Một bên chặt chém tính giá gấp 10, một bên dùng độc thủ ám toán, cả Giang Bình An và Sung Sướng Vương nhìn nhau vừa cười vừa giao dịch như bạn bè thân thiết.
5 vạn Hắc tinh đổi lấy 500 triệu tỷ Lam tinh.
Giao dịch hoàn tất cũng là lúc Giang Bình An trúng chiêu. Hắn đột nhiên thấy đất trời chao đảo, các giác quan gần như bị phong bế, cả người không còn chút sức lực nào nhưng kỳ lạ là cảm giác cực kỳ dễ chịu, phiêu bồng như không có trọng lực, không khí xung quanh trở thành từng đám bông gòn quấn quýt lấy hắn.
Rồi trước mắt hắn xuất hiện ảo ảnh, có thật nhiều pháo hoa rực rỡ, tai của hắn chợt nghe nhiều loại âm nhạc lúc sôi động bùng cháy lúc lại êm dịu da diết...
Giang Bình An cố gắng đem ý thức chìm vào tinh thần không gian thì bất ngờ thấy linh hồn của hắn đang bị một đám khói màu nâu vờn quanh, linh hồn bị chúng cuốn lấy nghiêng ngả lay động không ngừng...
Đại sự không ổn!
Giang Bình An lập tức truyền âm cho Mộc Minh Ái:
"Ta bị ám toán, trúng độc là một đám khói màu nâu đang bao vây linh hồn của ta. Cảm giác của ta bây giờ không khó chịu, không nguy hiểm tính mạng nhưng bồng bềnh không yên, nhìn thấy toàn ảo giác giống như bị nghiện ngập! Hãy bình tĩnh thu ta vào nhẫn trữ vật đem vào Đại Náo tiểu vũ trụ, tìm cách cứu ta. Đừng để ý Sung Sướng Vương..."
Mộc Minh Ái hết hồn, đang giao dịch thuận lợi, chợt Giang Bình An hơi chao đảo trên ghế rồi nhắm nghiền mắt lại, cả người vã mồ hôi, giờ còn truyền âm như vậy, nàng nóng nảy lập tức thu Giang Bình An và định bỏ đi.
Nhưng Sung Sướng Vương tiếng cười đã vọng đến:
- Ha ha ha... Nàng bỏ tên lùn đó vào nhẫn trữ vật cũng không cứu được hắn đâu. Trên đời này chỉ có ta mới giải cứu cho hắn được!
Mộc Minh Thịnh trừng mắt căm thù:
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn nàng và cô bé tinh linh hôm nọ cùng nàng bay khắp Anh Túc Tinh. Hai người phải làm vợ ta thì ta mới cứu hắn.
- Ngươi đừng có mơ!
- Khặc khặc... Tùy nàng thôi, ta nhắc nhở nàng, để càng lâu độc phát càng mạnh càng khó cứu đấy! Trước sau gì nàng cũng phải quay lại cầu khẩn ta, vậy thì nên sớm không nên muộn!
Mộc Minh Ái nghiến răng: - Ngươi nói đúng, trước sau gì ta cũng quay lại đây, nhưng là để lấy cái đầu của ngươi đó!
- Khặc khặc... cứng miệng lắm, rất có cá tính. Nhưng tuyệt chiêu "Sung Sướng Không Ngừng" này của ta không ai chữa được đâu, nàng đừng tốn công vô ích!
Mộc Minh Ái không thèm ngó hung thủ, nàng chỉ truyền âm cho tinh linh và hồ tộc cứ buôn bán bình thường là được, sau đó nàng lắc mình biến mất, đi vào Đại Náo tiểu vũ trụ bằng toạ tiêu.
Các tinh linh hộ vệ nóng nảy truyền âm hỏi đội trưởng:
"Sao chủ nhân bị ám toán mà không cho chúng tôi động thủ trả thù?"
Tinh linh đội trưởng: "Mộc phu nhân không cho, ba người kia toàn là tuyệt đỉnh cao thủ cấp bậc Ngụy Vũ Trụ, của cải đầy ắp, pháp bảo chắc chắn trang bị tận răng, chúng ta dù có lao vào tự bạo thì cũng không làm gì được đâu!"
"Vậy không lẽ chúng ta không trả thù, không làm gì hết sao?"
"Không, chúng ta có nhiệm vụ chính giữ gìn nơi giao dịch này cho chủ nhân, mọi người nếu muốn trả thù thì hãy siêng năng luyện hóa hồn tinh để tăng lên thực lực, khi nào lên cấp Thiên Hà, Ngụy Vũ Trụ thì chúng ta mới trả thù được."
"Trời ơi... vậy thì lâu quá, chẳng lẽ để hung thủ nhơn nhơn như vậy sao?"
Tinh linh đội trưởng lắc đầu: "Mọi người yên tâm, chủ nhân không yếu như vậy đâu, bạn bè của chủ nhân đều có tài phép ghê gớm, sẽ giúp chủ nhân giải độc sau đó sẽ sớm quay lại tính sổ cả gốc lẫn lãi! Mọi người chỉ cần yên tâm tin tưởng là được!"
Bên hộ vệ bàn bạc bí ẩn thì bên Sung Sướng Vương cũng truyền âm tất bật:
Tình nô: "Chủ nhân, sao chàng không bắt giữ cô ta?"
Sung Sướng Vương: "Ngươi tưởng ta không muốn à? Lấy cái gì để bắt? Ngươi đừng quên chúng ta nhìn thì ngon nhưng có động thủ được đâu! Chỉ có pháp bảo phòng thủ là cả lô cả lốc, ngoài ra thêm một đống các loại bom mìn, phù lục các thứ, ném chúng ra chỉ phá hoại chứ có bắt sống được ai?"
"Nhưng ngài có tuyệt chiêu "Sung Sướng Không Ngừng" mà! Chỉ cần ngài ra tay thì cô ta đã không thể động đậy rồi!"
Sung Sướng Vương bực bội quát to:
"Ngu ngốc... Tới bây giờ mà các ngươi vẫn không ai biết được tại sao ta yêu thích hai người đẹp đó sao? Ta biết các ngươi cũng phê kẹo, nhưng cũng phê vừa vừa, chừa đầu óc một chút chứ! Ta yêu họ là vì họ không bị nghiện kẹo, họ có vẻ đẹp hồn nhiên, khỏe mạnh... đó chính là điều các ngươi không bao giờ có!"
"Hu hu... thì hồi trước chúng ta cũng có mà, chỉ là về với chủ nhân mới như vậy thôi!"
"Ta biết, nên giờ ta mới sửa sai! Ta không sử dụng tuyệt chiêu là tránh cho nàng ấy bị nghiện ngập. Nhưng chỉ cần tên lùn kia bị nghiện siêu nặng thì hai mỹ nhân này trước sau gì cũng phải hy sinh để cứu hắn ta mà thôi, khặc khặc khặc..."
...
Bên trong Đại Náo tiểu vũ trụ, mọi người rối ren như một nồi canh hẹ.
Mộc Minh Ái triệu tập đồng bọn, kể rõ đầu đuôi, mọi người nhao nhao không biết làm sao, Liệt Thiên khí linh kinh nghiệm dày dạn quyết định:
- Hãy bình tĩnh, trước hết bỏ Giang tiểu tử ra để ta vào xem linh hồn của hắn như thế nào. Lần trước mảnh vỡ Quang Minh Châu nguy hiểm là vậy mà chúng ta cũng vượt qua được, lần này chắc sẽ không có gì đâu!
Mộc Minh Ái nãy giờ quan tâm quá nên rối rắm, giờ có người chỉ đạo nàng thấy bình tĩnh hơn một chút bèn thả Giang Bình An ra.
Hắn đã nhắm chặt mắt, mê man bất tỉnh, Liệt Thiên Đao hóa thành hư ảnh bay vào không gian tinh thần của hắn.
Vào tới bên trong, Liệt Thiên khí linh quan sát vài phút, nó bó tay không làm gì được nên bay ra thông báo tình hình:
- E... hèm... đây là một loại kỳ độc, gây huyễn tượng, có tính gây nghiện siêu cao. Loại độc này không gây chết người, ngược lại làm người ta lâm vào ảo giác sung sướng. Nó ghê gớm ở chỗ bắt nạn nhân sử dụng năng lượng và linh hồn lực để nuôi nó, kích phát độc tố liên tục cho đến khi nạn nhân kiệt lực mà chết. Đối với loại độc chất này ta bó tay.
Mộc Minh Ái: - Hèn gì hung thủ nói đây là tuyệt chiêu Sung Sướng Không Ngừng.
Liệt Thiên khí linh: - Thằng đó đặt tên sai bét, phải gọi cho đúng là sung sướng đến chết.
Tiểu bạch long: - Vậy giờ làm sao? Càng để lâu trúng độc càng sâu thì sao? Chủ nhân mà biến thành tên nghiện cả ngày mê man, thì dù ta truyền năng lượng và linh hồn lực giữ mạng thì cũng đâu khác gì người đã chết?
Elf chi vương reo lên: - Tất cả mọi người hãy bình tĩnh, nếu bản chất nó là chất độc thì Thất Thải Độc Nấm của Mộc tỷ tỷ chắc chắn phát huy tác dụng!
Mộc Minh Ái mừng quýnh: - Á... đúng... đúng...
Nàng chỉ la lên vài tiếng rồi lật đật điều khiển Hấp Huyết Ma Vương đằng đâm vào đầu của Giang Bình An để cho Thất Thải Độc Nấm hút kỳ độc.
(Các cao thủ dù tổn thương cơ thể nặng cỡ nào vẫn có thể phục hồi như cũ, chỉ cần tiêu hao năng lượng phục hồi là được)
Ngay sau đó là một cuộc chiến giằng co giữa Thất Thải Độc Nấm và kỳ độc.
Mộc Minh Ái: - Thật là ghê gớm, tên Sung Sướng Vương này không phải dạng vừa, hắn có bản thể là một loại cây, ta hoài nghi là cây Anh Túc. Hắn ta có kỳ ngộ giống ta, cũng chiếm được một mảnh vỡ chí cường chí bảo hệ mộc... Vì vậy kỳ độc hắn tạo ra trở thành một loại siêu chất gây nghiện, nó tự hành vận động, hút lấy năng lượng và linh hồn của Giang Bình An để phát độc.
Tiểu bạch long: - Vậy tỷ có chống lại được nó cứu lấy chủ nhân không?
- Được! Thất Thải Độc Nấm được ta dùng chí cường chí bảo hệ Mộc thôi phát đang hút lấy kỳ độc này nhưng sẽ rất lâu vì nó được năng lượng và linh hồn lực của công tử bổ sung.
Elf chi vương: - Không sao đâu Mộc tỷ, miễn chiến thắng là được.
Bỗng nhiên Giang Bình An mở mắt, hắn nói một cách rất mơ màng như thể đang mộng du:
- Minh Ái, pha trà cho ta uống...
Chỉ nhiêu đó ngắn ngủi rồi hắn lại chìm vào mộng mị mê huyễn...
Mộc Minh Ái vỗ trán tức giận mình đã quên hết mọi việc. Đây là kỳ độc gây nghiện mà trà lại chống cơn nghiện, giúp tỉnh táo.
Nàng một bên truyền năng lượng kích thích Thất Thải Độc Nấm hút kỳ độc, một bên lúi húi pha trà cho Giang Bình An.
Thật mau 1 tách to Tỉnh Hồn trà đã ra lò, sau đó được đút cho Giang Bình An uống.
5 giây sau, Giang Bình An bật dậy:
- Á... Đắng chết ta rồi!
0