0
- Đẹp... đẹp quá... tuyệt đẹp...
Tần Hoài Như bị chiếc áo khoác lông chồn màu xanh da trời tuyệt đẹp hớp hồn, Giang Bình An thấy vậy thì mỉm cười đắc ý, hắn nhẹ nhàng tiến lại khoác chiếc áo mỏng nhẹ mới tinh này lên người của nàng, cài lại nút áo và xoay nàng một vòng để chiêm ngưỡng, lần này thì đến lượt hắn bị mị thái của người đẹp mê mẩn.
- Đẹp quá Hoài Như ơi! Ta tặng nó cho nàng là quá đúng rồi, quả nhiên bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân.
Tần Hoài Như thề rằng đây là chiếc áo khoác đẹp nhất trong đời mà nàng từng nhìn thấy, nàng nghe tình lang nói tặng cho mình, ôi, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim, nàng hết biết nói gì chỉ biết ôm chầm lấy Giang Bình An để cảm tạ.
Sau đó dần dần Tần Hoài Như mới cảm nhận được những điều tuyệt diệu của chiếc áo khoác, nó quá mỏng nhẹ, lại cực kỳ thông thoáng, không một chút nóng bức khó chịu, điều này rất quan trọng vì hiện tại nàng đã không còn sợ bị lạnh nữa.
Khám phá cái áo khoác vài phút thì Tần Hoài Như lật đật vội cởi nó ra vì sợ bị bẩn, sau đó nàng lại biến thành giống như Giang Bình An, chỉ mặc một bộ đồ dài mỏng manh mát mẻ, hai người nhìn nhau hiểu ý rằng cả hai đã hết sợ giá lạnh nên cười thật vui.
Giang Bình An lại quay người về góc nhà giả bộ lục lọi nhưng thật ra là đem một ít gạo, thịt heo, cá tôm, gia vị, nước chấm ra từ không gian trữ vật, sau đó hắn kêu Tần Hoài Như lại làm cơm ăn.
Tần Hoài Như vừa nhìn thấy mấy thứ này liền hết hồn, hoảng sợ cho sự giàu có của tình lang. Phải biết hiện giờ cả nông thôn lẫn thành thị, nhịn đói là bình thường, c·hết đói cũng không hiếm, ấy vậy mà Giang Bình An lại có cả lu gạo trắng như tuyết, hạt hạt no đủ đều đặn, lại có cả cái đùi heo to, rồi cá rồi tôm.
Tần Hoài Như vừa kinh vừa hỉ liền hạ giọng rón rén hỏi:
- Sao chàng có nhiều vậy?
Giang Bình An mỉm cười thần bí, hắn rất phiền chuyện giải thích tùm lum, huống hồ chi càng giải thích càng rối vì mớ đồ này quả thật không có nguồn gốc xuất xứ.
- Không nhiều như vậy thì làm sao ta nuôi được hai chị em nàng và mấy đứa nhỏ trong tương lai đây!
Thấy tình lang né tránh, Tần Hoài Như cũng ý thức được mình hỏi điều không nên hỏi nên cũng không truy vấn tiếp tục.
- Hoài Như, nàng mau lấy gạo nấu cơm, lấy thịt đi kho tàu, lại làm thêm món cá chiên và tôm nướng lò than đi.
- Oái, sao nhiều vậy, lãng phí lắm. Ta sẽ lấy chút gạo nấu cháo cá, thêm vài con tôm và một ít mỡ heo là quá ngon rồi.
Giang Bình An lắc đầu không chịu.
- Không thể được, bữa cơm này là bữa cơm gặp gỡ của mình, phải ăn cho ngon, nàng phải nghe lời của ta biết không!
Tần Hoài Như nghe lời nói gia trưởng nhưng luôn lo nghĩ cho nàng của tình lang mà trong lòng ngọt ngào như rót mật, nàng biết Giang Bình An là kiểu đàn ông nói một là một, nói hai là hai rất quyết đoán và cũng rất có tiên liệu trước, chàng đã kêu làm thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Vì vậy Tần Hoài Như liền mau chóng bắt tay vào việc với tốc độ nhanh ghê gớm.
Trong lúc nàng lúi húi chuyện bếp núc, Giang Bình An cũng nhảy vào gian phòng bếp để hỗ trợ, điều này làm Tần Hoài Như ngỡ ngàng, cả đời nàng thật hiếm thấy có đàn ông vào bếp, đặc biệt là khi trong nhà có đàn bà con gái.
Ấy vậy mà Giang Bình An cứ phụ giúp nấu ăn tỉnh bơ, không ngại phiền ngại bẩn một chút nào, Tần Hoài Như nào giờ đã âm thầm phán đoán được Giang Bình An là phú ông ngầm, giờ đây Bình An lại còn biết giúp đỡ nấu ăn thì cái đánh giá phú ông ngầm đó đã biến thành một mỏ vàng quý giá của chị em phụ nữ mất rồi.
...
Suốt cả ngày trời ròng rã, hai kẻ đang yêu nhau toàn là thưởng thức bữa ăn ngon sau đó bàn luận nó ngon như thế nào, rồi lại nấu ăn món khác và ăn uống bàn luận kiểu khác... Tần Hoài Như quên mất lời hứa về lại nhà chồng, mãi đến chiều chạng vạng thì nàng mới cuống cuồng lo lắng.
- Thôi xong rồi, ta đã hứa với mẹ chồng là tìm xin lương thực rồi sáng nay quay về ngay. Kiểu này thế nào ngày mai khi về lại tứ hợp viện thì ta cũng sẽ no đòn mất thôi.
- Khà khà khà...
- Ta sắp b·ị đ·ánh bị mắng mà sao chàng lại cười?
- Nếu nàng không b·ị đ·ánh bị mắng thì làm sao ra báo cáo với Hội phụ nữ để xin l·y h·ôn được?
- Ừ nhỉ, nhưng lỡ ta b·ị đ·ánh nặng quá thì sao?
- Thì nàng phải chạy trốn đi tìm ngay hội phụ nữ để xin l·y h·ôn.
Tần Hoài Như hai mắt mông lung mơ màng tưởng tượng lúc nàng được tự do thoát khỏi địa ngục, nhưng bỗng nhiên trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh hai đứa con thơ ôm bụng đói khóc lóc, nàng đau đớn buồn bực nên nói:
- Không được, ta không thể để hai con nhỏ bị đói được.
Nói xong bản năng làm mẹ khiến nàng vùng lên muốn đi ngay về nhà nhưng đã bị Giang Bình An ôm chặt lại.
- Hoài Như, bình tĩnh lại nào, giờ nàng có về thì cũng đâu về được, trời đã tối rồi. Huống hồ ta biết chắc hai đứa con của nàng sẽ không bị đói đâu.
- Con ta không bị đói? Tại sao vậy chàng?
- Thì trong viện đã có Ngốc Trụ, lại có ba Đại lão gia cứu đói rồi, nàng yên tâm đi, vả lại ta cần nàng ở lại đêm nay để ta làm một việc.
Tần Hoài Như nghe nhắc đến Ngốc Trụ và các lão gia thì mới tạm yên lòng, nhưng nàng lại bị hắn gợi lên tò mò:
- Chàng tính làm chuyện gì? Không phải là làm chuyện xấu với ta nữa chứ?
- Không phải, là một chuyện khác...
Vừa nói đến đây thì Giang Bình An đã nghe được tiếng bước chân ngoài sân, nếu như không lầm thì đây là của Tần Kinh Như, người mà hắn muốn chờ nãy giờ.
Theo đúng như nguyên tác, cả ngày này Tần Kinh Như đi ăn tiệc cưới ở xa, mãi đến gần tối mới về và sẽ ghé vào nhà của Giang Bình An ca ca.
Giang Bình An vẻ mặt vui vẻ mở cửa và đi ngay ra ngoài để đón Tần Kinh Như, lúc này Tần Kinh Như đang hớn hở bước chân nhảy như sáo, thấy Giang ca ca mở cửa đi ra chào đón mình thì quên đi e thẹn chạy bổ vào ôm chặt Giang ca ca.
Độc thân cẩu đâu thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này, Giang Bình An nhanh chóng khóa ngay đôi môi mọng đỏ thơm ngát của mỹ thiếu nữ.
Còn phía sau hai người, Tần Hoài Như đi ra theo chứng kiến cảnh này thì ghen tị chua lè như cả hủ dấm to bị đổ, nàng đoán cô thiếu nữ mới lớn này rất có thể là Tần Kinh Như em họ của nàng.
Mãi 2' sau Tần Kinh Như mới thỏa mãn nỗi nhớ mong từ sáng đến giờ, nàng buông Giang Bình An ra rồi trợn trừng mắt vì bị một người phụ nữ quá xinh đẹp nhìn thấy hết nụ hôn của nàng hồi nãy giờ.
- Á... Giang ca ca ơi, đây là ai?
Giang Bình An cười hắc hắc không nói không rằng nắm tay của Tần Kinh Như lôi vào nhà, đi ngang qua Tần Hoài Như hắn cũng không buông tha, lại nắm luôn tay nàng lôi tiếp vào nhà.
Giang Bình An hai tay kéo hai mỹ nữ xinh như mộng vào nhà, khóa ngay cửa lại và giới thiệu cả hai, hắn nói không nhiều nhưng lại rất đầy đủ tình huống địa ngục của Tần Hoài Như cho cô em họ biết.
Chẳng những vậy Giang Bình An còn thẳng thắn nói ra dự tính cứu vớt Tần Hoài Như ra khỏi bể khổ, sẽ cưới trước ly sau, rồi cưới Tần Kinh Như theo lời hứa lúc nàng đủ 18 tuổi, sau đó cả ba ở bên nhau.
Tần Kinh Như kinh ngạc trước tình tiết éo le của chị họ.
- Trời, sao biểu tỷ lại khổ như vậy? Sao mấy năm này biểu tỷ không về nhà để mọi người giúp đỡ?
Tần Hoài Như cười khổ héo hắt.
- Con gái gả đi cũng như ly nước hắt ra ngoài đâu còn liên hệ gì nữa, huống chi lấy gà theo gà lấy chó theo chó, tỷ đành phải ngậm đắng nuốt cay một mình mà thôi. Nay gặp được Giang Bình An là coi như đời tỷ được sống lại, chàng nguyện coi trọng tỷ, muốn giải cứu tỷ, vậy ý của muội như thế nào?
- Ý của muội ư?
Giang Bình An thấy Tần Kinh Như đang bị sốc nặng nên đầu óc mất linh, hắn đành phải nhảy vào giúp nàng phân tích tình huống.
- Ta đã quyết cứu Hoài Như, nàng còn muốn gả cho ta không?
- Còn chứ, cả đời này muội chỉ muốn gả cho Giang ca ca mà thôi.
- Vậy nếu ta cưới Hoài Như trước, sau đó l·y h·ôn để cưới nàng, nàng có chịu không?
- Dạ chịu.
- Sau đó nàng về sống với ta và cả Hoài Như chung một nhà, vậy có được không?
Nghe tới đây Tần Kinh Như ngập ngừng không quyết, nàng sợ cảnh ở chung phức tạp. Giang Bình An thấy vậy liền hỏi tiếp:
- Nếu nàng không chịu ở chung thì ta sẽ mua riêng một căn nhà khác cho nàng, nàng nghĩ sao?
- Vậy khi đó Giang ca ca ở đâu?
- Ta à? Dĩ nhiên là chạy qua chạy lại rồi, vài hôm bên này vài hôm bên kia.
Nghe đến đây Tần Kinh Như đã hình dung ra được tất cả, nàng cảm nhận được sự cưng chiều của Giang Bình An dành cho nàng, nhưng nghĩ đến cảnh sau khi cưới không được ở gần chồng thường xuyên thì nàng chán nản, vì vậy nàng đành lựa chọn:
- Muội không chịu ở riêng đâu, thôi, để muội và biểu tỷ, hai tỷ muội cùng hầu hạ Giang ca ca chung một nhà được không?
- Được chứ, nhưng em suy nghĩ kỹ chưa? Sau khi quyết định thì không thể thay đổi được đâu vì ta đã quyết định tối nay sẽ thưa chuyện rõ ràng thẳng thắn với cha mẹ của cả hai nàng luôn đó.
Cả hai mỹ nữ đều đứng phắt lên, trợn trừng nhìn Giang Bình An và đồng thanh la lên:
- Cái gì?