Nhưng thế gian hiếm khi chiều lòng người, phước bất trùng lai mà hoạ thì vô đơn chí...
Đâu ai ngờ một hoàng đế khổ sở như Phổ Nghi lần đầu tìm được ý trung nhân lại gặp phải mỹ nhân rất có khả năng có vấn đề, Giang Bình An cũng không biết phải nói sao để an ủi, hắn chọn giải pháp tìm hiểu rõ rồi âm thầm giúp đỡ, chứ không công khai kẻo vị hoàng đế đáng thương này bi phẫn không chịu nổi. Giang Bình An lựa lời hỏi thăm:
- Bệ hạ, ta muốn hỏi ngài cho rõ, tình cảm của bệ hạ dành cho Hải Đường cô nương là như thế nào?
Hoàng đế Phổ Nghi sửng sốt, đâu khi nào Giang ái khanh lại hỏi trắng trợn như hôm nay, ông tưởng Giang Bình An đùa, nhưng nhìn kỹ thì thấy nét mặt của Giang Bình An tuy không quá nghiêm trọng nhưng rất nghiêm túc, nghiêm túc còn hơn cả lúc mời ông lập quốc nữa. Hoàng đế Phổ Nghi không hiểu việc gì, ông dè dặt hỏi lại:
- Sao vậy ái khanh? Có chuyện gì sao?
Giang Bình An lắc đầu, giải thích một cách né tránh:
- Chuyện lập hoàng hậu là chuyện trọng đại của cả đế quốc, ta phải hỏi cho rõ, ngài yêu thật hay chỉ vì ham mê sắc đẹp của nàng ta?
Nghe vậy, hoàng đế Phổ Nghi tạm yên lòng, nhớ lại hình ảnh tuyệt mỹ đã khắc ghi trong tim kia, ông liền trả lời:
- Ta yêu nàng khắc cốt ghi tâm.
Giang Bình An thầm thở dài trong lòng, bệ hạ quả nhiên là đã dụng tình quá sâu, nay tình căn sâu đậm, nếu lỡ có gì trục trặc, e rằng...
Giang Bình An cố thử hỏi thêm một câu:
- Nếu vì bất đắc dĩ phải xa Hải Đường cô nương, vậy bệ hạ sẽ ra sao?
- Tan nát cõi lòng.
Giang Bình An chỉ hỏi đến đó thôi, rồi vờ chúc mừng hoàng đế Phổ Nghi đã gặp được tình yêu đích thực, sau đó hắn thả chạy vị hoàng đế đáng thương này, ông ta vui vẻ chạy tung tăng lao vào đống thư sơn cùng với chủ tịch Hà.
Dường như yêu thích đọc sách là đặc điểm chung của tất cả các đại nhân vật từ cổ chí kim, của mọi nền văn hóa.
Bản thân Giang Bình An thì sao?
Có lẽ hắn cũng yêu thích đọc sách, nhưng toàn đọc truyện cổ tích trong nước từ lúc nhỏ, lớn lên thì đọc cổ tích thế giới, sau đó lại đọc truyện online rồi đột tử.
Những sách học thuật thì hắn dốt đặc cán mai, thậm chí quyển sách Đắc Nhân Tâm nổi tiếng, khi vào nhà sách, hắn có liếc qua nhưng tiếc tiền không mua, chỉ đọc lén và nhớ rõ nhất một câu phương châm ở trang bìa giới thiệu.
Giang Bình An thấy câu nói này rất hợp tính tình nên đã sử dụng nó suốt cả kiếp trước lẫn kiếp này:
Kỷ bất dục, vật ư thi nhân.
Tạm dịch: điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác. Ví dụ như mình không muốn bị chửi thì cũng đừng chửi người khác.
Nghe rất phật hệ, nhưng Giang Bình An lại rất thích quan niệm sống đó, nếu mọi người làm được điều đó, thì thế giới này chắc có lẽ đã hòa bình rất nhiều...
...
Đêm khuya thanh tĩnh, 11h 45' tối ngày 30/1, Giang Bình An đi đến phòng thủ tướng, một mình một bóng vào trong ngồi.
Tối nay hắn phải tìm cho ra đáp án về Hải Đường cô nương, về cách thức tìm ra thì có rất nhiều, hắn chọn cách đơn giản gọn lẹ, rất thích hợp với hắn.
Đầu tiên là hắn thu Hải Đường cô nương đang ngủ ở một phòng riêng trong nhà của hoàng đế Phổ Nghi vào không gian trữ vật, rồi lại thả ra trên ghế nệm sofa trước mặt hắn.
Thao tác rất nhẹ nhàng, Hải Đường cô nương không hề có bất kỳ cảm ứng gì cả, mỹ nhân vẫn đang ngủ say như một công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.
Giang Bình An nhìn mỹ nhân chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng manh, bên trong hoàn toàn chân không mà hai mắt nhức nhối.
Thời gian lúc này như ngừng trôi, mỹ nhân dụ hoặc gần trong gan tấc, không phòng vệ, với tay là có thể ngắt lấy.
Hắn đánh giá thấp sức hấp dẫn của Hải Đường và đánh giá quá cao về định lực của bản thân, đặc biệt là khi ở trong một không gian khép kín, chỉ có hai người, không còn bất kỳ ràng buộc nào cả.
Cặp mắt quá tốt thật phản chủ, nó giúp Giang Bình An nhìn rõ từng chân tơ kẽ tóc, từng vùng đồi núi, thung lũng, rừng rậm chập trùng c·hết người.
Tay của Giang Bình An vô ý thức đưa ra về phía Hải Đường.
50cm
30cm
5cm
1cm
2mm
0,5mm
Khoảng cách 0,5mm là chạm chưa hay chạm rồi?
Thật ra chưa chạm nhưng cũng đã đụng vào lớp lông tơ mịn màng trên da của nàng, Giang Bình An tiến thoái lưỡng nan, hắn lần cuối cùng nghĩ về hoàng đế Phổ Nghi, tự hỏi mình xem ông ta là gì?
Đáp án cuối cùng: bạn vong niên, cần gìn giữ.
Bàn tay của hắn tiếc nuối rụt trở về.
Lý trí thắng tính dục, không cho phép làm ra chuyện rồ dại, dù rằng hắn có cả trăm cách quan hệ với nàng ngay tại bây giờ mà nàng không hề hay biết... Nhưng nếu làm vậy, đã vượt quá giới hạn của hắn.
Giang Bình An biết, chỉ cần hắn làm bậy được 1 lần, thì sẽ có lần 2, 3... thậm chí là với nhiều mỹ nhân khác nhau mà hắn gặp phải. Sau đó hắn sẽ lạc mất chính mình, trở thành một tên sắc ma chính hiệu dù rằng không ai hay biết.
Có lẽ có yếu tố đạo đức trong này khiến hắn không làm bậy, nhưng cùng lắm chỉ chiếm chưa đến 1%. Còn hơn 99% nguyên nhân còn lại chính là nằm ở hai chữ: chiếm hữu.
Cứ mỗi khi sắc dục nổi lên xúi Giang Bình An lén lút làm bậy là hắn lại nghĩ đến cảnh: tối hắn ngủ với mỹ nhân, mỹ nhân không biết, đến sáng mỹ nhân này lại nằm trong vòng tay của người đàn ông khác... Thế là Giang Bình An không làm bậy được, hắn không chịu nổi cảnh tượng người phụ nữ hắn đang quan hệ lại thân mật với người khác.
Đây chính là tính chiếm hữu.
Không chạm vào thì thôi, đã chạm vào thì phải thuộc của mình.
Nhưng vấn đề lại nảy ra, nếu vậy hắn có thể cưới nhiều mỹ nhân hơn nữa mà, sao không cưới hết?
Cưới thì dễ, nhưng hậu hoạn khó lường.
Nếu cứ hễ gặp người đẹp là thu, là cưới thì khác gì ngựa giống, phá nát gia can biết bao gia đình đang ấm êm hạnh phúc. Quan trọng hơn nữa là hắn không đủ thời gian và tinh lực làm tất cả các nàng hạnh phúc, như vậy thì cưới về để làm gì?
Cứ nhìn 3000 cung nữ phi tần của các bậc đế vương ngày xưa thì biết, cỡ nào u ám, cỡ nào đau khổ cô đơn...
...
Giang Bình An không nhìn Hải Đường nữa, hắn mua một viên thuốc làm người ta nói thật trong tình trạng đang ngủ sâu, giống như những người đang nói mớ, hoặc mộng du lúc ngủ, khi thức tỉnh sẽ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Viên thuốc màu trắng nhỏ xíu rất đỗi bình thường, hắn điều khiển cho nó từ không gian trữ vật xuất hiện thẳng trong bao tử của Hải Đường để nàng tự động hấp thu dược lực.
Hai phút sau, Hải Đường tiến vào tình trạng mộng du, Giang Bình An hỏi thăm:
- Ngươi tên gì?
- Vương Mộng Hải Đường.
- Ngươi làm việc cho ai?
- Làm mật vụ của Bắc Kinh.
Vừa nghe đến đây, Giang Bình An ầm ầm tan nát niềm hy vọng mong manh cho hạnh phúc của hoàng đế Phổ Nghi.
Người ta là yêu lầm tướng c·ướp, còn bệ hạ lại yêu lầm mật vụ. Nhưng thói đời thường xảy ra như vậy, bởi vì tướng c·ướp thì đẹp trai, có tiền, chịu chơi... Còn nữ mật vụ thì toàn mỹ nữ cực phẩm lại còn xử sự hoàn hảo, khéo chiều lòng người...
Giang Bình An cố gắng trấn định để hỏi tiếp:
- Nhiệm vụ lần này của ngươi là gì?
- Thực hiện Điêu Thuyền Tam Kế:
1. Ly Gián: quyến rũ hoàng đế Phổ Nghi và Giang Bình An thủ tướng rồi châm ngòi cho hai bên trở mặt, công kích chém g·iết lẫn nhau, lúc đó đế quốc Đại Thịnh sẽ sụp đổ và Bắc Kinh có thể lấy lại Hoa Nam.
2. Cưu Chiếm Tước Sào: nếu Giang thủ tướng không bị quyến rũ thì đồng ý cưới hoàng đế Phổ Nghi, lên làm hoàng hậu, sanh ra hoàng tử, cho hoàng tử làm hoàng đế thay thế vua cha Phổ Nghi bị bệnh băng hà. Lúc đó sẽ tuyên bố Hoa Nam sát nhập về lại Bắc Kinh.
(PS: Bắc Kinh luôn đinh ninh hoàng đế Phổ Nghi sẽ bạo bệnh q·ua đ·ời)
3. Điêu Thuyền Hí Tam Anh: nếu Giang thủ tướng chỉ là tốt thí thì quyến rũ luôn người đứng phía sau, sau đó hành động tùy tình hình. Tốt nhất là thu phục người đứng phía sau, để cho Bắc Kinh sử dụng.
Nghe kế ly gián - chiếm ngôi - thu phục từ phía Bắc Kinh mà Giang Bình An đổ mồ hôi hột, quả nhiên là một đám chuyên gia âm mưu, chuyên thiết kế ám hại người khác. Nhưng Giang Bình An vẫn còn thắc mắc một điều quan trọng cực kỳ:
- Bắc Kinh có ra lệnh á·m s·át ai không?
- Có, tình huống xấu nhất sẽ á·m s·át, đầu độc hoàng đế và thủ tướng nếu có thể.
Giang Bình An lắc đầu ngán ngẫm, quả nhiên là cay độc. Hắn muốn hiểu rõ hơn về Hải Đường trước khi quyết định xử lý như thế nào nên hỏi tiếp tục:
- Ngươi có yêu thích hoàng đế Phổ Nghi và Giang thủ tướng không?
- Có.
- Tại sao lại yêu thích?
- Hoàng đế Phổ Nghi hiện tại đẹp trai tuấn tú, rất yêu ta, ông ta lại yêu dân như con. Luôn hết lòng vì người dân. Còn Giang thủ tướng tuy không tuấn tú bằng nhưng lại tài phép thông thiên, cứu người dân qua cơn hoạn nạn, là một vị anh hùng của cả dân tộc.
(PS: hiệu quả của Mỹ Nhan đan rất mạnh, Giang Bình An không uống nên bị thua hoàng đế Phổ Nghi)
- Ngươi yêu thích hoàng đế Phổ Nghi hơn hay Giang thủ tướng hơn?
- Ta yêu thích hoàng đế Phổ Nghi hơn vì ông ta tuấn tú hơn, lại chân tâm yêu ta. Còn Giang thủ tướng chỉ vừa tiếp xúc, ta không có nhiều tình cảm.
Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm, may mà hồi nãy không làm bậy, nếu không lại đúc thành đại hận.
- Nếu ngươi yêu thích hoàng đế Phổ Nghi, vậy ngươi có ám hại ông ta theo mệnh lệnh không?
- Có, mệnh lệnh là cao nhất, đây là điều ta đã được dạy từ nhỏ. Nhưng ta sẽ cố gắng để bảo đảm bệ hạ an toàn.
Giang Bình An nghe được ý nghĩ sâu xa nhất trong lòng của Hải Đường thì mừng vui khôn tả. Có lẽ ý nghĩ này chính Hải Đường cũng không biết nó tồn tại, nó giống như một tiềm thức, khi gặp phải quyết định khó khăn, nó sẽ nhảy ra để ảnh hưởng vào quyết định của nàng một cách không dấu vết.
Chỉ có dùng thuốc hoặc sử dụng thôi miên thì mới nghe được những ý nghĩ thầm kín nhất này của mỗi người, nó thầm kín đến nỗi rất nhiều người không biết tiềm thức của mình là gì.
Có vẻ như... Mọi chuyện vẫn còn một tia lối thoát...
0