0
Thạch đến quán chỉ kịp nhìn thấy xe c·ấp c·ứu vọt đi, mọi người nhốn nháo...
Cậu kinh hãi vội tìm hiểu sự việc sau đó quyết định ở lại để ổn định công việc trong quán vì khách khứa bắt đầu ùn ùn kéo đến, vừa là cuối tuần vừa là "tám" chuyện vừa rồi.
Qua gần nửa giờ quán xá ổn định, Thạch gọi điện tìm chị Huyền, chị nói đang c·ấp c·ứu cho anh Hùng, Thạch không cần đến vì đã có nhóm bạn thân của chị.
Cuối cùng Thạch nóng ruột nhưng đành phải trực quán thay cho chị, âm thầm cầu nguyện cho anh Hùng tai qua nạn khỏi!
...
Sau gần 4 giờ cuộc giải phẫu mới hoàn thành, bác sĩ ra khỏi phòng mổ và báo hai tin.
Tin vui là Hùng đã qua cơn nguy kịch.
Tin buồn là Hùng bị mất một trái thận, tổn thương nội tạng nghiêm trọng, về sau sức khỏe bị giảm sút 50%... chỉ có thể tẩm bổ tập luyện khôi phục lại từ từ...
Huyền khóc ngất trong vòng tay mấy cô bạn thân... vui vì anh vẫn sống, buồn vì anh mất quá nhiều vì mình...
Hảo: - Mày bớt khóc giùm tụi tao cái! Phải để dành sức khỏe lo cho ảnh nữa!
Hoà: - Đúng đó... mày thiếu nợ ảnh quá trời!
Lan Hương lắc đầu bảo vệ Huyền:
- Không đâu... mày nói vậy tội con Huyền lắm Hoà ơi!
- Là sao?
- Thì tụi bây nghĩ đi, mình thương người ta, muốn hy sinh cho người ta đâu khi nào muốn người ta mắc nợ mình... anh Hùng chắc chắn cũng như vậy!
Nghe câu này Huyền càng khóc tợn, Hoà nhăn mặt:
- Mày nói hay ghê á! Giờ nó khóc muốn tan chảy rồi kìa... ngon thì dỗ đi!
Lan Hương: - Ok... để đó cho tao! Ê... Huyền, mày nói với tao sẽ không làm anh Hùng khổ nữa, giờ xảy ra chuyện này... vậy mày về nhà đi, tao sẽ chăm sóc ảnh rồi hốt ảnh luôn!
Huyền xù lông: - Không... tao không về, tao phải chăm sóc ảnh!
- Mày khóc vậy chăm sóc được ai?
- Tao không khóc nữa được chưa... bạn thân gì mà cứ nhân cơ hội là sao?
Lan Hương cười đắc thắng: - Thì ai biểu mày khóc hoài, còn tự trách nữa chứ... tao mà thấy sơ hở là chớp liền!
Huyền: - Không được... đời này tao thề chỉ ở với ảnh thôi!
Hậu: - Ừm... tao linh cảm lần này con Huyền sẽ ổn định, biết đâu chịu làm đám cưới luôn á!
Huyền sáng mắt: - Hậu ơi mày nói hay quá! Tao thiếu ảnh, ảnh lại thiếu ba má một nàng dâu... vậy coi như tao trả nợ cho ba má ảnh một nàng dâu là được rồi!
Tập thể cùng hát bè: - Ngộ kỳ thời... con kiến nó leo dây... ra giêng em cưới anh! Ha ha ha...
Huyền gật đầu vui sướng, nàng vốn sợ hôn nhân nhưng cưới một người sẵn sàng hy sinh vì mình thì khác, đó là niềm hạnh phúc, mỗi người cả đời chưa chắc gì gặp được...
(Hùng sẵn sàng hy sinh để Huyền tự do hạnh phúc, Thắng lại sẵn sàng hy sinh để trói buộc giam cầm)
- Rồi rồi mấy bà ơi... đang trong bệnh viện, bé bé mồm dùm một cái! - Huyền nhìn Lan Hương - Mày nói chuyện tao với anh Hùng xong thì mày cũng sẽ có chuyển biến mà?
Lan Hương: - Ừ thì...
- Thì sao?
- ... Đã có rồi... đang trong giai đoạn... đi ăn kem!
- Là ai... khai mau?
- Một anh chung ngành, nghía tao lâu lắm rồi, tao soi kỹ thì thấy cũng tạm được!
- Wow... thì ra mày cũng thả thính!
- Không... tao từ chối hoài... nhưng lần này vô tình gặp lại, định hợp tác mở công ty nên ổng nhân cơ hội "tỉnh tò" tao nữa...
- Ha ha... vậy là mày gật đầu?
- Ừm... đang làm quen thử "xem thế lào"!
Huyền: - Thôi tới luôn đi... thử gì nữa!
- Thì cũng chờ qua giai đoạn ăn kem, uống cà phê, đi...
- Khách sạn...
- Tầm bậy... đi shopping để xem hợp không đã!
Hảo: - Ok... duyệt... chọn chồng phải kỹ gấp trăm lần chọn nghề! Nhưng nhớ ra mắt tụi tao, được tụi tao duyệt thì mới hợp pháp nghe mậy!
Lan Hương: - Vậy thôi tao ở giá cho khỏe...
- Ấy ấy... tụi tao nói đùa... ha ha ha...
...
Buổi chiều 3 giờ cùng ngày, quán vắng, Tuyết Nhi đột kích quán, một hai kéo Thạch đi chung thăm chị Huyền và anh Hùng.
Tuyết Nhi đòi Thạch chở bằng xe của nàng nhưng Thạch không chịu, thuê taxi đi cho đỡ "áp lực" chị Liên cũng cùng đi...
Vào đến bệnh viện nghe tin giải phẫu đã thành công mọi người mừng rơi nước mắt. Chị Huyền còn phải cùng anh Hùng ở bệnh viện thêm vài ngày mới xuất viện, Thạch cùng mọi người cáng đáng trông nom quán.
Trải qua đại biến cố tình cảm của hai anh chị gắn bó còn hơn keo sơn, đặc biệt lúc anh Hùng tỉnh lại, biết tin chị Huyền chịu làm đám cưới thì anh mừng suýt xỉu... cuối cùng nhờ tình yêu chân thành và nhờ hoàn cảnh éo le anh cũng đã giúp được bạn gái vượt qua nỗi sợ hãi hôn nhân.
Điều đáng tiếc là sức khỏe của anh giảm sút rất nhiều và hai người dù kết hôn cũng không thể có con bình thường... mọi hy vọng có con phải trông chờ vào phép màu của công nghệ "thụ tinh nhân tạo".
Vì sức khỏe giảm sút nên anh Hùng không còn đủ sức viết lập trình liên tục như xưa, anh quyết định chỉ quản lý từ xa công ty an ninh mạng và sẽ về quán phụ giúp chị Huyền luôn, như vậy hai người càng thêm quấn quýt không rời.
...
Nhờ sức mạnh của tình yêu, anh Hùng hồi phục rất nhanh, ngày anh xuất viện về đến quán, Thạch cúng tạ nguyên con heo quay cho thần tài trong quán mừng anh Hùng tai qua nạn khỏi, cả quán tưng bừng không khí ăn nhậu, tất cả nhân viên và khách đều được mời cùng ăn bánh mì heo quay, uống bia... tạm ngưng bán trà sữa.
Rượu vào lời ra, mọi người bắt đầu hát luôn karaoke và phát hiện một sự thật phũ phàng: Chàng Trai Hoa Hồng hát karaoke chất giọng hay "kinh khủng" vừa cất giọng lên là cả quán cười xém xỉu...
Ấy thế mà ca sĩ hạng nhất Tuyết Nhi của quán cứ đòi song ca mới ghê, Thạch chạy mất dép không dám để cho nàng đến gần.
...
Qua 9 giờ sáng hôm sau thứ Sáu 12/10, một phái đoàn quốc tế ghé thăm tìm Thạch trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Phái đoàn 8 người do một thanh niên dẫn đầu có mắt xanh tóc vàng, cao 1 mét 9, body như người mẫu nam, dù chỉ mặc quần jean áo thun nhưng đều là hàng hiệu cao cấp, nước hoa thơm phức đầy hào hoa phong nhã, gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng không thua minh tinh Hollywood.
Theo sau là một trợ lý kiêm luật sư; 4 nhà ảo thuật gia chuyên nghiệp trong đó có Robert, người viết bài phân tích cho Thạch; cuối cùng là 2 vệ sĩ riêng dáng người cao to vạm vỡ, đeo mắt kính đen cực kỳ ngầu lòi.
Phái đoàn vừa bước vào thì mọi người đã bị thu hút bởi phong cách đặc biệt của họ, thanh niên tóc vàng đẹp trai đi tuốt lên sân khấu để gặp Thạch, anh ta thoải mái bắt tay và tự giới thiệu trong khi một vệ sĩ mở máy quay live stream:
- Hello... Rose Boy... tôi là Tony Kennedi, đang học cùng trường với Lily. Hôm nay đến đây là muốn thách đấu ảo thuật với cậu... hiện tại chúng tôi đang live stream truyền về trường học, cậu không phiền chứ?
Tony cố tình nói rất nhanh nhưng không làm khó được khả năng giao tiếp tiếng Anh của Thạch, cậu chỉ thấy ngạc nhiên vì sao Nhã Hân không báo trước, chắc có lẽ đối phương cố ý giữ bí mật để tập kích bất ngờ.
- Xin chào, tôi là Thạch, tôi không phiền chút nào, tôi sẵn sàng tiếp nhận thách đấu ảo thuật từ các bạn... tôi cũng sẽ bật live stream kênh Thạch Vlog... các bạn cũng không phiền chứ?
Tony ngớ người, anh ta nói ngoại ngữ Thạch nghe hiểu không cần phiên dịch nhưng đến phiên người ta nói tiếng bản ngữ thì Tony bó tay. Mới giao thủ mà đã thua 0-1 làm Tony hơi nhụt chí, cũng may hai vệ sĩ được tuyển lựa đều biết tiếng Việt nên đứng ra phiên dịch... trong lúc ấy Thạch bật máy quay và giới thiệu sơ sơ về tình huống có người thách đấu sáng nay.
(người ta bật máy quay trước rồi mới xin phép nên Thạch cũng đáp trả y như vậy)
Tony: - Ok... cậu cứ live stream tôi không phiền... nhưng tại sao cậu không sử dụng tiếng Anh để trả lời?
- Tại vì tôn trọng. Tôi muốn dùng thứ tiếng mà tôi yêu quý nhất để tiếp đãi mọi người, vừa tôn trọng các bạn vừa tôn trọng khán giả ở đây!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp... Mọi người vỗ tay tán thưởng!
Tony tái mặt lần hai... không khí vừa mới tiếp xúc đã căng như dây đàn... hai bên cùng live stream, khán giả trong và ngoài nước cùng hứng thú theo dõi... dòng người tràn vào xem live stream càng lúc càng nhiều...
(còn tiếp)