Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 18 (Ngọc Trung Thạch). Phú bà ra tay
Gần 10 giờ khuya, lượt xem vượt 300, Thạch chạy trốn em Mắm đi tin nhắn với bạn gái.
"Hú... ú... u... bà đâu rồi... xem clip chưa?"
Nhã Hân: "Nãy giờ học không xem được clip... giờ xem xong kinh hỉ quá trời! :)"
"Chờ bà mòn mỏi luôn á! Kinh hỉ như thế nào?"
"Kinh là clip ngắn và đơn giản quá... hỉ là nội dung thật sự quá cool, thuộc dạng càng xem càng thấm, nhất là biểu cảm của người trong clip, quá mãnh liệt, quá chân thật!"
":) :)... còn gì nữa không?"
"Còn có cảm giác là ảo thuật siêu thật... ông khai thiệt đi... nụ hồng có nở thật không?"
"Nở thật 100%"
"Hèn gì xem thật quá... nhưng khó tin quá!"
"Vậy tui mới dám quay Vlog chớ! Yếu sao dám ra gió! :) :)"
"Có điều lượt view thấp quá đúng không?"
"Ừm... vẫn đang chờ mọi người chia sẻ lan truyền."
"Cái đó cũng được nhưng không chắc ăn! Để tui giúp ông một tay cho lẹ!"
"Bà chia sẻ với các bạn bên đó?"
":) dĩ nhiên rồi, tui còn nhờ mọi người trong nhà chia sẻ hết luôn, đặc biệt là các công ty của ba tui."
"Ô... de... bà xã đại nhân number one! I love u!"
":) cơ hội quá... sơ hở là bà xã bà xiếc... mấy vụ chia sẻ đó chỉ là bình thường, tui đã nhờ người liên hệ mua quảng cáo ở các trang mạng, mua hot search trên google, YouTube... chắc 1-2 bữa nữa sẽ bùng nổ về người xem cho coi!"
" Ôi trời ơi... tui đang bắn dây thun mà bà xài luôn đại bác... quá dữ luôn!"
"Thì tui đã hứa giúp ông kiếm tiền... chỉ cần ông có phương hướng, làm tốt thì sẽ thành công thôi!"
"Ừm... hồi sáng này bó bông đó bán hết trơn... thu được 900 k..."
"Sướng quá ta... tiếc là bên đó, chứ ở bên đây thu bằng tiền đô thì còn sướng nữa!"
"Tui biết chả đáng là bao nhưng vạn sự khởi đầu nan... đi được bước nào hay bước đó."
"Cố lên đừng nản... có tui đẩy phụ ông sẽ bay vèo vèo... Có điều clip thứ hai thì sao đây... hổng lẽ cũng vậy?"
" Không... tui định tăng độ khó lên một cấp... thay vì khách cầm nhánh thì tui cầm, còn khách lại che nụ hoa, lúc nụ hoa nở ra bản thân khách sẽ cảm nhận được nụ hoa bung ra trong lòng bàn tay mình!"
"Ôi trời ơi... kiểu đó thì ai mà không thích... ông mà thật sự làm được như vậy thì đã thành chuyên gia ảo thuật thật rồi! Ảo ma quá!"
"Ha ha... tui đã nói tui có siêu năng lực mà bà không tin!"
"Lại gạt người taaaa... thôi chuông reo rồi... tui đi học tiếp đây... cố lên nha Rose Boy của tui... bye..."
...
Truyện trò ngắn ngủi nhưng thể hiện rất rõ chênh lệch về tầm nhìn của hai bên, Nhã Hân mạnh vì gạo, bạo vì tiền lại có nhiều người tài giỏi giúp đỡ... phát huy được sức mạnh tiền bạc và các mối quan hệ tối đa...
Ngẫm lại số phận hẩm hiu của mình trong mơ, Thạch đã nhìn ra cậu thất bại nhiều như vậy là do tự ái, từ chối giúp đỡ từ Nhã Hân... nếu không có siêu năng lực nhưng có Nhã Hân hết lòng giúp đỡ thì biết đâu mọi chuyện đã khác???
Câu hỏi lớn đó đi luôn vào giấc ngủ của Thạch... tuy nhiên Thạch không biết rằng mọi chuyện trên đời không phải là ngẫu nhiên mà có.
Số phận hẩm hiu của Thạch, người thân và Nhã Hân là do có nhiều kẻ ác cố tình ra tay hãm hại, chúng giấu trong bóng tối, thao túng mọi thứ, Thạch và mọi người ở ngoài sáng bị tổn thương, cứ ngỡ là mình xui xẻo...
Lần này cũng vậy, bàn tay kẻ ác lại tiếp tục ra tay bất chấp Thạch đã có siêu năng lực hoặc nhận sự giúp đỡ từ Nhã Hân...
...
Thạch ngủ thật ngon, sáng ra xem clip thì thấy đã có hơn 800 view, tốc độ tăng lên rất cao.
Hôm nay là Chủ Nhật, cả nhà chỉ mình Thạch dậy sớm để đi làm, cậu đến quán như thường lệ, mua luôn 20 bông hồng với hy vọng sẽ thu hoạch tốt hơn hôm qua, ngờ đâu quán đã mở cửa tự bao giờ, chị Huyền đang ngồi phỏng vấn hai cô gái đến xin việc.
Huyền: -Thạch đến hả em... cất hoa đi em rồi lại đây chị giới thiệu cho!
- Dạ...
- Giới thiệu với em đây là Thủy và Liên đều lớn hơn em vài tuổi. Hai chị này đã có kinh nghiệm bán trà sữa nên chỉ cần làm quen một chút là sẽ ổn ngay. Thủy và Liên sẽ bắt đầu công việc ngay sáng nay. Còn đây là Thạch... lúc trước cũng phụ bán nhưng giờ chuyển qua làm ảo thuật gia cho quán chúng ta.
Liên có tóc dài, dáng người hơi mảnh khảnh, da trắng, khuôn mặt hơi nghiêm lên tiếng chào hỏi trước:
- Chào em, chị là Liên, nhà ở gần đây.
Thủy có tóc tém, nước da bánh mật, thân hình đầy đặn trông rất năng động, rất thích cười khoe lúm đồng tiền và hàm răng đều như hạt bắp:
- Chị là Thủy, dân miền Tây, mang con lên đây ở chung với chồng, chị không làm theo dây chuyền được nên không vào khu công nghiệp, chỉ đi phụ bán quán lòng vòng... hy vọng vào đây sẽ ổn định, làm được lâu dài!
Vừa nghe tự giới thiệu đã thấy trình độ xã giao chênh lệch, Liên hướng nội còn Thủy hoạt bát cởi mở.
Sau đó là phần hướng dẫn pha trà theo công thức trong quán... lúc này tình hình thay đổi 180⁰, Liên nhanh nhẹn và chính xác gấp đôi Thủy... như vậy mọi chuyện đã sáng tỏ: Liên thích hợp pha trà sữa, Thủy thích hợp đón khách, chạy bàn.
Chị Huyền vui lắm, lần này xem như lại nhặt được bảo, chị thông báo luôn mức lương: 40 k/ giờ. Dễ dàng đạt mức 10 triệu/ tháng. Tuần đầu thử việc nếu ổn sẽ vào làm chính thức.
Thạch hỏi nhỏ: - Sao chị không tháo bảng tuyển người?
Huyền: - Ha ha ha... còn tuyển nữa, ít nhất là thêm 4-5 người nữa... lần này chị quyết lướt cơn sóng của em, đổi qua mặt bằng lớn luôn.
- ???
- Nói nhỏ cho em nghe, chiều hôm qua chị đóng quán không bán, đi mượn tiền bạn bè... tụi nó ok... giờ chỉ tìm mặt bằng thích hợp là chơi luôn!
- Wow... chị gan quá, hèn gì giàu...
- Giàu gì... lận đận phá sản suốt thì có... được cái tụi bạn nó khá giả và thương chị nên chị có nhiều cơ hội làm lại từ đầu... quan trọng là chữ tín, có vay có trả đúng kỳ hạn.
Mới bàn đến đây thì tiếng xe mô tô đã nổ vang trước quán, anh Thắng bước vào tay cầm bó hoa hồng đỏ rực:
- Tặng em nè... đi với anh về nhà đi em... tối hôm qua em ở đâu?
- Không... em không về... tụi mình chia tay đi...
- Anh không muốn... em cho anh xin lỗi dù rằng anh không có lỗi...
- Chuyện không phải đúng hay sai mà là tụi mình không hợp nhau.
- Không hợp nhau sao ở chung được 4 năm nay?
- Cái đó là do anh năn nỉ thôi... tháng nào mà em chẳng nói chia tay!
- Cái đó là do em thích làm nũng thôi...
- Bó tay anh luôn... hai đứa không đồng cảm... chia tay sớm bớt đau khổ đi anh! Thật lòng em không thích hợp với anh đâu... càng lôi kéo càng khổ... sau này dễ có chuyện lớn lắm!
Thắng hai mắt đỏ ngầu, anh không chấp nhận chia tay, không chấp nhận mất người yêu xinh đẹp:
- Em nói gì cũng được... giờ về nhà với anh trước đi... dù gì đồ đạc em cũng ở nhà mà!
- Không... anh đi đi... em chỉ về nhà dọn đồ khi anh chịu chia tay... giờ mà về là anh lại giở trò năn nỉ... em nản quá rồi...
- Em không còn thương anh sao?
- Tình cảm bị máu ghen của anh bào mòn hết rồi, em không phải chim hoàng yến thích ở trong lồng, em chỉ thích làm chim sơn ca, tự do bay nhảy vui vẻ với thiên nhiên.
- Vậy em xem anh, xem nhà mình là gì?
- Trước khi chấp nhận yêu anh em đã nói rồi: em ghét hôn nhân, ghét ràng buộc làm khổ nhau... lúc đó anh ok mà?
- Thì anh yêu em, anh tưởng dùng tình yêu thay đổi được em!
- Đó... sai lầm của hai ta là ở chỗ đó... thôi anh về đi, về suy nghĩ kỹ việc chia tay đi...
- Em cầm hoa đi...
- Đừng giở trò này... em không mủi lòng nữa đâu...
Thắng buồn bực đem bó hoa vô tội vứt ngay vào thùng rác, quay đầu xe nổ máy vang trời gào rú chạy đi.
Chị Huyền rớt nước mắt... Thạch, Liên, Thủy không biết nói gì... mới sáng sớm đã xem phim ngôn tình mãn nhãn, may mà sáng sớm chưa có khách khứa.
Hồi lâu sau chị Huyền hơi bình phục và dặn dò Thạch:
- Em cứ làm như hôm qua, Liên đứng bán, Thủy chạy bàn... chị đi mua ít đồ đạc rồi sẽ quay về liền!
- Chị ở đây tối hôm qua phải không?
- Ừ... sao em biết?
- Hồi nãy dọn dẹp em thấy có dấu người ngủ trên sofa... chị ngủ vậy ổn không?
- Ổn chứ sao không... chị có một thân một mình ngủ vậy hoài, trong này có máy lạnh, có nhà vệ sinh... tất cả đều đầy đủ chỉ thiếu chỗ nấu nướng, đành phải ăn cơm hàng cháo chợ...
Nói xong chị Huyền gắng gượng nở nụ cười vẫy tay chạy xe đi, bóng lưng chị gầy gò nhưng Thạch lại thấy rất chị kiên cường mạnh mẽ đến lạ...
(còn tiếp)