự lực tự cường... Không c·hiến t·ranh đổ máu...
Đang thì thào lẩm bẩm bỗng dưng Phổ Nghi không kiềm chế nổi chửi đổng một câu làm Giang Bình An hết hồn:
- Con mẹ nó... Những thứ này không phải triều đại nào cũng đều mơ ước đó sao? Nhưng thật khốn nạn... Đâu có dễ dàng làm được! Giang Bình An, ngươi phải nói thật cho ta biết, ngươi là ai? Nếu ngươi thật sự làm được những điều vừa nói, thì cho dù phấn thân toái cốt, tan da nát thịt thì trẫm cũng liều cái thân già nua này một lần... Ngươi nói mau!
Phổ Nghi kích động, gương mặt đỏ bừng bừng, trái tim yếu ớt vốn dĩ sẽ không chịu nổi nhưng may thay, có chu quả tỏa ra dinh dưỡng và năng lượng bảo hộ toàn thân nên ông ta mới được bình an vô sự.
Giang Bình An nghe Phổ Nghi chửi đổng gần như là gầm lên, rồi lại tự xưng là trẫm thì biết hắn đã thành công bật lửa nhiệt huyết lại cho vị đế vương quá đau khổ này. Hắn biết giờ là giây phút quan trọng quyết định thành bại của kế hoạch lập quốc, vì vậy hắn quyết định trang bức, nói hươu nói vượn để tạo niềm tin cho Phổ Nghi:
- Ta là Giang Bình An, Khương Tử Nha tái thế... Vì cảm ứng được lê dân bách tính lầm than, đại hoạ lâm đầu, nhân thần phẫn nộ... Nên hạ phàm chuyển thế giúp bệ hạ xưng đế lập quốc cứu muôn dân. Nhưng thời đại ngày nay đã biến thiên, không thể theo chế độ phong kiến như cũ nữa, phải đổi chế độ Quân chủ lập hiến cho hợp lý.
Phổ Nghi nghe cái tên Khương Tử Nha thì trợn mắt hết hồn, điều này quá vớ vẩn, nhưng chuyện pháp thuật thần thông khi nãy thì phải giải thích ra sao?
Phổ Nghi lại nổi lên đế vương tâm, nghi ngờ trọng trọng, ông thử thêm một lần cuối:
- Nếu ngươi muốn lập quốc, cho dù không cần q·uân đ·ội, không sợ xâm lược nhưng phải có vốn liếng ban đầu để lập quốc. Dân dĩ thực vi thiên, ngươi cũng phải có đủ cái ăn để cứu đói muôn dân trước đã... Ngươi... Có sao?
- Ta có.
Giang Bình An trả lời ngắn gọn sau đó vung lên tay trái, phía bên trái tuôn ra vàng ròng, nội tệ, ngoại tệ xếp đống đống. Tay phải lại vung lên, lập tức phía bên phải hiện lên từng đống bánh bao nóng hổi, vịt quay nóng hổi, gạo, mì, bắp, khoai, thịt heo tươi...
- Nhiêu đó đủ chưa?
Phổ Nghi không trả lời mà nhào vào kiểm tra từng đống tiền vàng, gạo mì... thử xem thật giả. Cuối cùng không thể không công nhận tất cả đều là thật.
Nhưng Phổ Nghi muốn thử tiếp xem giới hạn của Khương Tử Nha tái thế này là bao nhiêu nên ông ta lại làm khó dễ:
- Bao nhiêu đây nhiều thật, nhưng làm sao cứu nổi 350 triệu người sắp c·hết đói?
- Phải bao nhiêu mới cứu đủ?
- Ít nhất phải có thực phẩm chất đầy cái sân rộng dưới đất kia kìa.
Vừa nghe tới đây, Giang Bình An liền cười ha hả phất tay lên tiếp tục, bỏ mười mấy ngàn tấn cá tôm vớt ở biển ra, ngay lập tức cái sân rộng phủ tuyết trắng xóa bị cá tôm bao phủ toàn bộ rồi chúng lại tiếp tục chất chồng cao lên, cao lên... dần dần sắp tới nóc nhà.
Phổ Nghi tròn mắt nhìn cả đống cá tôm còn sống giãy đành đạch giữa sân, giờ đây ông ta đã tuyệt đối tin tưởng 100%.
- Thôi thôi... Đủ rồi, đủ rồi.
Giang Bình An thấy Phổ Nghi chịu thua bèn phất tay thu hồi mọi thứ sạch sẽ, thực ra hắn không cần phất tay, chỉ cần điều khiển bằng ý nghĩ là được nhưng phải phất tay mới trang bức giả dạng pháp thuật được.
- Giang Bình An, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Đồ vật tùy thân của bệ hạ đã được ta thu hồi hết rồi, giờ chúng ta đi thẳng đến Quảng Đông để chuẩn bị lập quốc thôi.
Giang Bình An mời Phổ Nghi vào ngồi trong Hắc Phi Long, mở chức năng tàng hình rồi bay lên cao 200m, hắn trả lại mấy chục cảnh s·át n·hân dân khu vực xung quanh, họ không hề hay biết mình vừa b·ị b·ắt đi vài chục phút.
Bên trong Hắc Phi Long, Phổ Nghi giống như biến thành một đứa trẻ đầy tò mò, luôn dò tìm đáp án:
- Giang Bình An, ngươi nói sẽ chữa bệnh hết cho ta phải không?
- Phải.
- Vậy bao giờ mới chữa.
- Phải điều dưỡng cơ thể cho bệ hạ vài ngày sau đó mới uống đan dược để chữa bệnh tận gốc.
- Vậy hết bệnh rồi ta có lấy vợ sinh con được không?
- Chắc chắn là được.
- Con trai của ta có thể làm thiên tử để truyền ngôi không?
- Có thể.
- Vậy con của ngươi có làm thủ tướng thay thế ngươi không?
- Không thể.
- Vì sao?
- Vì ta là thần tiên tái thế, bất lão bất tử thì thay thế làm gì?
- Vậy ta có thể bất lão bất tử không?
- ???
- Ở Quảng Đông có cung điện để lập quốc không?
- Không.
- Vậy chúng ta ở đâu?
- Ta sẽ tặng cho bệ hạ một vương cung, nhưng theo kiểu bên Tây Dương để ở cho thoải mái, nhất là chuyện vệ sinh tắm rửa.
- Gì cũng được, miễn có vương cung là được rồi. À... Mà dân chúng có ủng hộ chúng ta không? Quân đội bản địa có phục tùng chúng ta không?
- ???
Phổ Nghi hỏi hàng trăm câu hỏi làm Giang Bình An đầu to như cái đấu, nhưng chính những câu hỏi có vẻ rắc rối này lại giúp Giang Bình An dần dần vạch ra được những việc cần làm, thế là hắn ra hiệu cho Phổ Nghi im lặng, sau đó hắn tập trung vào cửa hàng ảo để mua sắm, chuẩn bị chu đáo cho việc lập quốc ở Quảng Đông.
...
Bên này hoàng đế và thủ tướng tương lai đang bay đi Quảng Đông m·ưu đ·ồ lập quốc thì Bắc Kinh lại đang phát ra báo động đỏ cấp cao nhất vì từ giữa trưa hôm qua ngày 21-12-1960 liên tục có báo cáo người dân ở nông thôn, miền núi bị m·ất t·ích tập thể.
Cả tấm bản đồ Trung Quốc to lớn liên tục b·ị đ·ánh dấu đỏ những nơi người dân bị m·ất t·ích, chính quyền đã ra lệnh khẩn cấp kiểm tra toàn diện ở cấp thôn làng để thống kê số người dân m·ất t·ích và điều tra nguyên nhân.
Mãi đến tận chiều nay 5h mới thống kê hoàn thành: khoảng 350 triệu người dân m·ất t·ích, 7 triệu người bị c·hết do đói và đông lạnh.
Hiện tại dân số cả nước chỉ còn lại khoảng 300 triệu người, đa số ở thành thị, q·uân đ·ội, các nông trường lớn, các khu vực nông thôn miền núi trù phú... đặc điểm của những nơi này là không xảy ra n·ạn đ·ói. Còn những nơi m·ất t·ích thì toàn là những nơi đói rất nặng.
Gần 60% dân số bị m·ất t·ích.
Con số này làm cả cuộc họp cấp cao ở Bắc Kinh c·hết lặng, ngay lập tức có hai phe phái đưa ra hai ý kiến, một là tuyên bố cả nước bước vào thời chiến, công bố tin tức và điều tra cả nước công khai. Ý kiến thứ hai là im lìm giấu kín rồi khắc phục hậu quả.
Hai bên đưa ra luận chứng cãi nhau nảy lửa, cuối cùng Mao Trạch Đông ra quyết định im lặng khắc phục hậu quả, nhưng dồn hết toàn lực điều tra đến cùng, đồng thời giới nghiêm cả nước, ai ở đâu thì ở yên đó, phải tìm cho ra tung tích của 350 triệu người m·ất t·ích.
Đây là một con số khủng bố, không thể nào tự dưng lại biến mất trong một thời gian ngắn như vậy được.
Tổ điều tra phân tích có đưa ra suy đoán: Mục đích của h·ung t·hủ rất có thể là cứu đói cho số người này, vì vậy rất khó xảy ra tình huống họ bị hại, nếu bị hại thì đã c·hết t·ại c·hỗ rồi.
Với số người lớn như vậy, nếu không bị hại, vẫn còn sống thì chỉ cần một người ăn tối thiểu 0,1kg lương thực một ngày, thì 350 triệu người sẽ ăn hết ít nhất: 35.000 tấn lương thực/ngày
Càng để lâu thì lương thực tiêu hao càng nhiều, càng dễ lộ sơ hở cho chính phủ tìm ra tung tích.
Cả chính quyền Trung Quốc mang tâm lý may mắn và hồ hởi như vậy, thực hiện mức độ báo động đỏ cao nhất toàn quốc, giới nghiêm tất cả địa phương không cho đi lại, đặc biệt là đi xa với số lượng lớn vượt tỉnh, sau đó tất cả lực lượng bộ đội, cảnh s·át n·hân dân, đặc nhiệm, điệp viên chìm... đều tham gia vào công cuộc điều tra này.
Đến 8h35' sáng thứ sáu, ngày 23-12-1960, tin báo hoàng đế Phổ Nghi bị m·ất t·ích được đưa đến khu hội nghị của chính phủ, tin tức này kết hợp với 350 triệu dân m·ất t·ích làm cả Bắc Kinh như bị rụng rời tay chân, ai cũng linh cảm thấy một điều chẳng lành sắp bộc phát.
Đặc biệt hơn nữa là tất cả vật dụng tư nhân của hoàng đế Phổ Nghi và 350 triệu dân thường đều biến mất theo họ, chứng tỏ đây là một cuộc bỏ chạy có dự mưu từ trước, chứ không phải lâm thời b·ị b·ắt cóc...
Cơn sợ hãi mau chóng lan truyền khắp hội nghị, nhưng tất cả mọi người đều bất lực, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Nếu hiện giờ kêu gọi dân chúng, báo cho họ tất cả thì sẽ đại loạn, còn nếu thông báo với quốc tế thì chỉ rước lấy sự cười chê của quốc tế, mong cho Trung Quốc sớm sụp đổ, hoặc lấy cớ điều q·uân đ·ội áp sát, xâm lược mà thôi.
Mọi người cố gắng bình tĩnh để phân tích tình hình, tìm ra điểm may mắn trong chuyện này để dựa vào.
Có hai điểm may mắn đặc biệt mà cả Bắc Kinh có thể dựa vào...