Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2 (Ngọc Trung Thạch). Mắm - Tép

Chương 2 (Ngọc Trung Thạch). Mắm - Tép


Nhận được cái gật đầu của chủ quán xinh đẹp Thạch mừng rỡ và bắt đầu ngay việc học cách pha trà sữa.

Huyền đã từng huấn luyện không ít nhân viên mới do đó quen tay hay việc, tranh thủ lúc quán vắng buổi sáng liền giảng giải, trình bày thật kỹ gần hai mươi công thức pha trà.

Thạch tập trung tinh thần 120% đối với cậu đây cũng là đi học nhưng là ở trường đời, học tốt tuy không có điểm nhưng sẽ kiếm được tiền.

Lúc này IQ cao đã giúp Thạch mau chóng thuộc làu, cậu còn cẩn thận quay phim từng thao tác pha trà, dùng nguyên liệu nào, phân lượng ra sao... để nghiên cứu thêm.

Huyền: - Wa... em học nghề hay là trộm nghề vậy hả?

Thạch: - Hai cái đó khác gì nhau đâu chị!

- Ừ ha! Nhiều nhân viên cũ thấy ngon ăn, bỏ chị đi mở quán hoài luôn á!

- Cái đó là người ta có vốn.

- Chà... biết rành dữ ta...

Thạch mỉm cười tiếp tục tập thao tác "chay" nghĩa là cầm ly không giả vờ múc này múc nọ cho quen thuộc thao tác và trình tự.

IQ cao giúp Thạch ghi nhớ rõ nhưng không giúp tay cậu mau thành thạo và cũng không giúp được cơ thể của cậu:

Trời ơi... nó mỏi mệt kinh khủng!

Lưng mỏi, tay mỏi, chân mỏi.

Thạch mím môi chịu đựng trong hơn một giờ để học thao tác. Dù máy lạnh của tiệm chạy vù vù nhưng lưng áo cậu vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Công việc này nhìn tưởng không mệt nhưng lại mệt không tưởng, đặc biệt là khi so sánh với "nghề" hái ra tiền đầu tiên của Thạch: dạy kèm buổi tối cho mấy em cấp 2.

Thuở nhỏ cậu đã có bệnh tim nhẹ cộng thêm ăn uống thiếu thốn nên thân thể gầy còm yếu ớt, thứ duy nhất mạnh mẽ là tinh thần và trí tuệ, chúng giúp cậu kiên cường như một cục đá, giống hệt như tên cúng cơm ba đã đặt.

Huyền vừa buôn bán lai rai vừa quan sát Thạch, nàng rất ngạc nhiên về sự thông minh của cậu, xem ra lần này nàng nhặt được bảo:

- Thạch ơi... em học nhanh lắm nhưng em phải thả lỏng.

- Là sao vậy chị?

- Lúc em pha trà đâu cần gồng cứng cả người, nó làm em mau hết sức và mỏi mệt lắm.

- Ồ... ra là vậy... hèn gì em thấy chị làm nhẹ nhàng quá còn em thì quá mệt!

Huyền bắt đầu thấy thích cậu bé vừa thông minh vừa biết lắng nghe học hỏi, nàng pha một ly trà sữa cho Thạch:

- Lại đây uống đi em, giải lao nạp năng lượng rồi học tiếp, ly này chị tặng.

- Ha ha... cảm ơn chị, chị đẹp và tốt như tiên luôn á!

- Ôi trời... bây giờ biết luôn nịnh đầm nữa!

- Đâu có, em nịnh... sếp của em ấy chứ!

Rột... rột...

- Wa... ngon quá chị ơi... hèn gì nãy giờ đắt khách quá trời!

Huyền cười híp mắt:

- Lại nịnh... nhiêu đó chỉ là lai rai thôi em, đến giờ cao điểm mới đông nhưng không đông như mấy năm trước. Làm trà sữa bây giờ không ngon ăn như hồi xưa.

- Tại sao vậy chị?

- Ờ thì kinh tế khó khăn, khách uống hoài cũng chán, rồi sợ bị mập, sợ bị tiểu đường... quan trọng nhất là không có điểm nhấn, không nổi tiếng.

- Quán mình có bán online không hả chị?

- Có chứ nhưng không ăn thua. Dùng app phải đóng phí... muốn "nổ" nhiều đơn thì phải chi tiền quảng cáo mạnh, rồi phải giảm giá sâu... như vậy khách mới vào xem và "nổ" đơn nhiều nhưng càng làm càng mệt mà lợi nhuận thực tế không có là bao... vậy nên nửa năm nay chị dẹp luôn cho rảnh nợ!

- Wow... không xài app mà quán vẫn ok thì chắc chắn là do hai nguyên nhân.

Huyền ngạc nhiên: - Nguyên nhân gì? Em mới tới làm sao biết được?

- Ha ha... tại vì nó ngay trước mắt em, một là trà sữa quá ngon, hai là chủ quán quá đẹp!

Huyền đỏ mặt: - Ui... cái thằng này... chỉ được cái nói... đúng!

Ha ha ha ha... hai chị em phá lên cười, dù là mèo khen mèo dài đuôi nhưng chỉ cần vui là được.

Ly trà sữa vơi đi phân nữa, khách tới, Huyền ra buôn bán, Thạch lại vừa tập thao tác vừa chú ý cách thức tiếp đãi khách hàng...

Càng quan sát Thạch càng phục chị Huyền, thân gái mỏng manh yêu kiều nhưng pha trà sữa lại đạt max cấp, đặc biệt là lúc khách đông, tai chị nghe vài khách, miệng đon đả trả lời ngọt như mía lùi, hay bàn tay lại thoăn thoắt pha chế cực nhanh... giống như chị có phân thân chi thuật.

Hèn gì quán này là quán đông nhất vùng này, Thạch chọn đầu quân quả nhiên không sai.

Cao trào khách vừa qua cũng đã đến giữa trưa, chị Huyền giao cho Thạch ly trà sữa to nhất:

- Tặng em ly thứ hai, giờ em về ăn uống nghỉ ngơi... đến chiều mát muốn tới học tiếp thì học!

- Ui... chị cho nữa sao... em thấy ngại...

- Đừng ngại... uống nhiều nhiều để tròn trịa chút đi em...

- Em tưởng gầy như vầy sẽ quảng cáo tốt hơn chứ!

- Quảng cáo gì?

- Thì quảng cáo trà sữa Huyền Milk Tea uống nhiều vẫn gầy dáng thon eo!

- Ha ha ha ha... ôi trời... thế mà chị không nghĩ ra nhỉ! Em có cần thêm tiền quảng cáo vào lương không?

Ha ha ha ha... hai chị em lại phá lên cười chia tay trong vui vẻ.

...

Thạch hí hửng hì hục đạp xe về nhà, ly trà này size lớn, giá đến 35 k, sáng giờ vớt được 2 ly xem như trúng mánh.

Căn nhà nhỏ nằm lọt trong hẻm nghèo, Thạch vừa về đến thì đã cầm ly trà sữa giơ cao ghẹo chọc em út:

- Mắm ơi... ra đây anh hai cho quà nèeee!

Ngọc Như Hoa năm nay chuẩn bị lên lớp 8, cô bé đang lui cui nấu ăn nghe chữ "Mắm" thì nhe răng chu mỏ:

- Cái anh "Tép" này kỳ ghê, người ta tên đẹp không kêu, toàn đặt nickname xấu hoắc chi vậy?

- Ha ha... Mắm không ra lấy quà là hết ráng chịu nha!

Như Hoa bực bội nhưng vẫn ló đầu coi thử sau đó nhảy tưng tưng vồ lấy ly trà sữa.

- Cảm ơn anh Tép! Hôm nay tốt ngày hay sao vậy anh Tép của em?

- Trời... ngọt thì có ngọt sao không kêu anh hai bỏ chữ Tép đi?

- Hứ... ai biểu kêu người ta là Mắm, mà lâu lâu lại là Mắm Thúi nữa chứ!

Thạch nở nụ cười rộ:

- Mắm à... cất tủ lạnh chờ ngủ dậy uống cho ngon, giờ tới giờ ăn cơm rồi đừng uống... Mắm làm vậy má biết má buồn lắm đó!

- Xì... ai biểu Tép làm người ta thèm, em phải hút vài cái trước đã!

Rột... rột... rột... Đi tong 1/3 ly trà sữa.

Thạch trợn mắt: - Ly này 35 k đó, Mắm hút 3 cái hết 1/3, như vậy mỗi cái rột rột của Mắm là hết mười mấy k đó!

Như Hoa chột dạ nhưng cô bé không sờn lòng:

- Kệ em... hồi nãy Tép nói cho em rồi!

Thạch cười cười không ghẹo nữa, cậu rửa tay bới cơm ăn ngấu nghiến vì đói.

Cơm nóng ăn với cá hấp chiên chấm nước mắm tỏi ớt vừa rẻ vừa ngon bá cháy!

Làm một lèo hết chén cơm to, Thạch bắt đầu húp canh bầu luộc khoái khẩu, nhưng hỡi ơi:

- Á... mặn... mặn c·hết người rồi!

Như Hoa cười hí hí che ngay tô canh đã chừa riêng cho mình.

- Mắm... em lại nêm mặn lè canh của anh sao?

- Ai biết đâu... em vẫn làm theo lời tổ tiên mách bảo, ăn muối nhiều mới chắc da chắc thịt!

Thạch lấy nước lọc uống ừng ực sau đó lựa bầu ra ăn riêng.

- Chút chiều anh méc ba mẹ đánh đòn Mắm luôn!

- Xì... người ta nấu cơm lành canh ngọt cho ăn rồi còn lấy oán trả ơn nữa!

- Canh vầy mà ngọt?

- Ừ thì... đậm đà thôi!

- Hừm... vậy mai mốt anh đem trà sữa về không cho Mắm nữa!

- Vậy em không nấu cơm cho Tép...

- Ok... anh sẽ uống trà sữa, như vậy cũng no rồi!

Như Hoa lo lắng: - Không được... Tép không ngoan, không nghe lời thầy cô và ba mẹ!

- Là sao?

- ... Mẹ cho quà bánh

Chia em phần hơn

Có đồ chơi đẹp

Cũng nhường em luôn...

(Bài thơ Làm Anh, của Phan Thị Thanh Nhàn)

- Ha ha ha... cái đó là mẹ cho... còn trà sữa này của anh, lêu lêu...

- Hu hu... không chịu đâu... Tép ăn h·iếp em... em méc ba mẹ cho coi!

- ???

(còn tiếp)

Chương 2 (Ngọc Trung Thạch). Mắm - Tép