Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 267: Chương 267

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 267: Chương 267


“Mọi người… có ai bị thương không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xung quanh cô, chỉ còn lại một vùng hoang tàn, đổ nát. Dùng chút sức lực cuối cùng, Vu Âm hỏi qua hạc giấy:

Trên thế giới này, có thể có nhiều người như ông, nhưng chỉ có một Vu Âm.

Từng đội báo vị trí về, và khi xác định được vị trí cuối cùng của Lữ Văn Quân, cô ra lệnh:

“Nếu vậy… tôi sẽ kéo tất cả xuống địa ngục cùng mình! Không một ai được phép trốn thoát!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kết giới, khởi động!”

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, một loạt tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, chấn động cả khu vực. Những cột lửa khổng lồ bùng lên từ các tòa nhà xung quanh, kéo theo từng đợt sóng nhiệt. Nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn, các thành viên của Đặc Sự Cục bàng hoàng nhận ra rằng họ vẫn bình an vô sự. Một lớp chắn trong suốt, lấp lánh ánh sáng như mặt nước yên bình, bao bọc toàn bộ đội hình. Bất chấp những vụ nổ dữ dội, lớp kết giới vẫn không hề lay chuyển.

Phan Liễu Nhi nhìn chằm chằm theo hướng những chiếc trực thăng đang dần xa khuất, ánh mắt tràn đầy căm hận. Cô ta nghiến răng, gằn từng chữ:

Nghe báo cáo từ các đội, Vu Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô cố nở một nụ cười yếu ớt, nhưng cơn đau từ vết thương khiến cô phải ho khan.

Nhưng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta. Những người đồng đội của Vu Âm đã xuất hiện đúng lúc, hỗ trợ cô bảo vệ mười người và phá vỡ kế hoạch của Phan Liễu Nhi.

Nghe đến đây, cơ thể Vu Âm run lên. Trong không gian tĩnh lặng, cô có thể nghe rõ từng tiếng tích tắc đều đặn của b.o.m hẹn giờ từ các tòa nhà xung quanh.

Dù mọi người đã rơi vào tuyệt vọng, có người gục ngã, có người thả vũ khí cười trong điên dại.

Mắc kẹt trong kiếm trận, cơ thể Phan Liễu Nhi cứng đờ, không cách nào nhúc nhích. Cây sáo trong tay đã bị linh khí của trận pháp phá nát. Cô ta cố gắng niệm chú, nhưng trước khi kịp hoàn tất, Vu Âm đã tiêu diệt xong đám cổ trùng và bước tới.

Vu Âm vung tay, niệm chú thuật. Một tia sáng lóe lên, xuyên thẳng qua đầu lưỡi của Phan Liễu Nhi. Tiếng thét đau đớn vang lên xé toạc không gian. Nhưng cơn đau đó chỉ là khởi đầu.

Ở phía xa, Lữ Văn Quân nhìn đống đổ nát trước mặt, lòng đầy bàng hoàng. Ông nhớ lại khoảnh khắc khi phát hiện ra toàn bộ tầng hầm đều đã bị cài bom. Khi nghe thấy thời gian chỉ còn ba mươi giây, ông đã nghĩ rằng không ai có thể thoát khỏi đây.

Nhan sắc kiều diễm ngày nào của Phan Liễu Nhi nhanh chóng biến mất. Gương mặt cô ta trở nên hốc hác, đầy nếp nhăn; mái tóc đen óng ả bạc trắng chỉ trong chớp mắt. Trước mặt Vu Âm giờ đây là một bà lão tàn tạ, m.á.u me đầm đìa.

Một tiếng nổ lớn vang lên, xé toạc không gian. Cả khu vực rung chuyển dữ dội, những tòa nhà đổ sụp như những lá bài bị quật ngã.

“Trở lại! Tất cả trở lại ngay!”

Cô sử dụng hạc giấy truyền lệnh cho các đội nhỏ. Dù thời gian cấp bách, giọng nói của Vu Âm vẫn dứt khoát, đầy quyền uy.

Phan Liễu Nhi cố gắng thoát thân, nhưng bị kiếm trận vây chặt. Cô ta nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong ván cờ lớn hơn. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ta tràn ngập sự tuyệt vọng, nhìn Vu Âm như thể muốn tìm câu trả lời.

“Tất cả đứng yên tại chỗ, đừng di chuyển!”

“Vu Âm! Mau chạy đi! Phía dưới khu công nghiệp đã bị chôn hàng vạn tấn thuốc nổ! Tất cả các tòa nhà đều cài b.o.m hẹn giờ. Chỉ còn hơn ba mươi giây nữa thôi! Chúng tôi không đi được, nhưng cô phải sống!”

“Tôi… không ổn lắm. Mau điều trực thăng đến đón tôi,” cô nói ngắt

Nhưng ông tin Vu Âm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lữ Văn Quân hét lên trong tuyệt vọng:

Phan Liễu Nhi hét lớn, giọng đầy giận dữ:

Khi Vu Âm đang bận duy trì kiếm trận và linh hỏa, tiếng động cơ trực thăng vang lên từ phía rừng núi. Âm thanh chói tai át đi mọi tiếng động khác, khiến Phan Liễu Nhi bối rối.

“Mọi người nghe lệnh! Báo vị trí của các đội ngay lập tức! Ba mươi giây là đủ!”

Chương 267: Chương 267

“Cục trưởng! Chúng tôi ổn… Chị thì sao? Chị đang ở đâu?”

“Sáu… năm… bốn…”

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không g.i.ế.c cô,” Vu Âm lạnh lùng tuyên bố, đứng đối diện Phan Liễu Nhi. Cô rút ra một lá bùa định thân, dán thẳng lên người đối phương. “Nhưng tôi sẽ khiến cô phải trải nghiệm nỗi đau thấu xương tủy!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng tôi có thể c·h·ế·t, nhưng cô thì không được phép!”

Cô ta quay đầu lại, trố mắt nhìn những chiếc trực thăng xuất hiện, nhanh chóng hạ cánh gần khu vực kết giới. Từng bóng người từ trên trực thăng nhảy xuống, di chuyển nhanh chóng về phía mười người bị giam giữ.

Vu Âm hít một hơi sâu, giọng nói cương nghị vang lên:

“Anh hùng của chúng tôi đã chịu bao khổ nạn, Phan Liễu Nhi, cô cũng không ngoại lệ!”

Kiếm trận bắt đầu phát huy sức mạnh. Những thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào tứ chi Phan Liễu Nhi, từng chiếc răng của cô ta lần lượt rơi rụng. Bên trong cơ thể, đám cổ trùng mất kiểm soát, quay sang chống lại chủ nhân của chúng.

Tiếng Dư Tiểu Ngư vang lên, đầy lo lắng:

Xa xa, những chiếc trực thăng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vu Âm nhìn theo bóng dáng những chiếc trực thăng, lòng đầy phân vân. Cô chần chừ, định đuổi theo thì bất chợt, một hạc giấy truyền đến mang theo giọng nói gấp gáp của Lữ Văn Quân:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 267: Chương 267