Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 53 (Ngọc Trung Thạch). Nữ thần
Lời kêu gọi làm chứng được khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Tony bực bội vì bị trêu chọc:
- Giờ có thể bắt đầu chưa?
Thạch gật đầu, đi đến cầm valy hoa xoay một vòng cho mọi người nhìn rõ 6 cành hoa bên trong, sau đó úp đóng valy lại, để nó lên bàn rồi búng tay một cái "tách..."
Sau đó Thạch nhẹ nhàng mở nắp, bên trong 6 hoa hồng đen đã nở rộ tươi thắm.
Gọi là hoa hồng đen nhưng nó màu đỏ thẫm, viền đen, nghe nói nở càng lâu màu hoa càng chuyển đen, rất đẹp, rất huyền bí và lộng lẫy...
Thạch xoay valy một vòng cho mọi người xem giống như lúc đầu, tất cả lại vỗ tay khen ngợi như thác đổ.
Tony và bốn ảo thuật gia trợn trừng mắt không thể tin được những gì đang xảy ra, tại sao... tại sao hoa lại nở được???
Hoa vẫn nằm y nguyên như cũ, Thạch rõ ràng không đụng chạm vào hoa...
Năm người nhìn nhau, sau đó 4 ảo thuật gia vội đến kiểm tra trong vô vọng rồi nhìn Tony lắc đầu ảo não, lần này họ thua tâm phục khẩu phục, Thạch đã "phong thần" thực sự trong giới ảo thuật quốc tế chứ không chỉ là do họ cố ý thổi phồng sáo rỗng.
Tony cay đắng bước tới cầm lấy valy hoa.
- Tony... kiểm tra kỹ đi!
Tony lắc đầu: - Ta thấy rồi, không cần kiểm tra nữa!
- Anh chắc chứ?
- Chắc!
Thạch thở phào: - Vậy ta lấy tiền ha?
- Ok... cầm đi, tôi thừa nhận cậu ảo thuật rất giỏi... nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ diễn xiếc rong... tôi sẽ dùng chính những bông hoa cậu làm ra để tỏ tình công khai với Lily, chứng minh cho nàng thấy cậu chỉ là người phục vụ của tôi!
Thạch đang gom năm cọc tiền đưa cho chị Huyền bảo quản nghe vậy liền nhíu mày:
- Anh đang khinh thường giới ảo thuật... khinh thường những người nghệ sĩ kiếm tiền chính đáng bằng công sức của họ sao?
Tony run người, câu chụp mũ này quá lớn anh ta không gánh nổi nên vội lấp lửng:
- Wey... tôi chỉ khinh thường một mình cậu thôi!
- Ha ha ha... đồ c·hết nhát... dám làm mà không dám nhận... được thôi, anh đã khinh thường giới ảo thuật thì anh sẽ chịu sự trừng phạt từ ông tổ nghề ảo thuật... những gì từ ảo thuật làm ra anh sẽ không thể lợi dụng chúng cho mục đích của anh đâu!
- Ha ha ha ha ha... Rose Boy... cãi thua rồi quay sang nguyền rủa tôi sao? Làm gì có ông tổ nghề ảo thuật? Hãy chống mắt lên xem tôi tỏ tình Lily đây!
- Được... Tui sẽ chống mắt coi... hy vọng anh đừng khóc thét lúc cầm hoa tỏ tình!
Tony phớt lờ, chỉ lo chỉnh trang y phục tóc tai, sau đó gom 6 cành hoa hồng đen xinh đẹp lại thành một bó, cầm bằng hai tay, quỳ một gối rất nho nhã, ngẩng cao đầu như một quý tộc nhìn vào máy quay live stream và cất lên lời tỏ tình...
- Lily... I can live without you...
Mới dạo đầu một câu kinh điển bỗng nhiên toàn bộ khán phòng cười nghiêng ngả làm Tony không hiểu chuyện gì, anh ta liếc nhìn trợ lý, trợ lý chỉ chỉ vào bó hoa hồng đen, Tony liếc nhìn xuống thì má ơi:
6 cành hoa xinh đẹp giờ chỉ còn cái cùi, tất cả cánh hoa đã bị Thạch điều khiển cho rụng tơi tả xuống đất lúc nào không hay, biến màn tỏ tình của Tony thật sự trở thành một trò lố bịch!
Mất mặt... mất mặt từ nước Việt qua đến nước Mễ...
Tony giận run lẩy bẩy, ném đám cành hoa xuống đất và giận dữ gầm lên:
- Rose boy... ngươi chơi ta hả?
Thạch nhún vai:
- Kẻ báng bổ ảo thuật không xứng đáng hưởng thụ thành quả của ảo thuật!
Thạch đi đến nhặt 6 cành hoa hồng.
- Tony... anh đang vứt rác bừa bãi... dù gì đây cũng là hoa đẹp được anh nâng niu đem từ bên nhà qua đây mà!
Tony lắc đầu chán nản: - Ta không cần nữa!
- Ha ha... Vậy ta lấy chúng anh có phiền không?
- Không!
- Cảm ơn Tony... dù anh hơi xấu tính nhưng anh rất rộng lượng... vừa tặng thưởng lớn vừa cho tui hoa đẹp để tui tặng người yêu của tui...
Tony sững sờ... chuyện này là sao? Đám cành đó đâu có hoa???
Bất chợt Tony nhớ đến Rose Boy có thể cho hoa mọc thêm thành bó... anh ta hối tiếc nhưng không thể lấy lại...
Quả nhiên Thạch lấy ra một chiếc khăn lụa trùm lên 6 cành hoa không còn bông và quay mặt nhìn về máy quay đang live stream của mình nói chầm chậm:
- Chào Lily... lúc trước anh đã tặng em bó hoa hình trái tim, hôm nay anh muốn tặng em một bó hoa đặc biệt hơn thế nữa... nó mang tên: Nữ Thần.
Lời nói dịu dàng tha thiết và chậm rãi... cùng lúc đó chiếc khăn lụa phồng lên, bung rộng và nâng cao...
Cả khán phòng tràn đầy tiếng kinh hô thán phục vì chiếc khăn lần này thực sự bung ra rất rộng và rất cao, thậm chí gần như không thể che hết bó hoa bên trong...
Tony càng nhìn càng hoảng loạn... đối thủ quá cường đại, anh ta hoàn toàn bị lu mờ trước sự tỏa sáng của đối phương...
Thạch rút chiếc khăn lụa ra trong sự reo hò phấn khích của mọi người... bên trong lộ ra một bó hoa hồng hình mỹ nhân với ba vòng đầy đặn làm bằng những bông hoa hồng đen tuyệt mỹ, phía sâu bên trong là các nhánh hồng đan xen chằng chịt tạo khung sườn rắn chắc cho bó hoa.
Thạch rất mệt vì tác phẩm đỉnh phong này, nó cao gần 1 mét 5, có 99 đóa hoa biểu trưng cho tình yêu bất diệt...
Bất chợt chuông điện thoại của Thạch reo lên, tiếng ồn quá lớn may mà nó rung mạnh nên cậu mới nhận ra... nhìn lại thì thấy Nhã Hân gọi video.
Thạch giơ tay nhờ mọi người im lặng để tiếp máy... chị Huyền tìm vật dụng cho Thạch cắm bó hoa khủng vào, nó đẹp lộng lẫy làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Thạch tiếp điện thoại, bật loa ngoài... lập tức tiếng hét to lớn của Nhã Hân vang lên:
- I love you... I love you forever... nhớ qua thăm em liền nha...
Tút... tút...
Cuộc gọi kết thúc cực nhanh trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người... tiếng xì xầm bàn tán lại vang lên... ai cũng ước mình có bó hoa Nữ Thần... không biết Thạch có bán nó không... có biểu diễn tạo ra nó... sẽ thu tiền bao nhiêu???
Khán phòng càng phấn khích, thì đám người Tony càng ủ rũ như gà mắc mưa.
Tony tức giận ngút trời, hai bàn tay anh ta nắm chặt... cả người run run.
Kế hoạch thua thì chịu.
Mất tiền cũng chịu.
Nhưng dùng chính hoa hồng của anh ta để lấy le với Lily là điều sỉ nhục lớn lao không chịu nổi, Tony cảm thấy mình như một quả bom sắp bùng nổ... phải tìm cách xì hơi nếu không sẽ bị điên mất.
Tony bước đến nhìn bó hoa Nữ Thần và hỏi Thạch:
- Cậu có thể bán cho ta bó hoa này không?
- Không thể...
- Cậu khen ta phóng khoáng sao bản thân lại keo kiệt đến vậy?
- Ha ha ha... vấn đề nằm ở 2 chỗ: giá tiền và nhân phẩm... vừa rồi tui chỉ làm nở 6 bông hoa đã thu được 50.000 đô... bó hoa này có 99 đóa... tượng trưng cho tình yêu bất diệt như vậy trị giá của nó là bao nhiêu? Anh có bỏ ra vài trăm ngàn đô mua nó không?
Tony ghét bỏ lắc đầu.
- Vấn đề thứ hai là nhân phẩm: anh đã khinh thường nghề ảo thuật... anh sẽ không thể nào cầm giữ được bó hoa Nữ Thần này đâu!
- Ok... nhưng tôi đi xa đến vậy không thể trắng tay rời đi được... Rose boy, cậu dám cho tôi thách đấu một lần nữa không?
- Có gì không dám... nhưng có giải thưởng không? Đừng nói là 1-2 ngàn đô nữa nha, chán lắm!
- 10.000 chơi không?
- Không... quá ít... không lẽ anh hết tiền à?
- Nhảm nhí... tôi đem mấy vali tiền kìa...
- Vậy thì phóng khoáng lên...
- Nhưng không thể để một mình tôi ra, có ra thì cùng ra!
- Ừm... thông minh hơn rồi đấy! Nhưng chơi như thế nào?
Tony cởi áo khoác, vén tay áo lên thủ thế và nhảy nhót loi choi:
- Đánh box một trận như đàn ông... ok?
Thạch lắc đầu, cậu đâu có khùng, bên này 45 kg cao 1 mét 65, lại có bệnh tim bẩm sinh, bên kia người nước ngoài, cao 1 mét 9, nặng ít nhất 80-90 kg, và coi mòi có tập Gym, tập quyền anh...
- Hai bên chênh lệch quá lớn... muốn đánh anh phải chấp tui!
Tony định lắc đầu nhưng nhìn kỹ hai bên quá chênh lệch, anh ta đành hỏi:
- Chấp cái gì? Một tay hay hai tay?
- Không cần, chỉ cần cho tui cầm v·ũ k·hí là được!
Tony buồn cười nên trêu ghẹo:
- Dao... gậy gỗ... hay mỏ lếch... nghe nói s·ú·n·g bên này bị cấm đúng không?
- Tui chỉ cần một cây roi!
- Roi gì? Roi chăn bò của cao bồi?
- Không... tui chỉ cần roi... điện...
Tony sững sờ sau đó rụng rời.
- Ngươi cầm roi điện thì còn chơi gì nữa?
- Khà khà... chỉ nói đùa thôi... roi điện bên này cũng không hợp pháp... Tony... hiện giờ văn minh lịch sự, muốn quyết đấu có thiếu gì cách... Tui có cách này chơi rất vui, nếu anh dám thì hai ta mỗi người ra tiền thưởng 50.000 đô. Ai thắng lấy hết 100.000 chịu không?
- Nói mau... cách gì?
- Thi uống trà sữa... ai uống nhiều thì thắng.
(còn tiếp)