Cả nhà chia nhau đi làm đi học, Như Hoa đã nhập học từ hôm qua lúc Thạch đi sân bay, sáng nay bé thua độ nên lẻn chạy thật nhanh, Thạch nhìn theo cười ha hả.
Ba mẹ sáng nay hiếm hoi đi ăn phở, ba vừa ăn vừa buồn cười:
- Ha ha... tự nhiên trai cưng của mình sáng nay bộc phát mạnh dữ vậy ta, ăn hết cơm hết thịt còn biểu diễn ảo thuật nữa!
- Ai biết đâu, có điều chiều và tối qua nó rất lạ... hỏi thì nó chỉ nói tiễn bạn du học nên buồn...
- Thằng này xưa nay ít bạn... Hào mập thì không khá giả lại không học quá giỏi, khó du học lắm, chẳng lẽ lại là...
- Em nghi là cô bé kia đi du học!
- Chắc là vậy rồi, bé đó nhà giàu, du học là chuyện nhỏ... tội nghiệp thằng Thạch, nó buồn quá trời...
- Hì hì... Tối buồn sáng sung... chắc nó dùng chuyện đó làm động lực để vươn lên.
- Con trai mình lúc nào mà chẳng cố gắng...
- Ừm, em thấy nó hiểu chuyện sớm và cố gắng mà đau lòng luôn! Cả tuần vừa bán trà sữa vừa dạy học từ sáng đến tối, chủ nhật lại cày luôn... nó làm còn hơn tụi mình nữa anh ơi!
Ba buồn rầu: - Cũng tại anh dở, không kiếm được nhiều tiền cho nhà mình!
- Anh đừng nói vậy... đâu hễ muốn là kiếm nhiều tiền được đâu, trừ phi làm chuyện phi pháp!
- Oài... cả đời anh thất bại, chỉ có cưới em và có hai con cưng là thành công nhất thôi!
- Anh đừng buồn... thiếu gì người lập nghiệp thành công ở tuổi U50.
Ba vụt sáng hai mắt sau đó cụp lại, là đàn ông ai lại không muốn công thành danh toại!!!
Mẹ hiểu lắm suy tư của ba:
- Đời còn dài, vật đổi sao dời mấy hồi... biết đâu con trai con gái cưng phát triển tốt kéo theo ba yêu của tụi nó phi lên tuốt trời cao thì sao?
- Khà khà khà... cái này gọi là "phụ bằng tử quý" cha nhờ lộc con!
- Nhờ lộc thì càng tốt... nhưng con nó mới xin tiền kìa, anh tính sao?
- Em thấy sao?
- Tùy anh thôi, tiền trong nhà là có sẵn, số đó dành dụm mấy năm nay định chữa tim cho nó nhưng để hoài mà không đủ!
Ba giải quyết xong tô phở nạm - gân, ông ngồi hớp nước trà suy nghĩ. Qua ít lâu ba lên tiếng:
- Thằng Thạch xưa giờ tự kìm chế rất giỏi, lần này nó xin nhiều tiền như vậy là lần đầu tiên, anh thấy giống như nó muốn xin tiền lập nghiệp...
- Hì hì... vậy là cho đúng không?
- Ừ... mình ăn mặc dè xẻn cũng vì hai đứa nó... giờ nó lập nghiệp cho nó là đúng quá rồi còn gì!
- Ok thôi... để tối em đưa nó 20 triệu.
- Không...
- ???
- Em đưa con... 30 triệu đi! Nếu lập nghiệp thì cần nhiều chi phí phát sinh lắm, đưa nó nhiều thì càng dễ thành công, ít nhất là khi nó ra đường sẽ có tiền ăn sang một chút, nó ăn tiết kiệm quá thấy thương luôn!
- Chà chà... sang dữ ta... không dám đi uống cà phê, ăn phở mà cho tiền cái rụp 30 triệu!
- Ha ha ha... tiết kiệm khó chứ xài thì dễ ẹt!
- Rồi... nhất trí luôn... ông xã tui number one!
...
Lúc ba mẹ Thạch ăn phở thì cách nửa vòng trái đất ba mẹ Nhã Hân và nàng đang ăn ở một nhà hàng 5 sao.
Một bên trả tiền hai tô phở 70 k, khoảng 3 đô... một bên có hóa đơn là 5000, tiền boa 500 đô... chênh lệch gấp ngàn lần hơn. Tuy nhiên không khí ăn phở lại hòa hợp hơn không khí nhà hàng 5 sao nhiều lần, lúc này mẹ của Nhã Hân, Vương Di Tình đang chất vấn con gái:
- Nhã Hân, từ hôm qua đến giờ mẹ không cho con liên lạc với thằng nhóc kia con có làm theo không?
Nhã Hân lễ phép gật đầu nhưng không hé môi.
Lý Đại Hải ngồi ăn bữa ăn đắt tiền mà như nhai sáp, ông bực bội, nhà có 3 người mà giờ hai người muốn đại chiến, ông bênh vực ai đây?
- Vậy hôm qua đến giờ sao con không nói chuyện với mẹ?
Nhã Hân mỉm cười lắc đầu, cố tập trung vào miếng bò bít tết đắt tiền trước mặt, dù ăn không vô nàng cũng không thể lãng phí khi bạn trai đang bán trà sữa kiếm tiền vất vả...
- Hừ... muốn im lặng b·iểu t·ình? Được, vậy con hãy im lặng đi, mẹ sẽ cắt một nửa tiền sinh hoạt của con để xem con làm sao!
Nhã Hân vẫn mỉm cười, một nửa còn lại nàng vẫn dư sức tiêu xài, chưa kể nàng có quỹ riêng và cha nàng chắc chắn sẽ lén cho tiền nhiều hơn nữa là khác... Thế nhưng nàng đang trong giai đoạn muốn nổi loạn, nàng quyết chọc tức mẹ để đòi lại quyền tự do liên lạc, tự do yêu đương...
Nhã Hân vẫn không nói một lời, nàng chỉ tay vào một nữ bồi bàn đang tất bật dọn dẹp.
Ban đầu Vương Di Tình không hiểu, sau đó bà tái mét khi nhận ra con gái dự định đi làm bồi bàn...
- Không... mẹ cấm con...
Nhã Hân im lặng nhún vai.
Lý Đại Hải nhìn thấy vợ đã nổi gân xanh trên trán thì biết vợ sắp nổi khùng, ông buộc phải lên tiếng:
- Nhã Hân, con nói đi, con muốn làm gì?
Nhã Hân cười hì hì, nàng đợi ba lên tiếng từ hôm qua đến giờ thật vất vả, có ba tham gia nàng sẽ được đối xử công bằng.
- Con sẽ nghe lời ba mẹ...
Lý Đại Hải nhíu mày, ông biết con gái rượu vừa cứng đầu vừa thông minh, không dễ đối phó chút nào:
- Giỏi... rồi sao nữa?
- Con sẽ học thật tốt, tích lũy thật nhiều kiến thức, tốt nghiệp giúp ba quản lý công ty...
- Chỉ thế thôi à?
- Vâng, chỉ thế thôi... - Nhã Hân nhìn thấy gương mặt mẹ đã thư giãn, nàng liền kích một liều cực mạnh - ... Và dĩ nhiên để tập trung vào việc học cũng như nối nghiệp ba, con dự định chỉ lập gia đình sau 40 tuổi!
Lý Đại Hải dở khóc dở cười, thì ra con gái đào hố to ở chỗ này, rất khá!
Vương Di Tình khoé môi giật giật, bà nghiến răng:
- Ý của con là sao? Muốn phản đối mẹ nên làm như vậy? Mẹ và cha con đều trên 50, không lẽ chống gậy hay phải ngồi xe lăn đi dự đám cưới con?
Lý Đại Hải thêm chút tấu hài:
- Khà khà... ngồi xe lăn còn đỡ, lúc đó không chừng bị bệnh người già... chả nhận ra con gái là ai nữa ấy chứ!
Vương Du Tình nghe vậy càng thêm hoảng sợ:
- Không, tuyệt đối không thể được!
Nhã Hân vẫn không nói một lời, nàng chậm rãi thưởng thức ly rượu vang đắt đỏ.
Vương Di Tình cực lực không to tiếng vì đây là nhà hàng, cả 3 quay về căn biệt thự mua riêng cho Nhã Hân du học, nằm cách trường chỉ vài phút đi bộ.
Chiến tranh lạnh tiếp tục kéo dài cho đến khuya thì Vương Di Tình đành phải xuống nước:
- Con nói chuyện đi, con muốn gì?
- Con muốn quyền tự do liên lạc!
- Con không lén liên lạc thật à?
- Không, con luôn tuân thủ hứa hẹn, nói được thì làm được!
- Vậy sao mẹ kêu con đừng quen với thằng nhóc đó mà con lại không nghe?
- Con nghe rồi đó! Không liên lạc được thì quen cái gì hả mẹ!
- Vậy liên lạc được thì sao?
- Quen tiếp!
- Là sao? Con nói con nghe lời mẹ mà?
- Ừ thì con nghe, nhưng con tim của con không nghe...
Vương Di Tình vật vã gào lên:
- Đại Hải... Anh nghe con gái rượu của anh nói chưa? Hồi trước em đã kêu anh chuyển trường anh cứ nói không sao... mẫu giáo không sao, cấp 1 không sao, cấp 2, cấp 3 cũng không sao... Giờ thì vậy đó! Con gái mình mới 18 tuổi mà quen thằng đó 15 năm... chịu nổi không? Đã chung trường thì thôi đi... đằng này năm nào anh cũng sắp xếp cho hai đứa nó chung lớp, giờ anh vừa lòng chưa?
Lý Đại Hải cười khổ:
- Em tưởng anh muốn à? Anh bị h·ăm d·ọa đó! Nhã Hân nó luôn nói không học chung lớp với thằng nhóc đó thì nó sẽ không học!
Vương Di Tình bất lực:
- Sao anh không nói cho em?
- Nói ra rồi sao? Em ép nó học được không?
- Được chứ sao không!
- Nhưng có làm nó học xuất sắc như vậy không?
Vương Di Tình ngớ người, quả thật nếu ép buộc thì chắc chắn không xuất sắc. Bà bắt đầu e dè con gái của mình, lần đầu tiên phải học cách thỏa thuận thật sự:
- 40 tuổi quá trễ, 25 tuổi đi con!
Nhã Hân lắc đầu:
- Du học, thực tập... lúc ra trường cũng đã 25, còn thời gian kế thừa công ty của ba nữa.
Vương Di Tình thở phào, con gái cưng chịu đàm phán là bà mừng rồi.
- Vậy 30 con nhé, tuổi đó là rực rỡ nhất rồi!
- Có thể nhưng con phải được lấy người con yêu. Nếu được tự do kết hôn thì dù 25-26 con cũng chịu cưới!
Vương Di Tình gắt gỏng:
- Cái con nhỏ này... đã nói thằng đó không được!
- Ừ thì không được... 40 tuổi con lấy chồng!
- Không... 30!
Lý Đại Hải khoát tay:
- Thôi cho tui xin hai mẹ con! Giờ thống nhất 35 đi!
- Vậy 35, nhưng con phải được tự do liên lạc.
(ngay tuổi Nhã Hân lấy chồng trong giấc mơ của Thạch)
- Tự do liên lạc nhưng không được quá trớn, ok không?
- Ok... con sẽ bắt Thạch trở thành "1000 tỷ" tỷ phú rồi lấy ảnh, lúc đó ba mẹ không được ngăn cản con.
Vương Di Tình há hốc mồm, Lý Đại Hải nheo mắt cười:
- Từ hai bàn tay trắng, nếu thằng nhóc đó kiếm được 1000 tỷ thật sự thì ba rước về làm rể ngay. Nhưng con không được giúp đỡ quá nhiều... chút chút thì được.
Nhã Hân nũng nịu níu tay cha:
- Ba ba là nhất... vậy ba cho con mượn trước vài chục tỷ để tụi con làm vốn đi!
Vương Di Tình nổi giận:
- Dẹp, không mượn, không xin, không ứng gì ráo...
Nhã Hân nín khe nhưng nàng ma lém nháy mắt với ba, ông vừa đau đầu vừa buồn cười...
(còn tiếp)
0