Tay mỏi, lưng mỏi, đầu quay cuồng đổi lại tiền đầy túi.
Gần 7 giờ tối Thạch về nhà với thu hoạch khủng: trên 40 triệu... trong đó một nửa là từ đấu giá lúc sáng, một nửa còn lại là khách checking ảo thuật cấp 3 và 4.
Đây đều là khách cao cấp, đi xe hơi ra tay xa xỉ... họ cần những trải nghiệm vượt bậc mà Thạch mang lại, đến phiên họ lại tạo trend bằng những trải nghiệm này, và cái giá vài triệu bỏ ra quá xứng đáng!
Tuy nhiên có người vui thì cũng có người buồn... thậm chí là nhiều người buồn cùng một lúc.
Thu Sương mỹ nữ càng nhìn clip lan truyền trên mạng càng buồn bực, cứ tưởng dễ ăn ai dè ăn không dễ... từ đó kéo theo hai "chế " háo sắc cũng buồn bực vì bị từ chối, mặc dù vậy hai "chế" không hề nản... càng có thêm ý chí chiến đấu, quyết "ăn" cho bằng được giám đốc điều hành mới này cũng như đã từng "ăn" những giám đốc cũ.
Chị Huyền cũng buồn bực nhìn thu hoạch của Thạch tăng phi mã... Thạch nâng cấp kỹ thuật, nâng giá tiền ào ào nên dù ít khách thì thu nhập vẫn tăng... trong khi đó giá trà sữa không tăng, khách không đông bằng ngày lễ nên thu hoạch thua nhiều, nhân viên đông càng làm giảm lợi nhuận... Anh Hùng tinh ý nhận ngay ra điều đó liền an ủi rất nhiều: đây chẳng qua là giai đoạn quá độ lên quán to, và quán cũng không thể so sánh thu nhập với Thạch, càng so sánh càng hụt hẫng vì Thạch là dạng đặc biệt, đã trở thành một hiện tượng!
Còn hai người buồn bực nữa, nhưng đây là hai đại thiếu gia họ Phương và họ Hứa mà ba mẹ Nhã Hân đã từng có lần đề cập lúc đưa tiễn ở sân bay.
Hai người này là đầu sỏ cho mọi bất hạnh trên người Thạch và Nhã Hân...
Phương thiếu gia có biệt danh Hắc công tử, chuyên sử dụng các thủ đoạn trong Hắc đạo để ra tay ám hại... Hứa thiếu gia có biệt danh Bạch công tử, chuyên sử dụng các thủ đoạn trong Bạch đạo...
Cả hai riêng từng người lần lượt ra tay thế nhưng càng lúc Thạch lại càng phát triển rực rỡ... trong mắt hai thiếu gia thì Thạch ngoan cường như một con gián, đập hoài không c·hết... họ vừa bực bội vừa hơi... thú vị, bắt đầu lấy việc ra tay ám hại Thạch làm niềm vui... đợi chờ ngày thu lấy Nhã Hân và gia tài tỷ đô vào túi!
...
Trở về nhà ăn tối cùng gia đình, Thạch thông báo về thu hoạch 40 triệu.
Như Hoa: - Anh haiiiii... nhớ em hônnn...
Thạch nổi da gà lắc đầu.
- Mẹeeee... coi anh hai kìa!
Thạch định cho tiền nữa nhưng ba cản lại:
- Không được... con cho nó nhiều rồi... nhiều quá sẽ không tốt!
Thạch cười hắc hắc, Như Hoa trề môi phụng phịu nhưng không dám cãi... lạng quạng chọc giận là ba thuyết giáo "từ đầu cho đến đuôi" ngay chứ không phải giỡn!
Mẹ vui như tết:
- Con vô mánh đậm quá... kiểu này ba khỏi làm... mẹ khỏi lo không được tăng ca... nhà mình vẫn khỏe ru!
Ba vui nhưng chột dạ, giờ thất nghiệp ở nhà không làm ra tiền thất bại quá. Mẹ liếc sơ là hiểu ba nghĩ gì nên liền an ủi:
- Con lớn kiếm được nhiều tiền thì tốt rồi, anh còn nhăn gì nữa... lúc trước mình cày nuôi tụi nó... giờ nó kiếm được tiền nuôi mình là bình thường mà...
- Nhưng anh không làm ra tiền...
- Anh "làm" ra được thằng Thạch rồi còn gì... tương đương với làm ra cái máy in tiền rồi...
Như Hoa: - Chưa đủ mẹ ơi... mai mốt anh Tép cưới chị Nhã Hân về còn biến thành cái máy đẻ ra cháu nội cho ba mẹ nữa kìa!
(thấy không được cho tiền liền hết kêu anh hai ngay)
Thạch dở khóc dở cười nhưng không dám cãi, chủ yếu là phải để ba vui vẻ... quả nhiên ba cười thật tươi:
- Ha ha ha... vợ tui nói chí phải... nhưng không biết chừng nào có cái máy in tiền và máy đẻ cháu thứ hai đây ta?
Như Hoa giật mình la làng:
- Baaaa... giận ba luôn...
- Sao giận ba... không muốn kiếm tiền, không muốn đẻ con sao?
- Con muốn kiếm tiền nhưng không muốn đẻ con... đẻ đau thấy mồ...
Ha ha ha ha ha ha...
...
Ăn xong Thạch rút 20 triệu đưa ba mẹ cất, lần này ba mẹ lấy ngay, bảo quản khi nào con cần thì lấy ra đưa lại.
Bất chợt điện thoại của Thạch reo, bắt máy thì thấy là bạn chí cốt gọi.
- Ê... Thạch... mày đâu rồi?
- Ở nhà ăn tối chứ đâu... mày ra "trại" chưa?
- Chiều mai...
- Vậy giờ gọi tao làm gì?
- Thì gọi trước nhắc mày á... sợ mày quên...
- Quên cái gì?
- U trời... thằng này quên thiệt ta...
- Mà quên cái gì mới được?
- Thì mày hứa á...
- Tao hứa cái gì?
- ???
- Ha ha ha ha ha... chọc ghẹo mày chút thôi chứ thật ra tao... cũng không nhớ gì hết...
- A... cái thằng ròm kia... đồ qua cầu rút ván... "năm xửa năm xưa tao với mi còn là huynh là đệ... bát cơm tao mi ăn, chén nước tao mi uống... tao còn giúp mi cua được gái xinh giàuuuu"... vậy mà hứa dẫn tao ăn buffet hải sản lại quên là sao hả?
Hào mập vừa nói vừa hát vọng cổ bài Lưu Bình - Dương Lễ cải biên làm Thạch cười mém nội thương.
- Rồi rồi... tao nhớ rồi... có bữa buffet thôi mà chơi vọng cổ luôn thấy ớn! Hồi xưa bạn chí cốt của tao đâu có vậy...
- He he... bữa tao về Bến Te học lỏm đó... nghe phê hông?
- Phê... thấy gheeê...
- Khà khà... mày làm ăn sao rồi... tao coi clip thấy thu tiền mỏi tay nên đâu thèm để ý gì một bữa buffet hải sản đúng không?
- Ha ha... cũng lai rai thôi... báo cho bạn hiền tui mừng... từ sáng đến giờ thu được bốn chục thôi...
- Hả... bốn chục gì... mày đừng nói với tao là 40 triệu nha...
- Khửa khửa... chính xác là như vậy!
- Bà mẹ... giàu dữ vậy... thôi tao bỏ đại học về làm make up cho mày...
- Ê... tao dù tuyển cũng tuyển trợ lý chân dài chứ cần mày make up làm gì???
- Tại thấy tiền nhiều nên mê....hay mày bao nuôi tao đi...
- Chuyện nhỏ... chỉ cần mày ghé là tao lo hải sản cho mày ăn mệt xỉu!
- He he... có một loại cua dừa... đang bán giá khoảng chục triệu một con... tao chỉ cần...
- Ok... để tao hỏi mua vài kg... vỏ... về cho mày rang hấp tùy ý... chịu chưa???
- U là trời... bạn tui tốt dữ...
- Thôi không nói tào lao nữa... tóm lại là giờ tao phát rồi... cần ăn thì gặp, cần tiền thì mượn vô tư... chiều mai hẹn 5 giờ đi ăn đến 7 giờ ok?
- Ok thôi... cái vụ mượn tiền nghe có lý...
- Ừ thì lúc trước tao mượn mày hoài...
- Vậy mượn không trả được không?
- Được...
- U má ơi... thằng này dữ ta...
- ... được nhưng được 1 lần!
- Trời ơi... tưởng gì... nhưng tao mượn vài trăm triệu hay vài tỷ thì sao?
- Tùy thôi... tao có thì đưa thế thôi... nhưng phải có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Mượn xong chừng nào trả cũng được, nhưng trả xong mới cho mượn tiếp và không được trốn tao như trốn nợ... tao không đòi á!
Hào mập cảm động... câu này nó biết Thạch nói thực lòng, lúc trước Thạch cũng mượn y như vậy.
- Cám ơn mày... anh em tốt của tao... thấy mày phát tao mừng nhưng hơi nản!
- Mỗi người có lối đi riêng... mày cứ yên tâm học chuyên ngành cho thật giỏi, mau mốt tao mà làm dự án về nông nghiệp thì mời mày về làm giám đốc, có xe riêng, thư ký hot girl, lương khủng... chịu chưa?
- Quáo... nói thiệt hay giỡn vậy mậy?
- Thiệt... nhưng ráng tốt nghiệp loại giỏi... kết quả học càng giỏi thì lương càng cao, thư ký càng đẹpppp...
- Ông trời ơi... mọi mơ ước của tao đều đang trong tay mày...
Thạch lắc đầu nói hơi triết lý: - Không... nó nằm hết trong tay mày đó... bạn của tao!!!
Cuộc gọi chấm dứt, Hào mập lặng người... lần đầu tiên cậu ý thức rõ mình đã thực sự bước ra xã hội ngay từ bây giờ chứ không phải sau 4 năm tháp ngà đại học... khoảng cách thu nhập đã xuất hiện... bạn thân đang vượt băng băng lên trước nếu cậu không cố gắng dùi mài kinh sử thì dù là khói xe cũng không đuổi theo kịp!
- Chặc chặc... cái thằng ròm này... mộng ước bốn năm sinh viên chơi game - cua gái thế là tiêu tan... bù lại chỉ cần học giỏi thì sẽ không bị ác mộng "tốt nghiệp = thất nghiệp"... ha ha ha...
(Còn tiếp)
0