Có ông nội vợ chỉ đường, việc qua hang ổ Quang Minh tộc quá dễ dàng nhưng cần quay lại Xích Hổ Tinh để đi thông qua các trùng động.
Đại quân được chia vào ba tiểu vũ trụ của Giang Bình An, Elf chi vương, Mộc Minh Ái. Ba người mang theo ông nội vợ dùng toạ tiêu về đến biệt phủ cô gia ở Xích Hổ Tinh.
Vừa hiện thân, ông nội vợ đã không kiềm được nước mắt khóc lóc như mưa. Nơi tổ địa hiện giờ chỉ còn lại hoang tàn sơ xác, như một tổ chim xinh đẹp bị rắn độc t·ấn c·ông xé rách.
Tiếng khóc rống của ông gây động tĩnh không lớn nhưng bất ngờ có tiếng quát tháo vang lên:
- Ai... là ai đang khóc trong tổ địa của chúng ta?
Tiếng quát vừa dứt ngay lập tức một đoàn người vóc dáng cao lớn xuất hiện bao vây 4 người Giang Bình An, Mộc Minh Ái lập tức thông báo:
[- Có 1 Đại Thiên Hà
2 Đại Thái Dương
3 Thái Dương
20 Đại Hành Tinh
80 Hành Tinh.]
Giang Bình An gãi đầu, kiểu cách ăn mặc này, bộ dáng hùng hổ này, câu nói "Tổ địa" kia... tất cả đều chỉ ra đây là một đám... Xích Hổ tộc.
Giang Bình An chưa kịp lên tiếng hỏi thăm thì đã nghe ông nội vợ chửi té tát:
- Thằng cọp con tiểu tử nhà ngươi, dám mắng cả ta, thấy cha ngươi mà không xuống đây chào hỏi à? Còn cái đám cháu chắt nữa, mau cút xuống đây đừng ở trên đó vô lễ nữa!
- Úi trời... Cha... cha còn sống sao... hu hu hu hu...
Cao thủ Đại Thiên Hà khóc rống kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi ràn rụa bay xuống phủ phục ôm chân ông nội vợ của Giang Bình An.
Cả trăm cao thủ còn lại cũng khóc ròng bay xuống phủ phục. Mọi chuyện đã sáng tỏ, đây là một đám Xích Hổ tộc đi làm nhiệm vụ nên tránh thoát nạn diệt tộc, sau đó hoàn thành nhiệm vụ trở về thì mọi chuyện đã muộn...
Giới thiệu qua lại mọi người đều biết Giang Bình An là cô gia, vị hôn phu của Sophie, còn trong đám người này: cao thủ cấp Đại Thiên Hà là Macur - chú ruột của Sophie, hai Đại Thái Dương là hai ông anh vợ bà con, là con của ông chú Macur.
Giang Bình An áy náy: - Chú Macur, ta xin lỗi liên lụy Xích Hổ bị diệt tộc.
Macur: - Không, oan có đầu nợ có chủ. Quang Minh tộc tàn ác âm hiểm ra tay, nợ máu này phải tính trên đầu chúng, cháu rể không có làm gì sai cả.
- Nhưng rõ ràng ta làm ra xích mích!
- Làm gì có! Cha đã kể rõ mọi việc từ đầu đến cuối, cháu là rể quý của cả Xích Hổ tộc, tộc của chúng ta rất vui khi có cháu. Chuyện Quang Minh tộc hoàn toàn là chúng đến gây chuyện khiêu chiến, cháu "đáp ứng và chiến thắng" là hành vi theo đúng tiêu chuẩn của Xích Hổ tộc, có tội gì? Chỉ có bọn khốn Quang Minh tộc kia cố tình gây chiến, bọn ta "kỹ không bằng người" bị diệt tộc không có gì trách cháu, chỉ cần chúng ta còn sống, nợ máu này chắc chắn sẽ trả cho bằng được.
Giang Bình An cảm động, hắn thấy ông chú Macur này là một người minh lý lẽ, đáng giá làm đồng bọn, hắn lại quét nhìn các cao thủ Xích Hổ tộc còn lại, không có ai nhìn hắn bằng ánh mắt bực bội, chỉ có ánh mắt như nhìn người một nhà.
Đã xác định là người nhà, là đồng bọn, Giang Bình An thuộc tính hào phóng lại hiện ra.
- Hôm bữa ta và Sophie đính ước không có chú và mọi người ở nhà, nay lần đầu gặp gỡ, ta thân là cô gia xin gửi tặng mỗi người một món quà mọn làm lễ gặp mặt, hy vọng mọi người sẽ thích nó!
Giang Bình An phất tay lấy ra 106 chiếc nhẫn trữ vật sau đó điều khiển cho chúng bay đến từng người.
Mọi người Xích Hổ tính tình chân chất phóng khoáng không hề khách sáo từ chối mà cầm quà tặng, quét nhìn sơ bên trong bằng hồn nhãn sau đó la hét:
- Trời ơi... toàn là năng tinh cao cấp!
- Á... của ta cũng vậy ... ...
Mọi người nhao nhao so sánh qua lại, chỉ có chú vợ Macur là sững sờ thậm chí còn run rẩy cả người:
- Cháu rể... cháu... có lộn không - ông chú cầm ra một cục đá đen thùi - cái... này... hình như là... mầm vũ trụ mà?
Toàn trường im phăng phắc, ba chữ "mầm vũ trụ" đủ để trấn trụ tất cả mọi người, ai cũng đều biết nó quý giá và biểu hiện cho cái gì: Vũ Trụ Chi Chủ, tuyệt đỉnh cao thủ trong liên vũ trụ.
Chỉ có ông nội vợ hiểu hào tính của Giang Bình An, nhưng ông không nói gì, chỉ vuốt râu cười vì gặp được con cháu, chuyện mầm vũ trụ xem như không biết, cho con và cháu rể tự quyết.
Giang Bình An mỉm cười: - Dạ đúng! Chú Macur chắc chưa có, giờ chú luyện hóa nó để giúp Xích Hổ tộc gây dựng lại cơ đồ nhé!
- Không... nó quá quý giá! Vô công bất thụ lộc. Thậm chí tất cả năng tinh cháu rể tặng cho chúng ta cũng quá nhiều, lấy chúng thì chúng ta sẽ bất an cả đời!
Giang Bình An biết tánh tình của Xích Hổ tộc, thẳng thắn bộc trực, nếu hắn không thuyết phục được sẽ làm tất cả khó xử.
Giang Bình An nói một cách thiết tha:
- Chú Macur, mọi người đều không biết ta thiếu nợ Xích Hổ tộc rất nhiều...
- ???
- ???
- ... Ngay từ lúc ban đầu lão tổ đã tặng ta trọng bảo, Hoàng Kim Vuốt trong mắt Xích Hổ tộc chỉ là một vũ khí tầm thường nhưng đối với ta đó là tuyệt thế bảo vật. Sau đó nhờ phúc của Xích Hổ tộc mà ta có sân khấu đấu với các cao thủ, chiếm được rất nhiều tài sản để phát triển vũ bão. Cuối cùng khi đấu với Silver của Quang Minh tộc ta lại chiếm được một trọng bảo cực kỳ ghê gớm, chính vì bảo vật đó mà Quang Minh tộc mới tấn công Xích Hổ tộc...
- ???
- ???
Khi nãy mọi người há hốc mồm, bây giờ lại càng muốn rớt tròng mắt.
Tại sao Hoàng Kim Vuốt trong tay Xích Hổ tộc không phát huy được tác dụng mà vào tay cô gia lại phát huy rực rỡ?
Tại sao chiến lôi đài kén rể lại làm cô gia phát tài?
Tại sao trận đấu cuối cùng trước mắt bao nhiêu người mà cô gia lại âm thầm chiếm được trọng bảo?
"Trọng" đến mức nào mà Xích Hổ diệt tộc?
Các câu hỏi cứ xoáy trong đầu mọi người chưa nguôi thì Giang Bình An lại kết thúc đầy tình cảm:
- ... Nhưng vượt lên trên tất cả là ta thiếu Sophie một... người chồng! Ta đã hứa sẽ cưới nàng, nhưng giờ ta không làm được. So với những thứ đó thì mầm vũ trụ đã là gì!
Chú vợ Macur cố gắng bình tĩnh nỗi lòng:
- Không! Mầm vũ trụ quý giá lắm, toàn tộc Xích Hổ bao nhiêu đời cố gắng mà chỉ có được 2 cái...
- Ha ha ha... Ngài quá xem thường cháu rể của ngài rồi!
- Không không... ta không có ý đó! Chỉ là nó quá quý hiếm, ta nghĩ cháu nên luyện hóa nó trước...
Đến lúc này ông nội vợ không chịu nổi nữa phải chen vào:
- Tiểu hổ con ngu ngốc, cháu rể của ngươi là Vũ Trụ Chi Chủ rồi, hai cô nương đứng hai bên đó cũng là Vũ Trụ Chi Chủ luôn. Ngươi cứ yên tâm đón nhận, trước đó cháu rể muốn ta nhận nhưng ta không chịu, nói là chờ một thiên tài trong tộc xuất hiện, tu luyện đến cấp Thiên Hà... Ai dè chẳng bao lâu ngươi đã xuất hiện ứng với lời nói của ta, ngươi không nhận thì ai nhận.
- Nhưng...
- Đừng lo lắng vấn đề ân nghĩa. Xích Hổ tộc và Giang gia đã kết thông gia, xem như người một nhà. Xích Hổ tộc sau này sẽ theo phò tá cho Giang gia đánh Đông dẹp Bắc. Chiến thần tộc nên làm một đám tướng quân phò tá Quân Vương mới là chính đạo, còn tự mình lập vương quốc kinh doanh thực tế là hạ sách, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Lão tổ trước lúc tự bạo cũng đã dặn dò ta phải theo sát Giang Bình An cháu rể, đây là người phúc duyên cực kỳ thâm hậu, sẽ là vị Quân Vương xứng đáng cho chúng ta phò tá.
- Xứng đáng?
Ông nội vợ tức giận co chân đá con trai thật mạnh, Macur đau khổ đứng yên chịu trận không dám phản kháng sợ cha già bị tổn thương.
- Moá... thằng nhóc ngu ngốc... Cháu rể ngươi chỉ mới 40 tuổi, tay trắng phát triển thế lực đến bây giờ chỉ trong vòng 10 năm mà đã vượt xa Xích Hổ tộc cả trăm ngàn lần rồi...
- Cha à... cha đánh thì con chịu, nhưng cháu rể chỉ có ba người là Vũ Trụ Chi Chủ, tuy ghê gớm đó nhưng lẻ loi làm được gì!
- Thôi thôi im dùm đi, cháu rể còn đại quân 90 vạn cao thủ cấp Hành Tinh bỏ trong tiểu vũ trụ đấy, nhiêu đó đủ xứng đáng chưa?
- Ôi trời...
- Wow...
- Cô gia này mạnh nhất trong lịch sử rồi...
- Bình An cô gia vô địch...
- Giang cô gia vô địch...
Tiếng kinh hô và tiếng thán phục, tung hô vang vọng cả Xích Hổ Tinh, những chiến thần Xích Hổ đang đau khổ vì bộ tộc, gia đình, vợ con đã mất... giờ bỗng nhiên thấy bình minh ló dạng, hy vọng đã trở lại với họ sau thời gian dài tuyệt vọng...
Ông chú Macur giờ chỉ còn lẩm bẩm liên tục hai chữ:
- Xứng đáng... xứng đáng...
0