Vài tháng trước.
Hào mập: - Ê Thạch, mầy ghi trường nào?
- Bách Khoa, ngành điện tử.
- U là trời! Cao chót vót, nguyện vọng 2 là cái gì?
Ngọc Trung Thạch lắc đầu.
- Nói lẹ, mày giấu làm gì?
- Lắc đầu là không có. Tao chỉ ghi nguyện vọng 1.
Hào mập trợn mắt: - Mày học giỏi thiệt nhưng lỡ rớt thì sao?
- Ôn, năm sau thi tiếp.
Hào mập chấp tay vái: - Mày ngon! Nhà người ta khá giả khác, nhà tao với mày...
- Có gì mà lo, vừa đi làm kiếm tiền đóng học phí vừa ôn thi cũng được mà.
Hào mập nghe khoái cười nhưng lập tức lắc đầu:
- Mày học giỏi chơi kiểu đó được, tao thì thua rồi, thi rớt chắc phải đi lính.
- Gì? Tướng mầy mỡ không mà cũng đi lính được?
- Ê... bạn thân không công kích nhân thân nha... Có bao giờ tao chê mầy ốm nhách như cây tre miễu chưa?
- Mày đang chê đó! ... ...
...
Một tháng trước.
Hào mập gọi điện thoại: - Thạch, đi uống cà phê mày.
- Tha cho tao đi Hào mập, trưa nắng nóng chết, mạnh ai nấy ngủ đi!
- Mày thi sao rồi?
- Ngon lành, nhưng mệt lắm, tao thấy hình như sút kg!
- Hắc hắc... thôi đi mày... mày có kg nào nữa để sút, tao mới sút được nè, đáng tiếc lại lên 1 kg rưỡi.
- Là sao?
- Má tao tẩm bổ cho tao thi, ăn toàn đậu phộng với óc heo. Má nói ăn đậu thi đậu, ăn óc bổ óc. Nhưng mà nào giờ tao toàn nghe người ta nói: "Ngu như heo" không hà!
Ngọc Trung Thạch chắc lưỡi:
- Má mày thương mày, có điều ăn vậy mà lên có 1 kg rưỡi thì coi bộ mày cũng thi kịch liệt đó!
- Còn mày, má mày cho ăn gì?
- Nhà tao còn nghèo hơn nhà mày nên má tao chỉ chọn bổ sung Kali qua trái cây, má tao nói người nước ngoài qua nước Việt của mình toàn kiếm thứ này để ăn, bổ lắm.
- Trái gì?
- Chuối già!
- Khặc khặc khặc...
Hào mập cười rung rinh một thân mỡ mập.
- Trời ơi là trời... má tao cho ăn óc heo, má mày cho ăn chuối để đi thi... chuyến này kết quả chắc chẳng lành quá!
Ngọc Trung Thạch nghĩ lại cũng thấy mắc cười nhưng hắn vẫn bênh vực má yêu:
- Đừng cười, thi cử là do sức học, mày đừng nói gở!
...
Một tuần trước.
Hào mập qua nhà.
- Thạch, mày có sao không?
- Đau như bò đá, thiếu đúng 1 điểm!
- Đau nhưng đừng quá buồn, tao cũng rớt nguyện vọng 1, may mà đậu nguyện vọng 2 vào học ngành Sinh Học trường Tự Nhiên. Tao coi điểm thủ khoa bên tao, thua điểm mày xa lắc.
Ngọc Trung Thạch ngồi dựa ghế ỉu xìu.
Hào mập kiếm chuyện khác nói:
- Mày có lên group lớp không? Tụi nó đứa cười đứa khóc ỏm tỏi đó...
- Tao có nhìn sơ sơ, học tài thi phận thôi.
- Mày lên sao không thấy nhắn gì hết?
- Nhắn cái gì bây giờ? Không lẽ nói đứa giỏi nhất khối rớt đại học cái đụi à? Vả lại tao trước giờ đâu thích ồn ào?
- Ừm... ba má mày la dữ không?
- Không, điểm số tao rất cao, chỉ thiếu 1 điểm. Điểm đó mấy năm vừa rồi là đậu, không biết sao năm nay lại rớt. Có điều nhỏ em nó cười tao dữ lắm.
- Vậy giờ mày tính sao?
- Thì đi làm và ôn thi, tao quyết chí vào đó để mai mốt đi làm cho ngon. Mấy ông sếp kỹ sư trong công ty má tao lương cao lắm, từ vài chục cho đến vài trăm triệu không hà!
- Mày tính làm gì?
- Bổn cũ soạn lại thôi, buổi tối đi dạy kèm, buổi sáng đi làm thêm gì đó.
- Gì đó là gì đó?
- Chắc phụ bán quán, tao đang nghía một tiệm trà sữa ngoài chỗ công viên, vừa gần nhà vừa có thời gian rảnh ôn bài.
Hào mập thán phục:
- Mày ghê thiệt, tính đâu ra đó hết trơn rồi! Trong lúc tụi tao đi học thì mày cài luôn hai job. Nếu vô trà sữa bán được tao sẽ rủ tụi nó tới ủng hộ!
- Ừm... cảm ơn mày, nhà nghèo phải tính kỹ chứ mậy.
- Mày tính vừa vừa thôi, cho cái cây tre miễu nó nở nang một chút!
- Ha... bạn thân công kích nhân thân là đứa nào?
- A... tao quên... sory mày... Trên group tụi nó rủ họp lớp mày đi không?
Ngọc Trung Thạch lắc đầu.
Hào mập nài nỉ: - Hừm... tao biết tụi nó chơi cao cấp quá mình chơi không lại nhưng lần này sắp xa nhau rồi...
- Người thành công luôn có thêm cơ hội! Giờ tao nghèo lại thi rớt đi làm gì?
Hào mập chắc lưỡi, ngập ngừng mãi cuối cùng nói ra:
- Có người nhắn tao kêu mày đi...
- ...
- Là Nhã Hân, nó kêu tao phải bắt mày đi!
- ...
- Mày đi đi, nó sắp đi du học rồi.
Ngọc Trung Thạch khàn giọng:
- Đi để nói gì?
- Mày tuyệt tình vậy sao?
- Ui dào... có tình gì đâu mà tuyệt. Chẳng qua hai đứa học chung từ mẫu giáo đến lớp 12, một đứa giỏi nhất một đứa giỏi nhì, một đứa giàu nhất một đứa nghèo nhất, một đứa đẹp gái nhất một đứa xấu trai nhất thôi...
Hào mập bó tay bỏ đi.
...
Ba ngày trước.
Tại tư gia một học sinh nữ lớp 11 sắp lên 12.
Ngọc Trung Thạch mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đồng phục ngồi ngay ngắn nói chuyện với hai vợ chồng chủ nhà:
- Con là Ngọc Trung Thạch, vừa tốt nghiệp lớp 12 chung trường với em Lan. Hôm nay con đến là để tự giới thiệu xin dạy kèm thi đại học cho em Lan.
Cô gái xinh xắn ngồi kế bên cha mẹ rất hưng phấn:
- Wow... anh Thạch giỏi nhất khối 12 năm trước đúng không?
- Ừm, là anh!
- Cha, mẹ... ảnh học giỏi lắm á!
Hai vị phụ huynh có vẻ rất hài lòng nhìn cậu nam sinh trước mặt, cậu này bộ dạng thật thư sinh, nhưng khuôn mặt hơi ngăm đen hiện lên nét rắn rỏi.
Người cha: - Chú cảm ơn con đã đến đây, nhưng sao con biết nhà cô chú?
- Dạ năm học vừa rồi con có tìm hiểu nhà các em lớp 11 có sức học chưa đạt để chuẩn bị công việc gia sư sau khi tốt nghiệp.
Người mẹ: - Trước giờ con có kinh nghiệm dạy kèm chưa?
- Dạ có, con thường dạy kèm các em cấp 2, nhưng giờ con muốn chuyển qua dạy kèm ôn thi đại học.
- Ồ... tại sao?
- Dạ vì thu được nhiều tiền hơn. Con biết nói vậy nghe kiểu như thực dụng nhưng đây là công việc, con muốn tự nâng cấp để hưởng mức thu nhập cao hơn.
Người cha gật gù: - Ừm... nói rất hợp lý. Nhưng sao con tự tin ôn thi đại học cho các em chỉ thua con 1 tuổi?
- Dạ vì con có nhiều kinh nghiệm giảng dạy, các loại đề thi đại học con rất rành. Điểm thi vừa rồi con đạt 25 điểm cho 3 môn Toán Lý Hóa.
Người mẹ: - Trung bình trên 8 cho mỗi môn, rất giỏi. Nhưng con có đảm bảo đủ thời gian ôn thi cho bé Lan không?
- Dạ con đảm bảo bởi vì thực ra con rớt đại học.
- Hả... sao lại rớt?
- Dạ con chỉ ghi một nguyện vọng vào trường Bách Khoa ngành điện tử, và con bị thiếu 1 điểm.
Người cha giật mình: - Sao con không ghi nguyện vọng 2, uổng phí một năm luôn đấy!
- Dạ con còn trẻ, một năm con chờ được, trong năm này con còn có thể đi làm kiếm tiền trang trải học phí!
15 phút sau rời khỏi nhà bé Lan, Ngọc Trung Thạch thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy là thành công ký được hợp đồng với 3 nhà. Nhiêu đây đã đủ để dạy nguyên tuần rồi, giờ chỉ còn quán trà sữa.
...
Tiệm trà sữa nằm sát công viên, trong một ki-ốt nhỏ.
Thấy Ngọc Trung Thạch đi vào chị chủ quán xinh đẹp nở nụ cười như hoa:
- Anh uống trà sữa gì?
- Dạ không, em muốn xin việc làm, bên ngoài chị có ghi là tuyển nhân viên.
Chị chủ quán quay thái độ 180, thay ngay nụ cười bằng ánh mắt dò xét:
- Ok... vậy em vào trong ngồi chị phỏng vấn. Hồ sơ của em đâu?
Ngọc Trung Thạch rút thẻ chứng minh và thẻ học sinh:
- Nhà em gần đây, em vừa thi rớt đại học muốn vào làm vừa kiếm tiền vừa ôn thi đại học.
Chị chủ quán Ngọc Huyền khá ngạc nhiên trước cách nói chuyện tự tin và rõ ràng của đối phương:
- Em nói vậy nghĩa là em không có kinh nghiệm?
- Dạ vâng, nhưng chỉ cần chị hướng dẫn, em sẽ làm được ngay.
Ngọc Huyền nhíu mày:
- Nhưng em không có kinh nghiệm sẽ rất khó coi sóc cả tiệm trà sữa này.
- Chị yên tâm, em đã quan sát nơi này 2 ngày để học hỏi: sáng 8 giờ 30 chị đến đây, mở cửa vệ sinh và bắt đầu tiếp khách, tối 10 giờ chị sẽ đóng cửa.
- Sao em dám theo dõi chị?
- Không, em chỉ tìm hiểu công việc mình sẽ làm như thế nào, có như vậy mới biết mình đáp ứng được hay không.
Ngọc Huyền âm thầm vừa lòng, anh chàng này có vẻ tỉ mỉ chu đáo:
- Rồi em thấy mình đáp ứng được?
- Dạ vâng, em có thể làm từ 8 giờ 30 đến 16 giờ 30. Chị có thể thử việc em, nếu thấy được thì tiếp tục thuê.
- Ừm... cũng hợp lý. Nhưng tiền công là 20 k/ giờ, phía ngoài ghi 25-30 là dành cho người có kinh nghiệm.
Ngọc Trung Thạch gật đầu: - Em đồng ý, nhưng nếu em làm tốt, bán nhiều thì chị nhớ tăng lương nhé!
- Ok... phải coi em thể hiện ra sao, giờ trước tiên em phải qua ải pha trà đã, ở đây có gần 20 công thức, em phải thuộc hết thì mới được làm!
(còn tiếp)
0