0
- Ta đại diện cả S quốc chân thành cảm tạ ngài đã cho 3 kế sách giúp S quốc thống nhất trọn vẹn. Trong đó hạ sách quá tổn hại âm đức của ngài, ta xin phép bỏ qua. Trung sách lại đổ máu dân tộc quá nhiều nên ta cũng xin phép bỏ qua. Ta muốn chọn thượng sách để thống nhất đất nước, xin ngài vui lòng hãy cho ta biết điều kiện gì để xem S quốc có thể đáp ứng được không...
Giang Bình An nãy giờ nhìn chủ tịch Hà cau mày suy tư căng thẳng lắm, hắn biết những nan đề hắn gài vào 3 kế sách này đã gây không ít khó dễ cho chủ tịch Hà, nhưng hắn bắt buộc phải làm vậy thì mọi việc mới tiến triển thuận lợi được.
Không thể nào vừa gặp đã ào ào giúp đỡ vô điều kiện, sẽ gây ra sự cảnh giác nghi ngờ cho bất kỳ ai đối diện. Khi giúp người sợ nhất là làm chuyện tốt lại hóa ra chuyện xấu, mọi việc phải thật cẩn thận tinh tế, đặc biệt khi liên quan đến đại sự của cả một quốc gia, của cả một dân tộc.
Giang Bình An chậm rãi nhấm nháp trà thơm rồi từ tốn trả lời chủ tịch Hà:
- Danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì sự không thành.
Chủ tịch Hà nghe vậy thì nhíu sâu mày, đây là điều mà ông lo lắng nhất, chủ tịch Hà dò hỏi chi tiết về vấn đề cốt lõi này hơn:
- Thưa ngài, như vậy điều kiện là S quốc phải phụ thuộc hoặc sát nhập vào Đại Thịnh đế quốc hay sao?
Giang Bình An cười to rồi lắc đầu nói:
- Ha ha ha... Phụ thuộc để làm gì?... Sát nhập để làm chi? Đại Thịnh đế quốc chỉ là nơi ta dựng lên để dàn xếp mấy trăm triệu dân thường bị đói rét, nhiêu đó là nhức đầu lắm rồi, thêm S quốc vào nữa lại càng rối hơn canh hẹ... Đặc biệt là dư luận quốc tế, Đại Thịnh đế quốc chỉ là chuyện nội bộ Trung Quốc, lại có cựu hoàng đế Phổ Nghi đứng ra lập quốc, danh chính ngôn thuận, nên giương cờ độc lập không sao cả, quốc tế không có quyền soi mói. Còn S quốc lại khác hoàn toàn, nếu phụ thuộc hay sát nhập vào thì đó lại là thôn tính... Là tối kỵ.
Chủ tịch Hà nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nỗi lo lắng lớn nhất đã không còn nữa nên chủ tịch Hà vui vẻ cười nói:
- Là ta đã đánh giá quá thấp lòng dạ của ngài. Nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ điều kiện của ngài, xin ngài hãy nói rõ hơn đi?
- Danh bất chính thì ngôn bất thuận, danh ở đây là chỉ cá nhân của ta chứ không phải chỉ cả đế quốc Đại Thịnh.
- Ồ... Vậy là ngài muốn có danh phận rõ ràng ở S quốc để giúp đỡ S quốc đúng không? Ha ha ha... Điều này quá dễ... Ta sẵn sàng học theo vua Nghêu vua Thuấn ngày xưa, thoái vị nhượng hiền mời ngài sang S quốc làm chủ tịch nước để giúp S quốc sớm ngày thống nhất đất nước, sớm ngày chấm dứt cảnh đổ máu, nồi da xáo thịt...
Chủ tịch Hà nói thẳng nhường ghế chủ tịch nước mà trong bụng lại mừng như nở hoa:
"Khà khà khà... Chỉ cần Thần Tiên Thủ Tướng này chịu qua S quốc thì Mỹ, Pháp gì đó phải cút hết cho ta... Không ngờ chuyến đi này lại câu về được cả một thần tiên sống... Thật là quá sung sướng"
Giang Bình An nhìn chủ tịch Hà vừa nói vừa cười tỏa sáng cả gương mặt, hắn cũng mỉm cười theo nhưng lại lắc đầu một lần nữa.
- Không thể được.
- ???
Chủ tịch Hà lại bị hụt hẫng, tưởng câu được thần tiên sống ai dè vuột mất. Ông thật lòng không hiểu được suy nghĩ của đối phương.
- Ồ sao vậy? Chức chủ tịch nước là chức vị cao quý nhất mà ta và S quốc có thể trao tặng cho ngài, sao ngài lại từ chối?
Giang Bình An không trả lời thẳng câu hỏi của chủ tịch Hà mà chỉ kể chuyện xưa:
- Đêm tối ngày 22/12 cách đây vài ngày, lúc đó ta giải cứu ra hoàng đế Phổ Nghi, ta thuyết phục hoàng đế lập quốc. Lúc thuyết phục gần thành công thì hoàng đế Phổ Nghi có hỏi ta một câu tương tự như chủ tịch Hà hỏi bây giờ vậy, hoàng đế hỏi ta:
"Ngươi mạnh như vậy sao ngươi không làm hoàng đế luôn đi?"
Lúc đó ta trả lời: Đó là vì hai chữ "Chính thống"
Giờ đến chủ tịch Hà hỏi ta sao không làm chủ tịch nước, ta cũng sẽ trả lời giống như vậy, cũng là vì hai chữ "Chính thống".
Trong mắt của ta, và trong mắt của cả dân tộc S quốc, vị trí chủ tịch nước này chỉ có thể dành cho một người... Đó chính là ngài.
Chủ tịch Hà nghe vậy rất xúc động, ông cảm nhận được rất rõ sự chân thành trong lời khen của Giang thủ tướng. Đây là một lời khen ngợi thật lòng chứ không phải sáo rỗng xã giao. Trầm ngâm hơi lâu để lắng cảm xúc, cuối cùng chủ tịch Hà bùi ngùi hỏi:
- Ngài không làm chủ tịch, vậy ngài muốn chức vụ gì để danh chính ngôn thuận trợ giúp S quốc?
- Thủ tướng.
- Vì sao là thủ tướng?
- Thủ tướng là đủ rồi, vì nó đủ lớn để ảnh hưởng và có thể kiêm nhiệm.
- Kiêm nhiệm thủ tướng sao? Thật giống với Tô Tần trước kia làm tướng quốc của 6 nước... Ôi mà như vậy cũng quá tuyệt vời rồi, có ngài làm thủ tướng thì S quốc vững như bàn thạch.
- Không... Không vững như bàn thạch được đâu.
- Không thể nào, S quốc có Thần Tiên Thủ Tướng rồi, đâu còn yếu điểm gì nữa mà không vững bền!
- Còn chứ, còn một điểm yếu chí mạng nữa. Đó chính là bản thân của chủ tịch Hà, một người lãnh tụ, một vị cha già của dân tộc. Chủ tịch Hà mà ổn thì quốc gia ổn, chủ tịch Hà mà trường thọ thì quốc gia lâu dài, chủ tịch Hà mà hạnh phúc thì dân chúng mới hân hoan... Chắc chắn ngài không tưởng tượng ra nổi cảnh đất nước độc lập mà lại không còn ngài, mọi người hát bài "Như có bác Hà trong ngày vui đại thắng" mà nước mắt của họ rơi ướt biết bao nhiêu đâu...
Chủ tịch Hà nghe đến đây thì cảm thấy quá xúc động, bỗng nhiên có cảm giác Giang thủ tướng dường như hóa thân thành một người con S quốc, đang lo lắng cho vị cha già dân tộc. Chủ tịch Hà đỏ hồng đôi mắt lẩm nhẩm lại ý của Giang Bình An:
- Ta ổn thì quốc ổn
ta thọ thì quốc trường
ta hạnh thì dân hỉ sao?
Chủ tịch Hà rất thường nghe những lời quan tâm chăm sóc của con cháu, đồng chí, đồng bào ... trong cả nước lo lắng cho ông. Những lúc đó chủ tịch Hà thường trả lời rất kiên quyết, một lòng vì nước vì dân, luôn đặt quốc cao hơn gia, luôn nói chờ cách mạng thành công, quốc gia thống nhất mới lo cho thân mình.
Nhưng than ôi, nay tuổi hạc đã 70, cái tuổi thất thập cổ lai hy mà quốc gia vẫn còn chia cách, bọn đế quốc Mỹ vẫn đổ tiền vào xâu xé S quốc để thực hiện m·ưu đ·ồ chính trị xấu xa, bành trướng của chúng, chủ tịch Hà làm sao để thống nhất nước nhà rồi lo cho thân mình được?
Nhưng đó là cách nói đối với con cháu, với đồng bào, với đồng chí cấp dưới... Chứ nay vấn đề này lại được nói ra từ Thần Tiên Thủ Tướng thì chủ tịch Hà không thể nào xuề xòa qua loa đối đãi được.
Một vị tài phép vô biên mà chính miệng nói vận mệnh đất nước gắn liền với vận mệnh của chủ tịch thì ông phải suy ngẫm cẩn thận để xem xét thật kỹ, thật rõ mới được.
Chuyện xưa kia thì có Tần Thủy Hoàng, là một thiên cổ nhất đế, hùng tài đại lược, gồm thâu lục quốc... Tài như vậy, giỏi như thế ấy vậy mà vừa nằm xuống thì Đại Tần diệt vong.
Xuống chút nữa thì có gian hùng đệ nhất Tào Mạnh Đức, tức Tào Tháo - Tào A Man, hiệp Thiên Tử dĩ lệnh chư hầu, thu gom năng thần danh tướng, công tích vô biên... Thế nhưng vừa ngã xuống thì cả cơ đồ cũng lọt vào tay Tư Mã Ý.
Vì vậy chuyện vận mệnh một nước gắn liền với một vị lãnh tụ không thể bảo rằng không có.
Chủ tịch Hà suy tư kỹ lưỡng về trường hợp của mình, rõ ràng cách nói của Giang thủ tướng có hơi quá lố. Ông biết chắc chắn nhà nước và các đồng chí thân yêu dù không còn ông thì vẫn sẽ lèo lái đất nước thành công...
Nhưng về mặt khác thì lời ấy cũng vẫn không sai, nếu chủ tịch Hà sống thêm vài chục năm một cách khỏe mạnh, để tiếp tục phục vụ đất nước thì quá tốt rồi, điều đó đâu có gì bàn cãi, nhưng sức người có hạn, sinh lão bệnh tử là chuyện thường.
Chủ tịch Hà lại hỏi:
- Xin hỏi ngài, nếu lúc ta ngã xuống, quốc gia đã độc lập thống nhất, ngài thì làm thủ tướng, tuy rằng có đáng tiếc nhưng ta trộm nghĩ quốc gia vẫn ổn định rất nhiều mới phải chứ, vì sao không ổn?
- Ha ha ha... Chỉ có hai chữ thôi... Đó là lòng người. Chủ tịch Hà mà không còn nữa thì lòng người biến đổi, lúc đó thị phi nổi lên, quốc tế thù địch gièm pha, đặc biệt khi thân phận của ta là lưỡng quốc thủ tướng, ta cũng vô lực khống chế cục diện.
- Nhưng ta nay đã 70 tuổi hạc, làm sao kéo dài lâu được.
- Vậy là chủ tịch Hà quên trung sách rồi, khi thượng sách mà kết hợp với trung sách thì sẽ biến thành thượng thượng sách, thượng trung chi thượng.
- Thượng trung chi thượng... Cải thiên hoán mệnh... Kéo dài tuổi thọ sao?
- Đúng.
- Nhưng như vậy là nghịch mệnh trời sẽ tổn hao âm đức của ngài.
- Ha ha ha... Hiện giờ ta đã lộ thiên cơ một phần, đã tổn hao âm đức rồi, thêm chút nữa cũng không sao, dù sao cứu người chắc chắn sẽ hao tổn âm đức ít hơn g·iết người rất nhiều.
Nghe tới đây chủ tịch Hà liền chấp tay tạ lễ một lần nữa.
- Đa tạ đại ân đại đức của ngài đã không tiếc hao tổn thân mình mà trợ giúp ta và cả S quốc. Vậy ta cũng không làm kiêu, xin được chọn thượng thượng sách để giúp nước nhà.
- Rất tốt... Đúng sáng sớm ngày 1/1/1961, lúc 5h sáng, chủ tịch Hà hãy cho các đơn vị sẵn sàng tiếp nhận cả miền Nam S quốc, lúc đó sẽ không còn một bóng dáng quân địch nào nữa. Tối giao thừa trước đó ta sẽ đi một vòng thu hết đám bè lũ tay sai. Sau đó 9h sáng ngày 1/1, chủ tịch Hà có thể thông báo cho quốc tế rằng S quốc đã thống nhất đất nước, sẵn tiện công bố luôn tên tuổi của ta, để ta xem nước Mỹ còn dám làm gì nữa không, nếu tiếp tục gây chiến thì chúng nó sẽ nhận lãnh hậu quả.
Người nghe vậy liền sửng sốt.
- Chỉ đơn giản vậy là thống nhất sao?
- Phải, chỉ đơn giản vậy thôi!
- Ui trời...
Chủ tịch Hà chỉ than lên hai tiếng ui trời rồi lão lệ tung hoành, nước mắt như mưa đổ... Tâm tình của Người thật sự là quá khó tả, cái điều mình bỏ ra nữa thế kỷ phấn đấu suốt đời để thực hiện, biết bao mồ hôi xương máu của đồng bào đồng chí đã đổ... Vậy mà giờ này chỉ đơn giản như vậy là đã thực hiện được sao?
Chủ tịch Hà thấy mình giống như trong một giấc mơ tuyệt đẹp, ông sợ mộng tỉnh rồi lại hóa thành không!
Giang Bình An ngồi yên nhìn vị cha già dân tộc đang khóc, hắn không an ủi, cũng không ôm lấy ngài, hắn biết nếu nói về tâm chí cứng cỏi thì cả trăm Giang Bình An cũng không thể bằng một ngón tay út của chủ tịch Hà, bây giờ chủ tịch Hà khóc, đó là khóc vì hạnh phúc, vì đã nhìn thấy thắng lợi, nên càng hạnh phúc thì càng khóc nhiều...