Phanh...
- Ai ui...
Nghe tiếng la và thấy người bị té ngã, Giang Bình An ngay lập tức nhớ đến tình tiết này trong nguyên tác, người bị té ngã chắc chắn là một nữ chính trong nguyên tác: Tần Hoài Như, năm nay 25-26 tuổi, là chị họ của Tần Kinh Như.
Tần Hoài Như vừa có chung quê quán với Giang Bình An lại vừa ở chung một tứ hợp viện trong kinh thành, có thể nói là duyên phận sâu nặng, ấy vậy mà cả hai mỗi lần gặp nhau thì chỉ thường gật đầu chào hỏi rồi đi, không nói chuyện gì cả.
Nguyên nhân thì là vì trai đơn còn gái đã có chồng 2 con, đặc biệt chồng của nàng vừa ghen tuông bóng gió lại vừa có bệnh hoang tưởng, hắn ta cứ thấy đàn ông con trai đứng gần vợ hắn thì đều ghen tuông lồng lộn, chửi mắng đ·ánh đ·ập vợ hắn dã man. Bên cạnh đó bà mẹ chồng của Tần Hoài Như lại nổi tiếng xa gần về trình độ mắng chửi, ăn vạ người khác...
Nhưng việc đời, chuyện gì cũng có nguyên do, ông chồng của Tần Hoài Như ghen tuông dữ dội như vậy bởi vì nàng ta là một nữ chính ngọt nước nhất trong tất cả các bộ truyện về tứ hợp viện: mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt hay một lời nói của nàng đều có thể làm nao lòng các nam nhân đối diện, chưa kể làn da, vóc dáng hay những giọt nước mắt của nàng lại càng tăng thêm lực sát thương đối với cánh mày râu. Mọi người thường âm thầm kháo nhau Tần Hoài Như có được mị cốt trong truyền thuyết.
Tổng hợp lại những yếu tố trên đã khiến cho Tần Hoài Như và cả gia đình chồng của nàng trở thành một tập hợp thị phi sáng chói nhất của cả tứ hợp viện nơi Giang Bình An sinh sống.
Những suy nghĩ này lướt qua đầu của Giang Bình An thật nhanh, còn bên ngoài hắn cũng không thể để mỹ nhân đợi chờ lâu được, hắn bước nhanh đến ôm lấy người bị ngã.
Một cái ôm xiết chặt khiến Tần Hoài Như kinh hoảng tạm quên đi cái đau bị té, một luồng hơi thở dương cương nồng đậm của nam nhân xộc vào mũi làm nàng ngất ngây, chưa kịp lên tiếng thăm dò thì nàng lại nghe tiếng hỏi trước:
- Trời ơi, ai mà té nặng dữ vậy? Có bị sao không?
- Ta là Tần Hoài Như, đang về thăm nhà mẹ.
- Ồ, Tần Hoài Như? Sao trời tối rồi mà Tần tỷ còn đi làm gì nữa? Tần tỷ có bị sao không?
Tuy hỏi han đã rõ ràng nhưng Giang Bình An vẫn ôm xiết chặt người đẹp, làm cho Tần Hoài Như bẽn lẽn thẹn thùng mặt mày đỏ như trái gấc chín, nàng ta vội lên tiếng:
- Ta không sao, ngươi là ai?
- Khà khà, không lẽ Tần tỷ không nhận ra ta sao? Giang Bình An đây nè!
- Ô kìa, Giang Bình An hả, à mà cũng đúng, nơi này đã gần sát nhà của ngươi rồi. Nhưng ngươi đỡ ta đứng lên được không.
Giang Bình An nghe Tần Hoài Như nói bằng cái giọng điệu nhỏ nhẹ ỏn ẻn, kèm theo gương mặt đang mắt cỡ đỏ hồng, sóng mắt long lanh như muốn chảy nước... hắn cảm thán
"Quả nhiên là yêu nghiệt của thế giới tứ hợp viện này, dù ta đã biết trước thì vẫn cứ bị hớp hồn"
Nghĩ ngợi thoáng qua, hắn ôm nàng đứng lên, ai dè Tần Hoài Như lại mất trọng tâm một lần nữa, chân nàng chới với đạp trúng bùn tuyết trơn trượt và...
Ầm...
Cả hai lại ngã xuống nền bùn tuyết, sau đó ôm chầm lấy nhau lăn xuống khe cạn thêm một đoạn nữa.
Dù cho có quần áo bông khá dày nhưng Giang Bình An vẫn cảm nhận được thân thể đầy đặn mê người của đối phương, bản thân là độc thân cẩu lâu năm từ kiếp trước nên hắn rất hưởng thụ pha té ngã đầy hương diễm này.
- Trời ơi c·hết ta rồi... Bình An ơi đừng đè ta nữa, nặng quá.
Cả hai trầy trật đứng lên, Giang Bình An không nói không rằng bế xốc cả người Tần Hoài Như lên như đang ôm công chúa rồi trèo lên khỏi khe rãnh.
Tần Hoài Như chưa kịp kinh hô vì cái ôm công chúa này thì đã thấy Giang Bình An mạnh mẽ trèo lên trên, lúc này nàng hiểu ra người ta sợ nàng té ngã nữa nên mới bế nàng lên cho gọn, vì vậy nàng đành nuốt vào lại lời nói trách móc và hưởng thụ sự chở che, o bế hiếm hoi từ một người khác phái dành cho nàng.
- Rồi, chúng ta đã leo lên được, Tần tỷ có bị gì không?
- Quần áo dơ hết rồi Bình An ơi, ai da... hình như ta còn bị trật chân nữa.
- Vậy giờ Tần tỷ muốn đi trạm cứu thương hay là muốn về nhà để ta đưa đi giúp?
Tần Hoài Như than thở trong lòng:
"Tiền đâu mà đi trạm cứu thương chứ! Còn nhà mẹ đẻ thì đã 6 năm nay không về, không biếu xén quà cáp, giờ đói quá về xin lương thực đã mất hết mặt mũi rồi, không biết có được cho vô nhà nữa hay không, giờ lại té ngã thê thảm dính bùn tuyết dơ bẩn đầy người thì lại càng không mặt mũi để về..."
Nàng khổ sở chớp chớp đôi mắt hoa đào long lanh, sau đó chợt nhớ ra nhà Giang Bình An sát bên nên mừng rỡ nhờ trợ giúp:
- Bình An ơi, bây giờ ta té thê thảm quá, nếu về nhà như vầy thì mất mặt quá, Bình An có thể cho ta vào nhà tá túc và tẩy vết bẩn được không?
Giang Bình An nghe đến đây thì cười hắc hắc, mọi chuyện lại diễn ra y hệt nguyên tác, Tần Hoài Như xin tá túc nhà của Giang Bình An y như dê xin vào ở hang cọp vậy.
- Có gì mà không được! Bà con láng giềng giúp đỡ nhau là thiên kinh địa nghĩa, để ta cõng Tần tỷ đi, dù gì thì chân tỷ cũng đau không đi được.
- Ta cảm ơn Bình An thật nhiều.
Tần Hoài Như không phát hiện ra bản thân của nàng đã gọi tên Bình An quá thân mật từ lúc nào mà không hay, nàng thấy Giang Bình An khom mình đưa lưng ra thì khá e thẹn thót người lên ôm chằm cổ của hắn.
Giang Bình An rất tự nhiên vòng hai tay ra bợ ngay bờ mông tròn lẳng đàn hồi như nệm cao su non của nàng, sau đó hắn còn bóp tay vài cái như thể muốn chắc chắn hơn rồi mới cất bước lên đường, mấy cái bóp này lại làm cho Tần Hoài Như muốn ngất ngây vì bị tập kích nơi trọng địa, nàng ngã gục trên lưng của hắn, cả người nóng ran bừng bừng quên cả cái rét lạnh giữa trời đông. Nhưng khi nàng gục ngã dựa thẳng vào lưng của Giang Bình An, hắn lại được thêm một phúc lợi đó là được cả một bộ ngực to tròn massage lưng miễn phí.
Và để hiệu quả massage tốt hơn, trên quảng đường không xa chỉ vài chục mét, Giang Bình An cực lực bước thấp bước cao, loạng choạng tùm lum. Hắn thì hưởng thụ còn người đẹp thì xuân ý đã tràn lan...
Ấy vậy mà khi Giang Bình An đưa Tần Hoài Như về đến nhà, hắn lại tỏ ra tỉnh bơ như không có gì xảy ra, còn Tần Hoài Như cũng cố gắng vờ như không biết mình bị ăn đậu hũ lỗ nặng, nhờ vậy không khí giữa hai người vẫn tự nhiên không quá gượng gạo mập mờ.
Suốt cả quãng đường Giang Bình An không nói gì với Tần Hoài Như, hắn không thích tính cách đưa đẩy đẩy đưa của vai chính trong nguyên tác, hắn chỉ thích trực tiếp mau lẹ trong giao tiếp, làm ăn và cả trong cua gái.
Vào được trong nhà, Giang Bình An khóa chặt cửa nhà ngay lập tức, sau đó bỏ thêm củi vào lò cho sáng và ấm hơn, hắn dứt khoát cởi bỏ áo khoác ngoài nặng nề đã làm hắn nóng bức nãy giờ, sau đó trước sự ngỡ ngàng của Tần Hoài Như, hắn đem áo bông, quần bông dày cộm của nàng tháo ra một cách dứt khoát.
- Ê, từ từ đã Bình An, ngươi làm gì vậy?
- Quần áo bông của Tần tỷ dính bùn tuyết hết rồi, phải cởi ra thì mới dễ dàng làm sạch.
Tần Hoài Như thấy có lý nên thuận theo. Ai ngờ Giang Bình An vừa lột xong áo quần bông thì lại bế ngay mỹ nhân chui tọt vào phòng ngủ bên trong.
- Oái, oái... dừng lại Bình An ơi, ngươi định làm gì ta? Coi chừng ta la lên đó!
- Tỷ mà la lên thì c·hết cả đám. Ta phải bỏ Tần tỷ vào đây để giấu vì lỡ có người ngoài phát hiện là tiêu tùng, tình ngay lý gian biết không?
Nghe đến đây Tần Hoài Như tỉnh táo lại ngay lập tức, chỉ số EQ của nàng rất cao, nàng liền ý thức được tình huống không ổn của hai người lúc này, nên nàng thông cảm và đồng ý với hành động của hắn, nàng còn lo sợ nên đã chủ động chui tọt ngay vào ổ chăn ấm áp của Giang Bình An, để lỡ có ai thì nàng còn đắp chăn chui trốn kịp.
Nào ngờ đâu khi Tần Hoài Như vừa chui vào chăn, nàng lại ngửi thấy một mùi đàn ông rất nồng đậm bao phủ cả người nàng, làm vợ làm mẹ đã lâu, nàng không lạ gì mùi đàn ông, nhưng đây lại là của người khác mà không phải chồng nàng, nó như một liều thuốc kích thích đang t·ấn c·ông mạnh mẽ vào tâm lý của nàng, nàng hết cách, chỉ biết cắn răng chịu trận nằm im thin thít.
Giang Bình An bỏ mặc mỹ nhân trên giường, hắn quay ra ngoài cởi luôn cái quần bông dầy cộm của hắn cho thoải mái, vậy là hiện giờ Giang Bình An chỉ còn mặc đồ lót và một bộ đồ mỏng dài giống với Tần Hoài Như.
Hắn tìm nùi giẻ sạch lau chùi sơ hai bộ đồ bông của hai người khỏi đám bùn tuyết bám bẩn khi nãy, sau đó treo gần bếp lò để hong chúng cho khô ráo và ấm áp hơn một chút.
Tần Hoài Như chờ mãi hơn 15 phút mới thấy Giang Bình An trở lại, nàng thẹn thùng mặt đỏ bừng bừng vì nãy giờ phải chịu đựng cái mùi giống đực trong ổ chăn của Giang Bình An kích thích t·ấn c·ông. Cũng may mà nàng có cái bụng đói từ sáng đến giờ chống lại, nếu không thì e rằng phải bị thất thủ, lạc mất bản thân.
Nhưng cái đói bụng công thần đó lại phản chủ ngay đúng lúc Giang Bình An đi vào phòng ngủ.
Lộc... cộc... ộc ộc...
Âm thanh bụng đói sôi réo rất rõ ràng giữa phòng ngủ, mỹ nhân mắc cỡ muốn độn thổ trốn đi, còn nam nhân thì hiểu ý cười cười, chả nói điều chi, chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Mỹ nhân lúc này nỉ non:
- C·hết chắc rồi, mắc cỡ quá...
0