Đến 7 giờ rưỡi, tiệc tàn, Nhã Hân dẫn cả lớp đột kích quán trà sữa Huyền Milk Tea.
7 chiếc taxi ghé quán, 41 nam thanh nữ tú ùa vào quán làm chị Huyền giựt mình, quán lập tức quá tải, hơn phân nửa phải ngồi ngoài dọc vỉa hè nhưng vui đáo để.
Hào mập nhìn hoài không thấy Thạch, cậu tái mặt vội hỏi chị chủ quán xinh đẹp:
- Chị ơi, quán mình có nhân viên nam nào tên là Thạch, mới xin vào làm không chị?
Huyền: - Có, Thạch mới vào làm 1 tuần, em là gì của nó?
- Em tên là Hào... bạn thân cùng lớp với Thạch. Hôm nay tụi em đến để ủng hộ quán, thằng Thạch nó đâu rồi hả chị?
- Ha ha... cảm ơn các em ủng hộ nha! Thạch về từ 6 giờ kém rồi em!
Nhã Hân vờ đứng bên cạnh dỏng tai nghe không sót chữ nào, nàng nóng ruột dùng tay áp mặt ra hiệu cho Hào gọi điện, cậu đành rút điện thoại bấm gọi qua zalo.
Tút tút tút...
Hào mập vò đầu bứt tóc, chị Huyền tinh ý nhận thấy nên giải thích:
- Nghe nói giờ này Thạch dạy kèm... chắc nó tắt tiếng đó em!
Hào mập nhìn Nhã Hân và nhún vai bất lực.
Nhã Hân tức muốn khóc... lúc đến nàng cao hứng bao nhiêu thì giờ cụt hứng bấy nhiêu... nàng muốn tạo bất ngờ và muốn hỏi tội Thạch nhưng đều thất bại.
Hào mập không đành lòng nhìn hoa khôi rơi lệ:
- Rồi giờ sao? Chút nữa chạy tới nhà để kiếm nó không?
Nhã Hân đỏ mặt lắc đầu, dính dáng đến người lớn lại vào đêm hôm khuya khoắt sao nàng dám?!
Hào mập thở phào nhẹ nhõm, ai dè câu chuyện không dừng lại đó.
- Ổng có biết tui sắp du học không?
- Biết, tui nói nè chứ ai!
- Biết ngày giờ tui bay chưa?
- Chưa, bà có nói gì đâu!
- Vậy là được rồi, chuyến này tui nhờ lần nữa, ông mà còn làm không được thì tui từ mặt ông luôn đó nha Hào.
Hào mập trẻ người non dạ, nghe mỹ nữ ra tối hậu thư lập tức gật đầu vỗ ngực dù chưa biết là chuyện gì.
Nhã Hân hạ giọng rù rì:
- Tui bay sáng thứ hai, lúc đó ông làm như vầy... như vầy nhé... ông phải rủ cho bằng được Thạch đi đến sân bay tiễn tui đó.
Hào mập gật đầu: - Chuyện nhỏ, lần này có trói thì tui cũng sẽ đem nó đến sân bay, yên tâm.
Nhã Hân dần dần bình tâm, nàng quay qua vui chơi với mọi người... Hào mập chột dạ, cậu nói mạnh miệng lắm nhưng sẽ không dễ thuyết phục được Thạch, người gì nghe tên đã biết cứng đầu như "cục đá" rồi.
Hút một hơi hết nửa ly trà sữa, hào quang trí tuệ tăng lên ào ào, Hào mập tung tăng chạy đến phụ chị chủ quán đưa trà sữa để lân la làm quen, sau đó rủ rỉ rù rì, chờ đến khi chị chủ quán gật đầu cậu mới yên lòng quay lại cùng các bạn.
...
8 giờ rưỡi tối kết thúc buổi học, Tuyền hỏi cắc cớ:
- Anh Thạch, tối nay thứ bảy, máu chảy về tim, sao anh không đi chơi mà đi dạy?
- Anh muốn kiếm tiền.
- Em xem phim thấy học trò nhà giàu đưa tiền cho giáo viên dạy kèm để được trốn học đi chơi. Nếu anh vì tiền, vậy em đưa tiền nhiều hơn cho anh thì anh sẽ làm sao?
- Anh bỏ dạy em ngay, đi kiếm học trò khác muốn học, muốn thi đậu. Vì anh không thể dạy được một học trò không muốn học!
- Wow... sao anh nói dạy vì tiền?
- Ha ha ha... lấy tiền của em được vài lần là anh bị đuổi mất thu nhập cả đời luôn á!
- Hì hì... anh khôn quá trời!
- Ba anh dạy ở đời có tiền lấy được có tiền không... cái này gọi là "quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo".
- Trời ơi... xổ nho luôn á!
- Ba anh nói riết nên anh thuộc!
- Ngoài em ra anh còn dạy kèm ai nữa không?
- Còn... Lan học tối 2-4, Linh tối 3-5 và em là 4-7.
- Hai bạn đó ôn thi giống em hả anh?
- Ờ... cùng trường, cùng khối, cùng đẹp, cùng nhà giàu và cùng...
- Học dốt chứ gì!
- Không phải học dốt, các em rất thông minh chỉ là vì nhiều lý do nên bị mất căn bản không theo kịp bài, từ đó sinh ra cảm giác sợ học tập.
- Ôi... anh hiểu em quá!
- Ừm... anh đã chọn lựa kỹ hồ sơ các em, anh luôn ưu tiên những ai muốn học nhưng không học tốt. Anh nghĩ việc giúp được các em học tốt là một thành tựu to lớn! Thôi lố giờ rồi, anh về đây, hẹn em thứ tư tuần sau, hãy làm bài tập chăm chỉ, có khó khăn gì thì nhắn zalo, anh sẽ giải đáp ngay.
- Anh có thể lập group cho em với Lan, Linh được không? Em muốn tạo nhóm bạn cùng tiến, biết đâu tính tình hợp nhau làm bạn thân luôn càng tốt.
- Ok thôi... nhưng group này chỉ trao đổi việc học, nếu muốn trao đổi chuyện khác thì các em có thể lập group khác...
- Dạ... em hiểu!
- Nè... lập group khác nhớ đừng nói xấu anh nha!
Ha ha ha ha ha... Tuyền cười thật tươi, hai mắt sáng lấp lánh...
...
Sáng chủ nhật, cả nhà thức trễ vì là ngày nghỉ nhưng Thạch vẫn dậy sớm lục tục đi làm.
Đến quán, mở cửa, dọn vệ sinh, chờ khách...
Lúc rảnh rỗi bật wifi lướt mạng, Thạch mới thấy thông báo cuộc gọi lỡ trên zalo của Hào mập kèm theo rất nhiều hình ảnh buổi họp lớp, trong đó không thiếu hình của quán Huyền Milk Tea.
- Ái chà... Hèn gì tối hôm qua hắc xì nhiều như vậy! Chắc Hào mập chửi mình đây!
Khuôn mặt và bóng dáng đáng yêu của ai đó lướt qua đầu, cậu ngây người... không chừng người đó nhắc còn nhiều hơn Hào mập.
Nhưng nghĩ đến gia cảnh hai bên quá chênh lệch Thạch vội nén sự xao xuyến trong lòng như bao nhiêu năm qua... cậu muốn nén cảm xúc như nén một chiếc lò so, càng nén thì động năng nó sinh ra càng lớn, giúp cậu bật lên nhanh hết mức có thể...
Còn "nhanh" để làm gì thì Thạch rất mơ hồ... có lẽ sâu trong thâm tâm cậu cũng mơ có một ngày mình kịp vượt hố sâu ngăn cách để đến với người ta!
Tin... tin...
Tiếng kèn xe khá lớn trước tiệm làm Thạch giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Hào mập:
- Wa... mày đi đâu sớm vậy? Xe mới luôn ta...
- Ha ha ha... con Ex này ba tao thưởng cho thi đậu đại học đó!
- Mày có bằng lái đâu mà chạy?
- Tao thi hổm rày, sắp có bằng rồi!
- Ngon...
Chưa đến 9 giờ mà nắng đã gắt, Hào mập nhễ nhại mồ hôi chạy vào ngồi máy lạnh:
- Tiểu nhị... cho bản đại hiệp một ly trà sữa và một chàng trai đẹp!
- Có liền... có liền... Sao hổm rày nói ghé ủng hộ mà không thấy mậy?
- Tao mắc đi du lịch với nhà mới về á! Tối hôm qua tao dẫn 500 anh em đến uống sạch trà sữa ở đây rồi còn gì...
- Ừm... nói vậy nghe còn được, đây là ly trà sữa tao làm tặng mày nè: đá nhiều trà nhiều chống nóng, sữa ít trân châu ít để chống mập.
- Cảm ơn mày, có tâm thấy sợ luôn... bạn chí cốt ghé mà cho size nhỏ nhất!
- Cái này là tao thương mày á!
- Thôi khỏi cần mày lo cho tao, mày lo cái thân mày sáng mai kìa!
- Tao có gì mà phải lo?
- Sáng mai mày phải đi tiễn Nhã Hân ở sân bay!
Tim Thạch chợt đau nhói: - Đi... đi nhanh vậy sao?
- Tao lạy mày... hôm nay là 26, ngày mai là 27 tháng 8 rồi... tụi tao nhập học ào ào luôn á!
Thạch thẫn thờ gật đầu, trong lòng đắng chát... lần đầu tiên trong đời cậu phải dừng bước nhìn các bạn tựu trường...
Rột... rột...
Tiếng hút trà sữa làm Thạch bừng tỉnh sau đó lắc đầu lia lịa:
- Không... tao không đi đưa tiễn đâu!
- Hừ... chuyện này mày không làm chủ được đâu cu!
- Là sao? Tao phải làm việc, kiếm tiền... nghỉ bất chợt làm sao chủ quán chịu?
- Hắc hắc... vụ xin nghỉ mày khỏi lo đi, tối hôm qua tao xin chị chủ quán cho mày nghỉ rồi. Chị Huyền ok, nói mày lo cho bạn gái xong về đây mở cửa bán không sao hết!
Thạch liếc bạn muốn lé con mắt, thằng này đời nào chu đáo như vậy?
- Ai kêu mày tài lanh quyết định thay tao vậy?
- Tao bị ép, mày thông cảm...
- Ai dám ép dầu ép mỡ của mày?
- Nhã Hân.
- A...
Thạch kinh hô một tiếng sau đó hai mắt lâm vào mơ màng, tuổi 18 quá nhiều hormone, cứ sơ hở là đầu óc mụ mị... Hào mập tranh thủ hút rột rột hết ly trà sữa, cậu biết tỏng thằng bạn thân cứng đầu, cứng mỏ nhưng mềm lòng với hoa khôi lắm.
Quả nhiên Thạch yểu xìu đáp ứng:
- Thôi... mày đã xin chị Huyền thì tao cũng nên đi... chuyến bay mấy giờ?
- 8 giờ 50 phút máy bay cất cánh, tao với mày phải có mặt lúc 7 giờ mới kịp đưa tiễn. Mày có chuẩn bị quà gì chưa?
- Chưa...
Chát!
Hào mập đập vai Thạch.
- Ai ui... cái thằng này... tay mày thịt không đập đau quá trời a!
- Vai mày xương không đau tay tao muốn c·hết thì có!
- ???
- Tao đã thông báo một tuần sao mày không chuẩn bị quà?
- Quà gì bây giờ? - Thạch tự dưng nổi giận - Nhà người ta giàu, có thiếu thứ gì, không lẽ đưa tấm thiệp viết mấy câu sáo rỗng??? Mà tao đã tính không đi... mày ép tao đó chứ bộ!
- Thôi thôi... tao bó tay hai đứa bây... bà hữu tình, ông hữu ý mà cứ y như người dưng... Hay mày móc đại trái tim ra tặng đi, nhớ kèm thêm câu:
Người đi một nửa hồn tui mất
Một nửa hồn tôi hóa dại khờ.
(Hàn Mặc Tử)
- Trời... sến hơn con hến... mày tha cho tao sống đi Hào...
Hào mập cười hắc hắc bỏ đi, Thạch nhìn theo thì thầm:
- Móc được tim mà không c·hết thì tao móc lâu rồi... đâu cần mày chỉ bảo...
(còn tiếp)
0