Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 66 (Ngọc Trung Thạch). Phòng hoa chúc đặc biệt

Chương 66 (Ngọc Trung Thạch). Phòng hoa chúc đặc biệt


Chần chừ hồi lâu Lý Đại Hải vẫn quyết định hỏi tiếp:

- Con khẳng định chất lượng sầu riêng của con trồng là đệ nhất?

- Dạ đúng... con sẽ dùng ảo thuật của mình biến điều không thể thành có thể... làm khách du lịch chỉ cần ăn sầu riêng của con một lần sẽ nhớ mãi không quên... như vậy tính "Độc đáo" được tạo ra, tiền lời sẽ dồi dào... từ đó mọi thứ sẽ không còn là vấn đề giống như trong dự án nhỏ!

- Bác nghĩ khác... dự án nhỏ con dùng vốn tự có để hoạt động và từ từ mở rộng... trong khi dự án lớn trên cả ngàn hecta... vốn ở đâu để con khởi động?

- Việc huy động vốn luôn luôn không dễ, các tài liệu luôn nói bí quyết thành công nằm ở niềm tin, uy tín... chỉ cần chủ đầu tư tin tưởng thì dự án sẽ không thiếu vốn... vì vậy con mới làm dự án nhỏ cho xuất sắc trước... chỉ cần xuất sắc, độc nhất vô nhị thì vốn sẽ không thành vấn đề!

- Wow... hay lắm... mọi thứ có lớp có lang... con có muốn lôi kéo bác làm chủ đầu tư không?

- Dạ có... cái này gọi là cử hiền không kỵ thân, nước phù sa không chảy ngoại nhân điền...

- Ha ha... sao con xổ luôn chữ nho vậy?

- Dạ cái này ba con dạy, ba nói hoài nên con học theo!

- Wa... ba con biết nhiều quá... giỏi thật!

- Dạ không... ba nói cả đời ba luôn thất bại, thành công lớn nhất là cưới mẹ và có được anh em con! Còn chuyện biết nhiều mà thất bại thì ba nói: Nói dễ hơn làm...

- Ha ha ha ha ha... ba của con thật là một "diệu nhân"... nhưng nuôi dạy ra được con giỏi như vậy thì đã thành công rất lớn rồi!

Vương Di Tình nhăn mặt chất vấn:

- Con nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta để huy động vốn... con không sợ mang tiếng lợi dụng bạn gái sao?

- Dạ không... lợi dụng là khi "hại người lợi mình"... đằng này chuyện làm dự án là lợi người lợi mình... đây gọi là hợp tác, không phải lợi dụng... Trong sách vở Nhã Hân gửi cho con, có rất nhiều dự án kinh điển mà người chủ đầu tư phải năn nỉ để tham dự góp vốn... như vậy một dự án tốt sẽ không sợ thiếu nhà đầu tư, đưa cơ hội đầu tư cho nhà bạn gái là thực sự có ý tốt đó ạ!

Vương Di Tình thất sắc nhưng bà biết Thạch nói hoàn toàn không sai... bà chỉ là muốn đánh vào lòng tự ti của Thạch, ai ngờ cậu bé lại tự tin một cách kỳ lạ!

Câu chuyện đến đây tạm thời kết thúc, Thạch đã xuất sắc vượt qua khảo hạch của ba vợ tương lai, còn chuyện góp vốn đầu tư vẫn còn quá xa vời, ít ra Lý Đại Hải còn phải nhìn xem hai bạn trẻ tổ chức buổi biểu diễn ngày mai như thế nào...

...

Ba mẹ Nhã Hân nhìn hai trẻ dắt tay nhau ra vườn chơi mà tâm tư đầy phức tạp, Lý Đại Hải cất tiếng trước:

- Anh không ngờ thằng nhóc này khá đến vậy... rõ ràng mấy năm trước nó rất rụt rè vậy mà bây giờ đã tự tin không ngờ!

Vương Di Tình ủ rũ:

- Anh không giúp em ngăn chặn tụi nó thì trước sau gì anh cũng sẽ hối hận cho xem... rõ ràng hai bên chênh lệch khủng kh·iếp, dòng họ hai ta giàu sang phú quý, bên nhà thằng nhóc đó thì nghèo khó ba bốn đời... mai mốt làm đám cưới, một bên họ hàng cho sổ đỏ, xe sang, nhà lầu, du thuyền còn một bên chỉ cho vài trăm nghìn, vài chỉ vàng???

Trầm mặc hồi lâu Lý Đại Hải mới thở dài nói khẽ:

- Môn đăng hộ đối quan trọng với em như vậy sao? Bộ em không thương con, không tôn trọng tình cảm của nó được sao?

- Em thương nhưng vì thương nên mới không muốn nó lấy chồng nghèo chịu khổ!

- Cái này em lầm rồi... con gái mình chọn bạn trai rất ghê gớm... thằng Thạch được ba nó đặt tên đúng kinh khủng... Ngọc Trung Thạch... viên ngọc trong đá, bề ngoài bị che phủ nhưng nếu mài giũa sẽ xinh đẹp lóa mắt, quý giá vô ngần.

- Xì... nhà nghèo thì vẫn nghèo thôi...

- Em sai... sai cực lớn... cổ nhân nói "mấy ai giàu ba họ, mấy ai khó ba đời"... gia đình hai ta dù hiện tại phú quý nhưng biết đâu thời thế đổi thay, tập đoàn sụp đổ phá sản trong nháy mắt... hoặc ngược về quá khứ... ông bà của anh và em cũng chỉ là bần nông mà thôi...

- Không... em không sai... sợ tập đoàn sụp đổ thì ta thuê nhân tài chèo chống... tổ tiên của mình nghèo nhưng biết vươn lên, em và anh là con cháu vừa thừa hưởng vừa cống hiến làm gia tài tăng lên... chúng ta phải có quyền tự hào bản thân và xem thường những ai không biết vươn lên chứ!

Lý Đại Hải thở dài nói một câu đầy thấm thía:

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây... em có thể xem thường người không biết cố gắng vươn lên nhưng em không thể xem thường nhân tài... đặc biệt là thằng Thạch... nó đã là cấp bậc thiên tài rồi đó!

- Ui dào... em công nhận nó giỏi nhưng làm gì là thiên tài được!

- Khà khà... nhân tài là những người xuất sắc nhưng những thành công của họ người khác cũng có thể đạt tới... còn thiên tài là duy nhất... họ có thể làm được những điều mà người khác vĩnh viễn không làm được! Thằng Thạch chính là như vậy!

- Ư... làm gì có...

- Em hãy bình tâm suy xét... đừng để cảm xúc che mờ hai mắt... đâu phải ngẫu nhiên kênh Thạch Vlog vừa mới thành lập một tháng rưỡi mà lại có gần triệu view như thế... anh công nhận thời gian đầu có Nhã Hân hỗ trợ quảng cáo, nhưng quảng cáo là con dao hai lưỡi: nếu hàng tốt chất lượng thì càng quảng cáo càng đông người mua, ngược lại hàng kém càng quảng cáo thì người ta càng chán ghét!

Vương Di Tình suy tư hồi lâu cuối cùng bà gật đầu nhưng không phục lắm:

- Thằng Thạch biểu diễn rất kỳ lạ, nó luôn cho người ta cảm giác là phép màu thực sự xảy ra... nhưng em chưa phục lắm... trừ phi đích thân em kiểm nghiệm thì em mới tin!

- Bằng cách nào?

- Em chưa biết... nhưng chắc chắn sẽ có dịp thôi!

- Hay đó... anh chờ mong em ra tay... để xem vỏ quý dày và móng tay nhọn bên nào sẽ thắng!

- Em là móng tay nhọn!

- Ok thôi...

- Ý c·hết... nãy giờ quên một chuyện...

- Chuyện gì nữa?

- Em dặn vệ sĩ theo sát con Hân... quay phim live stream, giờ bật lên xem hai đứa nó làm gì...

- Ôi trời... em là theo dõi cuồng hả?

- Cuồng cái gì mà cuồng... cái này là bảo vệ con gái!

- Hừ... x·âm p·hạm quyền tự do cá nhân thì có...

- Vậy anh xem không? Không thì em xem một mình!

- Ha ha... xem chứ sao không, bỏ thì phí!

- Hừm... ngụy biện!

...

Khu vườn không quá rộng nhưng cũng đủ dư để đi dạo. Hiện tại các ngọn đèn trang trí đã được bật lên... chỗ sáng chỗ tối mông lung xinh đẹp... ánh trăng cũng rất sáng, chiếu bàng bạc, loang lỗ qua vài tán cây lớn.

Hai người dạo chơi dọc theo con đường lát đá quanh khu vườn.

Dù quen nhau 15 năm nhưng đây là lần đầu tiên cả hai dắt tay nhau đi dạo lúc trăng thanh gió mát lãng mạn đến như vậy.

Thạch: - Xưa nay nghe nói ánh trăng mỗi nơi mỗi khác, giờ thấy mới biết là không sai!

Nhã Hân: - Vậy có phải mặt trăng nước ngoài tròn hơn trong nước không?

- Trời... làm gì đến nỗi đó... chỗ nào cũng có tròn có khuyết thôi!

- Ông có thích qua đây sống không?

- Có bà ở đâu thì tui thích ở đó!

- Nịnh quá đi!

- Tui nói thiệt... không lẽ bà muốn mỗi đứa một nơi!

- Dĩ nhiên là không... nhưng nếu cho ông lựa chọn thì ông sống ở đâu?

- Ở trong nước cho chắc!

- Ha ha ha... biết ngay mà... ông là chúa bảo thủ!

- Thì bà cũng biết tui là cục đá, đặt đâu thì nằm đó!

Nhã Hân mỉm cười, người khác chê cục đá thô kệch xấu xí nhưng nàng thích sự kiên định trầm ổn... bất chợt Nhã Hân nhìn thấy một giàn hoa hồng bị cắt tỉa trụi lủi, nàng xuýt xoa:

- Tiếc thật, mấy tuần trước nó nở hoa rực rỡ vậy mà bây giờ nó tàn, chú làm vườn tỉa cụt hết rồi!

- Hoa nở hoa tàn là bình thường... chú làm vườn tỉa hết để lần sau nó ra càng đẹp!

- Ừm... biết là vậy nhưng vẫn tiếc... bên đây khác khu mình, giờ đã là Thu - Đông, chắc nó không nở kịp nữa rồi!

- Yên tâm nó sẽ nở kịp...

- Nhưng...

Mới nói ra một chữ thì Nhã Hân bị Thạch t·ấn c·ông bất ngờ bằng môi, nàng ú ớ phản kháng yếu xìu và rồi nhắm mắt hưởng thụ hương vị của tình yêu, của tuổi thanh xuân...

Nụ hôn trao nhau ngây ngất, Nhã Hân không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng khi nàng mở mắt ra thì cứ ngỡ đã qua 1-2 tháng vì... giàn hoa hồng đang nở rộ rực rỡ trước mắt nàng.

Giống hoa này là loại hồng leo, hoa nở từng chùm, mỗi chùm vài bông, mỗi bông to như chén ăn cơm và có màu trắng tinh khôi, hương hoa thơm lừng cả một khu vực.

- A... sao... sao lại như vầy?

- Vì em có một bạn trai siêu năng!

Lần đầu tiên nói chữ "em" Thạch rất ngượng ngùng và hồi hộp... còn Nhã Hân thì đỏ lừ mặt, say lâng lâng. Thạch biết bao đêm mơ được gọi người ta là "em" còn Nhã Hân cũng đã chờ chữ này quá lâu rồi!

- Chuyện siêu năng tính sau... sao lại kêu "em"?

- Bà muốn tui kêu em hay em muốn anh kêu bà?

Bụp bụp bụp bụp...

Một trận đấm như mưa rơi xuống ngực của Thạch, cậu theo bản năng ôm lấy bạn gái thơm phức vào lòng, Nhã Hân bị ôm chặt đột nhiên cả người mềm nhũn như bún, ngã dựa vào người Thạch, cậu dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế xích đu to bên dưới giàn hoa hồng.

Khung cảnh quá lãng mạn, hương hoa hồng lại có tác dụng kích tình rất lớn, Thạch quên hết đất trời...

Môi lại tìm môi.

Tay Thạch theo bản năng quờ quạng này nọ.

Trên người mấy chỗ trọng điểm đều bị t·ấn c·ông... Nhã Hân rấm rức:

- Anh... không được... có... có vệ sĩ nhìn...

Thạch không dừng lại chút nào nhưng giàn hoa đã vươn cành rũ hoa che phủ tứ bề... như thể nó muốn tạo ra một căn phòng hoa chúc cho hai người...

Hoa chúc (nến) không có nhưng hoa hồng có rất nhiều, hai người bồng bềnh trong biển hoa... Nhã Hân sướng ngất trong hạnh phúc và cảm xúc...

(còn tiếp)

Chương 66 (Ngọc Trung Thạch). Phòng hoa chúc đặc biệt