- Ồ, nàng có ăn cả trái bần nữa à?
- Có chứ, ngon lắm, vào cái hôm chàng chở mọi người vào miền Nam S quốc đó, chàng còn nói là chàng thèm ăn canh chua cá rô đồng bông súng...
- Phải phải, nhưng chỉ đi một ngày mà nàng đã thích trái bần rồi sao?
- Thích lắm, nó chua thiệt chua, ăn đã ghiền.
Nghe đến đây thì nước miếng của Giang Bình An đã tự động tuôn ra ừng ực, hai hàm răng của hắn bỗng nhiên thấy ê buốt.
Lần đầu có vợ, lần đầu vợ có thai... Mỗi một lần đều mang cho các ông bố, các bà mẹ trẻ những cảm nhận, những trải nghiệm lạ lùng thú vị, mà có lẽ suốt cả đời sẽ khó mà quên đi được.
- Vậy giờ nàng còn muốn ăn nữa không?
- Dĩ nhiên rồi.
Tần Hoài Như gật đầu, hai mắt như đào hoa trông mong nhìn ái lang, nàng biết Giang thần tiên của nàng sẽ không làm nàng thất vọng.
Quả nhiên Giang Bình An vung tay lên, phía trước mặt hai người liền xuất hiện từng đống nhỏ trái cây đặc biệt... chua lè của S quốc:
Me, xoài, cóc, ổi, thơm, dâu, bần, chanh, tắt, khế...
Đây toàn là hắn lựa chọn lúc các trái cây còn chua chưa chín để mua từ cửa hàng ảo, chỉ nhìn thôi đã ê hàm răng rồi.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, dĩ nhiên là Tần Hoài Như vừa nhâm nhi trái cây chua lè vừa nói:
- Chàng thấy Hải Đường cô nương đẹp không?
- Ừ thì... Đẹp.
- Ta có cảm giác về nàng ta rất lạ lùng, như có một điều gì đó không thích hợp.
- Ồ vậy sao, điều gì vậy Hoài Như?
- Cô ta... Cô ta quá hoàn hảo, từ giao tiếp, ứng xử, dáng đi, dáng ngồi... Thật khó tin là có một người hoàn hảo mọi chuyện như vậy.
Giang Bình An gật gù, công nhận điều vợ nói.
- Nhưng giờ đã có rồi đấy thôi. Ta cứ chấp nhận là được.
Bỗng nhiên Tần Hoài Như đột ngột hỏi chồng:
- Chàng có thích cô ta không?
- Thích chứ sao không thích!
- ???
Tần Hoài Như hết hồn khi nghe ái lang khẳng định chắc chắn nhanh như vậy, không hề e ấp hay che giấu tí nào, không biết sao nàng tự nhiên lại thấy tủi phận thương cảm, hai mắt như đào hoa dần dần ửng đỏ.
Giang Bình An biết vợ hiểu lầm liền cầm tay an ủi:
- Này, nàng nghĩ đi đâu thế, ta nói thích đây là thích cái đẹp, con người ai mà không thích cái đẹp. Ví dụ như hai cái áo, nàng chọn mặc cái đẹp hay cái xấu?
- Cái đẹp.
- Vậy hai loại hoa, nàng trồng hoa xấu hay hoa đẹp.
- Hoa đẹp.
- Đấy, thấy chưa, thiên tính con người là thích cái đẹp. Ta cũng vậy, thấy người đẹp thì thích, điều đó quá bình thường.
Tần Hoài Như phụng phịu:
- Không, không bình thường chút nào...
- Ha ha ha... Ta nói là thích nhưng ta có muốn chiếm hữu đâu. Ở kiếp này, ở thế giới này có các nàng là đủ. Nàng cứ yên tâm, dù gì Hải Đường cũng sắp thành hoàng hậu của hoàng đế Phổ Nghi, đó là nhân thê, ta dòm ngó làm gì?
Mỹ nhân biểu môi không phục:
- Chàng đừng có quên, ta và Hiểu Nga cũng là nhân thê.
- Nhân thê cũng có 5-7 đường nhân thê. Bên này hoàng đế Phổ Nghi cưng yêu Hải Đường như trứng mỏng, bên kia Giả Đông Húc và Hứa Đại Mậu thì sao? Nếu hai tên này đối xử tử tế với hai nàng thì đầu tiên là ta sẽ kiên quyết không tơ tưởng hai nàng, và đồng thời khi đó, chắc chắn hai nàng cũng đâu việc gì phải theo ta đúng không nào?
Nghe đến đây, Tần Hoài Như bình tĩnh trở lại, quả nhiên là có chuyện như vậy. Khi xưa nàng quá khổ sở hết đường xoay sở thì Giang lang mới ra tay cứu vớt, chứ mấy năm ở chung tứ hợp viện, đâu bao giờ thấy Giang lang dòm ngó gì nhan sắc của nàng đâu.
Được lời như cởi tấc lòng, Tần Hoài Như vui vẻ ăn đồ chua và thỏ thẻ tâm sự cùng chồng. Riêng Giang Bình An thì vừa rồi nói ra hoàn toàn là lời nói thật lòng của hắn, hắn thích cái đẹp thiệt, nhưng không muốn chiếm hữu.
Rõ ràng hữu duyên gặp được Tần Hoài Như, đây mới là người vợ hắn muốn cưới và tự tay chinh phục, còn ba người vợ còn lại đều là do nợ nần của tên vai chính để lại khiến hắn phải trả.
Ấy vậy mà người ta hiểu lầm rằng hắn háo sắc, thích hậu cung, rồi lưu truyền rộng rãi, như vậy có oan ức không?
...
Buổi chiều, Giang Bình An dẫn vợ con qua nhà của hoàng đế Phổ Nghi, chủ tịch Hà cũng cùng Trần cô nương sang thăm và dùng bữa tối.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ hòa hợp, hoàng đế Phổ Nghi liên tục gắp thức ăn, chăm sóc cho Hải Đường, chủ tịch Hà cũng không kém chút nào, ông lo cho Trần cô nương rất trọn vẹn, ấy thế mà tới phiên Giang Bình An thì tình hình đảo ngược.
Cả bốn cô vợ đều gắp thức ăn tới tắp cho hắn, chén vừa vơi thì lại đầy vun, ban đầu hoàng đế Phổ Nghi và chủ tịch Hà hơi hâm mộ, nhưng càng về sau, hai vị lại âm thầm may mắn chỉ có một hồng nhan, chứ kiểu 4 người gắp một người ăn kiểu này, thì chắc chắn sẽ ăn không tiêu ngay.
Cũng may, Giang Bình An thân thể được cải biến rất tốt, suốt hơn hai tuần lễ bên S quốc, Giang Bình An liên tục lấy ra phòng tập trọng lực để tranh thủ luyện tập những lúc không đưa vợ con đi chơi. Nhờ vậy mà hắn đã khống chế tốt sức mạnh thân thể và càng giúp cho thể chất tăng lên một ít: 57/100.
Cơ thể tốt, sức ăn và tốc độ tiêu hóa cũng tăng, nên tuy có tới bốn cô vợ gắp thức ăn, Giang Bình An vẫn ung dung đón nhận, thậm chí thấy hơi rơi rớt, hắn còn dùng cả cái tô bự ăn cơm cho tiện.
Đây quả thật là người tài thì thường nhiều việc, và nhiều cả vợ.
Trong bữa tiệc, Giang Bình An cố ý quan sát thật kỹ Hải Đường cô nương, hắn thấy trong bữa tiệc có mặt hoàng đế Phổ Nghi, Hải Đường vẻ mặt luôn tươi rói như hoa nở, làm tròn cực kỳ tốt vai trò hoàng hậu tương lai, không có vẻ gì là "lạnh lẽo" hay "cô đơn" như nàng ám chỉ lúc sáng cả.
Dần dần Giang Bình An nghiệm ra được cảm nhận của Tần Hoài Như về Hải Đường cô nương này là như thế nào: cô ta quá hoàn hảo ở mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh.
Quá hoàn hảo cũng là vấn đề, bởi vì bản thân của sự hoàn hảo đã là một sự mâu thuẫn theo tính triết học.
Con người ta sống không phải là đang đóng kịch hoặc đang đóng phim, đạo diễn bảo cười là cười sằng sặc, bảo khóc là khóc lâm ly.
Điều đó quá khoa trương, không có thật. Ví dụ như ngươi không thích một người thật lòng thì ngươi sẽ không thể giả vờ là ngươi yêu người ta tha thiết, trừ phi... Ngươi chính là kẻ dối trá, đóng kịch, người 2 mặt.
Giang Bình An lại nhớ lại lời cô vợ nhỏ nhất đã nói lúc trưa: "... giống như đã được tập luyện rất nhiều lần..."
Hai chữ "tập luyện" làm Giang Bình An sực tỉnh, hắn đổ mồ hôi hột như mưa và thầm than mình quá sơ suất:
"Thôi c·hết rồi... Mỹ nữ cực đỉnh mà lại được huấn luyện kỹ lưỡng thì chỉ có hai khả năng xảy ra, một là các thanh lâu ngày xưa huấn luyện kỹ nữ để tiếp khách, hai là các điệp viên, mật vụ... Ôi trời, xém chút nữa là đúc thành đại hận rồi.
Tuy ta có trang bị màn năng lượng bảo vệ và hệ thống t·ên l·ửa phòng thủ bảo đảm an toàn cho Thịnh Cung, sau đó còn đưa tặng cho bệ hạ Bình An ngọc phù, để bảo vệ khỏi bị á·m s·át. Nhưng nếu Hải Đường đầu độc thì không thể nào tránh khỏi. Giờ ta phải tìm hiểu rõ ngay để ra tay nếu cần thiết.
Nhưng chuyện này phải suy tính thật kỹ, thứ nhất là dễ ảnh hưởng thể diện của hoàng gia, của cả đế quốc. Thứ hai là an nguy của hoàng đế Phổ Nghi. Thứ ba là râu ria nhất nhưng theo ta nó lại quan trọng nhất: đó chính là tình cảm của hoàng đế dành cho Hải Đường. Nếu làm không khéo thì gà bay trứng vỡ, rất phiền toái"
...
Bên này Giang Bình An vừa lo lắng vừa thở phào vì tìm ra được một nguy cơ cao, tiềm ẩn quá sâu.
Bên kia Hải Đường cô nương lại ra sức diễn sao cho càng hoàn mỹ, nhưng tội nghiệp cho vị mỹ nhân này, cô ta càng diễn hoàn hảo thì càng lộ ra đuôi cáo trước mắt Giang Bình An.
Bữa cơm cũng không quá lâu, sau bữa ăn lại chia ra hai phe, phụ nữ một bên và đàn ông một bên.
Hoàng đế Phổ Nghi, chủ tịch Hà và Giang Bình An cùng đi thư phòng đàm đạo. Chủ tịch Hà nhấm ngụm nước trà thơm và chúc mừng hoàng đế Phổ Nghi:
- Xin chúc mừng bệ hạ tam hỉ lâm môn.
Hoàng đế Phổ Nghi hôm nay tâm tình như bay bổng lên chín tầng trời mây, tự tay mình sắp xếp chỉ huy cho lễ đăng cơ và lễ cưới của mình, quá sung sướng. Ngoài ra vừa rồi ăn cơm, ý trung nhân của ông nổi bật tỏa sáng nhất trong các mỹ nhân có mặt, rồi lại lo lắng thương yêu chăm sóc ông hết mực, rất xứng đáng đối với tấm chân tình ông dành tặng cho nàng.
Giờ đây nghe chủ tịch Hà chúc mừng, ông như bị chọc trúng tâm sự, bèn vui vẻ cười ha hả, sau đó lại vờ khiêm tốn hỏi:
- Nào giờ ta nghe nói song hỉ lâm môn, vừa cưới hiền thê vừa kim bảng đề danh, chứ đâu có tam hỉ lâm môn?
- Khà khà khà... Bệ hạ cưới mỹ kiều thê là một, đúng không nào?
- Đúng.
- Bệ hạ đăng cơ có tính là một không?
- Tính, đây là đại sự, hơn cả kim bảng đề danh gấp cả trăm ngàn lần. Nhưng như vậy là song chứ ở đâu ra tam?
- Ha ha ha... Hồi Dương đan trị hết bệnh kín, Hồi Xuân đan cải lão hoàn đồng, Mỹ Nhan đan thay da đổi thịt... Như vậy đủ để làm tam hỉ không, thưa bệ hạ?
- Ôi trời, sao chủ tịch Hà lại biết Mỹ Nhan đan chứ? Cái vụ Mỹ Nhan này ta bị Giang ái khanh ép uống đó! Nhưng nói cho cùng vẫn là Giang ái khanh thương ta, nhờ đan dược đó mà ta mới thấy mình thật sự xứng đôi với ý trung nhân mà ta đã chọn.
Cảm thán vừa xong, hoàng đế Phổ Nghi lập tức trở mặt xử lý ái khanh của mình, cái tội làm lộ bí mật hoàng gia:
- Giang ái khanh, lúc trước khanh ép trẫm uống đan dược là đã phạm tội khi quân. Nay khanh lại lộ việc này ra ngoài, xem như là làm lộ bí mật của hoàng gia, khanh biết tội chưa hả?
0