0
Trong buổi họp báo, có phóng viên đặt câu hỏi:
- California bị đưa cho S quốc và Đại Thịnh đế quốc, vậy nước nào sẽ quản lý, theo chế độ nào, Dân Chủ Cộng Hòa hay Quân Chủ Lập Hiến?
Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao của Đại Thịnh đế quốc đại diện hai nước trả lời:
- Hai nước S quốc và Đại Thịnh đế quốc vừa thành lập một liên minh đa quốc gia lấy tên là Thịnh Vượng.
Liên minh này sẽ là nơi quy tụ của các quốc gia yêu hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau về an ninh quốc phòng, hợp tác lẫn nhau phát triển kinh tế, văn hóa, du lịch.
Công dân của các quốc gia trong liên minh có thể tự do đi lại, sinh hoạt, làm việc, học tập, kinh doanh... giữa các nước, nhưng phải tuân thủ luật pháp ở nơi đang ở thực tế.
Lãnh đạo liên minh là một hội đồng do các nguyên thủ, lãnh đạo của từng nước thành viên tham gia. Mỗi quốc gia thành viên sẽ có 1 ghế, và hội đồng có hội trưởng tạm thời là Giang Bình An thủ tướng.
California sẽ do liên minh Thịnh Vượng quản lý, không thuộc S quốc và cũng không thuộc Đại Thịnh đế quốc, luật pháp sẽ tạm thời theo luật pháp của Đại Thịnh đế quốc.
Tất cả những tiền lời đạt được từ California đều sẽ được đầu tư trở lại tất cả cho người dân liên minh ở California, không hề rút về cho S quốc và Đại Thịnh đế quốc.
Các công dân của các nước thành viên liên minh Thịnh Vượng có thể tự do đến California du lịch, kinh doanh, sinh sống.
Cư dân cũ của nước Mỹ ở California phải quyết định đi hay ở lại đây trong vòng 10 ngày: 30/1-8/2, nếu ra đi thì tự do đi, nếu ở lại thì sẽ mặc định không còn quốc tịch Mỹ, và phải làm công dân của liên minh Thịnh Vượng, phải tuân thủ luật pháp của chính quyền mới.
- Vậy xin hỏi bộ trưởng, liên minh Thịnh Vượng có nhận thêm các quốc gia khác làm thành viên hay không? Điều kiện để gia nhập và thủ tục như thế nào?
Phóng viên hỏi trúng ngay trọng tâm mà mọi người quan tâm, nên các phóng viên ai cũng sáng mắt nhìn chằm chằm vị bộ trưởng bộ Ngoại Giao của Đại Thịnh đế quốc để chờ câu trả lời.
Vị bộ trưởng này vốn thân là người máy, nên không có vấn đề tâm lý căng thẳng gì cả khi bị mấy chục người cùng soi mói, vị này trả lời ngay:
- Chỉ cần tuân theo tôn chỉ ban đầu của liên minh Thịnh Vượng là đủ điều kiện gia nhập. Chỉ cần một quốc gia yêu thích hoà bình, muốn giúp đỡ lẫn nhau về an ninh quốc phòng, hợp tác với nhau cùng phát triển kinh tế, văn hóa, du lịch... Thì có thể nộp đơn xin gia nhập vào liên minh Thịnh Vượng, tại vương cung của Đại Thịnh đế quốc ở Quảng Đông, ngay sau ngày hoàng đế Phổ Nghi đăng cơ ngày 1/2 sắp tới.
Sau đó lại có vài chục câu hỏi liên quan đến liên minh Thịnh Vượng được đặt ra, không ai đoái hoài gì đến nước Mỹ vừa bị cắt mất tiểu bang California nữa cả.
Đúng là tình đời đen bạc, mọi người chỉ tung hô người thắng, chả ai thèm ngó ngàng đến kẻ thất bại nhục nhã bao giờ.
Nước Mỹ giờ đây bị lu mờ quá nhiều, vốn dĩ sức mạnh quân sự của họ còn rất nhiều, nhưng các tổng thống liên tục b·ị b·ắt đi làm cả nước Mỹ thành rắn mất đầu, một phe đòi xuất binh đánh tiếp và một phe phản đối, không ai nhường ai.
Một bên thì:
- Phải đánh, phải trả thù, nếu không thì nước Mỹ sẽ biến mất.
Một bên thì:
- Đừng có nóng giận mất khôn, mấy ông đi đánh mới mất nước Mỹ đó.
- Phi lý, ta cho đám máy bay tiêm kích siêu thanh bay qua phóng hỏa tiễn, thả bom thì làm sao mất nước Mỹ?
- Hừ, người ta qua đây gom hết người dân American của ông thì lúc đó ông không mất nước à?
- Tầm phào, chúng ta có 180 triệu người, làm sao mà gom?
- Hừ, ông không đọc tình báo bên Bắc Kinh gửi về à? Chỉ 2-3 ngày Bắc Kinh đã mất đi 350 triệu người, bọn họ đã bị dời qua Hoa Nam lập nên Đại Thịnh đế quốc đó, vì vậy đế quốc đó mới có dân số đệ nhất thế giới. Ông nghĩ coi 180 triệu người Mỹ, người ta thu gom mất bao lâu? Ông cũng đừng nói với ta là q·uân đ·ội sẽ bảo vệ người dân nha, ngay cả tổng thống mà các ông cũng không bảo vệ được, thì còn bảo vệ ai?
- ???
Tập thể đòi đánh đã phải câm nín tất cả, thế nhưng có vị bị bức xúc quá quên hết tất cả, nhảy lên nói:
- Ném bom nguyên tử cho c·hết hết chúng đi.
Mọi người nhìn tên này như một tên ngu ngốc, có người thấy đáng thương nên nhắc khéo:
- Lấy bom đâu mà ném.
Nói đến đây, mọi người mới sực tỉnh mộng.
- Ôi trời, vậy là lúc trước vụ mất bom nguyên tử chắc chắn cũng do cái đám đó làm rồi còn gì! Nhưng lúc đó chúng ta chưa tuyên chiến mà?
- Hừ, người ta có năng lực như vậy, muốn làm gì mà chả được. Chẳng qua chúng ta tham lam, đụng vào họng súng của họ mà thôi. Lúc trước tôi cản mà tổng thống Kennedy có nghe đâu, giờ thì...
- Giờ thì sao?
- Giờ thì tên Kennedy đó trở thành dân thợ nề đi lót gạch làm đường rồi đó.
Mặc dù tình hình rất chi là căng thẳng, nhưng dân Mỹ vốn có điểm cười rất thấp, họ nghe châm biếm tổng thống này quá chính xác, quá buồn cười thế là cả đám vô tâm vô phổi ôm bụng cười khùng khục, và dĩ nhiên, lờ luôn cái vụ cho tiêm kích đi n·ém b·om.
Việc đời đôi có những việc lực bất tòng tâm, giống như q·uân đ·ội Mỹ đối diện với S quốc và Đại Thịnh đế quốc, không phải q·uân đ·ội Mỹ vô năng, mà chẳng qua là quân địch quá mạnh, mạnh đến nỗi không dám xuất kích trả thù.
Tình cảnh này cực kỳ giống với lúc trước chính quyền Bắc Kinh không dám ho he hó hé gì đối với Đại Thịnh đế quốc, phải cắn răng thông báo thừa nhận mất đi Hoa Nam vĩnh viễn.
...
Ngày 29/1/1961, Mỹ và các nước liên quân thông báo đầu hàng, đền tiền cắt đất làm r·úng đ·ộng cả thế giới.
Khen chê này nọ rất nhiều, đặc biệt là nước Pháp:
- Ta đã khuyên các chú rất nhiều lần rồi, các chú không nghe, giờ b·ị đ·ánh tè ra quần, bị cắt cả một tiểu bang, ba tổng thống phải đi lót gạch làm đường cho người ta... Nhục chưa? Dù gì bọn ta cũng đô hộ và chiến đấu vài chục năm, còn các chú thì chưa chiến đấu được ngày nào, chưa bắn được dù chỉ một viên đạn thì cũng đã xong đời, thế mà suốt ngày cứ chê q·uân đ·ội Pháp là hèn nhát, là chuyên gia đầu hàng...
Nước Pháp tuy cười chê nhiều như vậy, nhưng họ một bên châm biếm một bên lại run rẩy vì sợ bị S quốc trả thù, tính sổ năm xưa.
Các nước khác ân oán dính không nhiều, chỉ nhìn nước Mỹ té ngã nhào mà âm thầm cười thôi.
Riêng có 4 nước là thực sự vui mừng nhưng với 3 lý do khác nhau:
* Liên Xô vốn là một trong hai đại ca của thế giới, đối đầu với Mỹ trong c·hiến t·ranh lạnh, giờ Mỹ ngã ngựa, tuy chưa c·hết nhưng đã thương gân động cốt, trước sau gì cũng bị Liên Xô đè bẹp, nên họ vui sướng và được giảm sức ép rất nhiều. Nhưng bên cạnh đó chú gấu Bắc Cực khổng lồ này lại cực kỳ e dè đàn em S quốc của mình.
Giờ này địa vị trên thế giới của S quốc đâu có nhỏ bé như ngày xưa nữa. Đặc biệt là khi liên minh Thịnh Vượng được thành lập, sẽ không còn ai dám coi rẻ S quốc khi có Đại Thịnh đế quốc bên cạnh nữa.
* Hai nước Myanmar và Niger: hai nguyên thủ của hai quốc gia nghèo và nhiều hỗn loạn này rất vui mừng khi S quốc và Đại Thịnh đế quốc chiến thắng xinh đẹp như vậy.
Họ đặc biệt thèm thuồng tham gia cái liên minh Thịnh Vượng vừa thành lập kia, để được Giang thủ tướng che chở, giúp phát triển đất nước.
Chỉ cần gia nhập liên minh thì ít nhất người dân của họ có thể đi đến những nơi có điều kiện tốt hơn nhiều để sinh sống phát triển, ví dụ California. Đó là chưa kể đến việc Giang thủ tướng sẽ tự thân giúp đỡ quốc gia của họ phát triển, giống như đã giúp Đại Thịnh đế quốc và S quốc.
* Trung Quốc: sau khi thấy Mỹ quốc bị ngã ngựa, Bắc Kinh cười hả hê, ai kêu lúc trước bọn kia cười bọn ta vô năng hèn nhát. Giờ cả đám 8 nước đều phải trả giá nặng nề khi dám vuốt râu con hùm mà ngay cả Bắc Kinh cũng phải né tránh.
Thế nhưng cười thì cười, Bắc Kinh vẫn âm thầm may mắn lúc trước lựa chọn chịu nhục chia cắt Hoa Nam là chính xác, chứ nếu không thì chắc cả Bắc Kinh này cũng sẽ tan nát ngay thôi.
Cả đám lãnh đạo Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình... Cứ nghĩ đến cảnh phải đi lót gạch làm đường bên Hano mà rét run từng cơn, nếu bị như vậy, chính họ cũng không biết mình phải lựa chọn ra sao nữa, tuẫn thân giữ khí tiết hay nằm gai nếm mật chờ phục thù đây?
May mắn là Bắc Kinh còn đang có một quân bài tẩy rất lợi hại, mật vụ có biệt danh Hải Đường Nhất Tiếu này vừa truyền tin bồ câu về nói là đã lọt được vào vương cung của Đại Thịnh đế quốc, mỹ nhân kế đã thành công bước đầu một cách dễ dàng, giờ chỉ còn chờ Giang Bình An thủ tướng về nữa là tiếp tục triển khai ngay Điêu Thuyền Tam Kế.
Tam kế này chỉ cần thành công một kế thôi thì Hoa Nam sẽ trở về hợp lại với Trung Quốc. Điều này quá tuyệt vời, cả Bắc Kinh, các lãnh đạo hưng phấn bừng bừng chờ đợi màn kịch lớn trình chiếu.
...
Giang Bình An vẫn không quan tâm quốc tế nghĩ gì, hắn mua 5.000 người máy để làm các quan chức, sẽ đi qua California để thay thế chính quyền cũ mà quản lý nơi đây.
Các tổng thống, lãnh đạo đã được ân xá không phải lót gạch nữa, nhưng cũng may con đường đã hoàn thành lót gạch, chỉ cần chờ thợ chuyên nghiệp điểm tô cho đẹp thêm là được, huống hồ dù cho bây giờ Hano có âm thầm lột gạch làm lại thì cả thế giới đều đã công nhận đây chính là con đường Tổng Thống không lẫn vào đâu được nữa.
Các vị tổng thống, lãnh đạo này sẽ cùng với 3,2 triệu quan quân chờ đợi khi nào tiền, đất đền bù c·hiến t·ranh đã thanh toán hết thì mới được trao trả trở về. Nhưng dĩ nhiên, 3,2 triệu quan quân này vẫn bị giam trong không gian trữ vật vừa để bớt nháo chuyện vừa để bớt tốn cơm nuôi nấng, nhất cử lưỡng tiện.
Đang lúc Giang Bình An chuẩn b·ị đ·ánh trống rút lui đại công cáo thành, thì chủ tịch Hà nhắc khéo:
- Giang thủ tướng, ngài vẫn còn quên chưa làm một việc...